Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 104:




Thác Bạt Diễm đầu bù tóc rối song võ phục vẫn chỉnh tề, dễ nhận thấy khi các trinh sát tìm ra hắn đã phải tốn kha khá sức mới chế ngự được người này. Tuy rằng Thác Bạt Diễm không giỏi võ bằng Đại Thiền Vu, nhưng chức danh thống lĩnh cấm quân không phải được phong tùy tiện, võ công hắn lại còn do chính tay Phù Kiên chỉ dạy.
“Chào buổi sáng Đại Thiền Vu,” Thác Bạt Diễm lễ phép cười, “chào buổi sáng thầy trừ tà.”
Trần Tinh ngạc nhiên quá đỗi, bởi lần này Thác Bạt Diễm cũng vượt xa ngàn dặm chạy tới Sắc Lặc xuyên.
“Hắn dẫn theo bao nhiêu người?” Hạng Thuật chẳng tránh né Thác Bạt Diễm, đứng dậy đi thay đồ.
“Hồi bẩm Đại Thiền Vu, chỉ phát hiện mình hắn.” Trinh sát báo cáo.
Trần Tinh ngước lên nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật thay vương bào, kêu trinh sát cởi trói.
Thác Bạt Diễm thản nhiên cười, chỉnh lại võ bào, Hạng Thuật nghiêm giọng hỏi: “Phù Kiên phái ngươi tới đây?”
Thác Bạt Diễm ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bệ hạ sai ta điều tra tung tích của công chúa Thanh Hà.”
Hạng Thuật nói: “Ngươi tìm sai chỗ rồi, nên tới Bình Dương mới phải.”
Thác Bạt Diễm không kiềm được nhìn Trần Tinh mấy lần, Hạng Thuật nhận ra ngay, lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Thác Bạt Diễm gật đầu, nói tiếp: “Ta đi ngang qua Sắc Lặc xuyên, nhận thấy phương bắc cũng chẳng yên bình mấy.”
“Can hệ gì tới ngươi.” Hạng Thuật kêu, “Người đâu! Trói hắn lại, đuổi về Trường An cho ta! Không, đưa đầu về là đủ.”
Trần Tinh: “Đợi đã!”
“Đại Thiền Vu!” Thác Bạt Diễm vội nói, “Hãy nghe ta một lời!”
Thác Bạt Diễm và Hạng Thuật tuy nói chuyện với nhau song mắt vẫn ghim chặt vào Trần Tinh.
Hạng Thuật nhíu mày, Thác Bạt Diễm do dự một chốc, cuối cùng hỏi: “Thành Trường An đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ không còn giống như trước.”
Trần Tinh: “……………..”
Thác Bạt Diễm kể: “Thực không dám giấu giếm, ta bị bệ hạ tống vào ngục, tịch thu toàn bộ gia sản. Sau khi vượt ngục, ta không còn chỗ nào để đi mới chạy tới Sắc Lặc xuyên, muốn hỏi rốt cục Vương Tử Dạ đã làm gì bệ hạ? Hiện giờ nếu tống ta về Trường An, ta chỉ còn nước bị vấn trảm thôi.”
Trần Tinh trao đổi ánh mắt với Hạng Thuật, nhận ra hắn không quá thích Thác Bạt Diễm, nhưng hôm nay sự vụ với các bộ có vẻ chất đống, chưa rời giường bao lâu đã lục tục có người tới bẩm, Trần Tinh liền giục Hạng Thuật mau đi giải quyết, cũng biết hắn ngoài mặt dọa nạt Thác Bạt Diễm thế thôi chứ sẽ không thực sự giết hắn. Còn mình thì chậm rãi giải thích cho Thác Bạt Diễm, đồng thời hỏi hắn tình hình Phù Kiên trên triều.
Hóa ra sau Bạt loạn Trường An, triều đình Đại Tấn rung chuyển dữ dội, Phù Kiên sai người truy lùng tung tích Vương Tử Dạ khắp nơi, muốn tập hợp Bạt quân ở Tương Dương, Lạc Dương, làm quân tiên phong tấn công Nam Tấn.
Đề nghị này tức khắc bị các Hán thần kinh hoảng phản đối, song Mộ Dung gia xem náo nhiệt chê sự chưa đủ lớn, dù sao cũng đã sớm muốn tách khỏi các bộ Hung Nô, hiếm khi tán thành với động thái này của Phù Kiên. Lửa đã không đốt tới chỗ mình, mà còn giúp trận nam chinh này chết ít đi con cháu chư Hồ, cớ sao lại không làm? Đường nào thì người chết một bên là hoạt thi, bên còn lại là người Hán, có can hệ gì tới mình đâu.
Chỉ có Thác Bạt Diễm đứng về phía các quan văn, cật lực thuyết phục Phù Kiên, sợ gây ra hỗn loạn nghiêm trọng ảnh hưởng đến Đại Tần. Hành động ấy quả thực chọc giận Phù Kiên, nên lập tức bị gã tống vào ngục. Trên đường vượt ngục chạy tới Sắc Lặc xuyên, hắn đã nhiều ngày chưa ăn gì, giờ người Thiết Lặc bưng thức ăn lên, Thác Bạt Diễm liền ngồi đối diện Trần Tinh ngốn nga ngốn nghiến. Trần Tinh thấy thế cũng không gạt hắn, nói cho Thác Bạt Diễm toàn bộ kệ hoạch của Vương Tử Dạ.
Gương mặt thanh tú anh khí của Thác Bạt Diễm chỉ biến sắc trong chớp nhoáng, rồi nhanh chóng khôi phục như cũ. Trần Tinh thầm nhủ, nếu đã không thích mình ngay từ cái nhìn đầu tiên như lần trước, thì lúc này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
“Bệ hạ coi ta như anh em, thương như cha con.” Thác Bạt Diễm buông chén trà, thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói, “Hiện giờ bệ hạ mê muội luyện chế Bạt quân, lời Vương Tử Dạ trước khi đi đã nói trúng chấp niệm của ngài…”
Việc này đã từng xảy ra một lần, Trần Tinh không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ trầm tư cân nhắc hành động tiếp theo của Vương Tử Dạ.
“Có cách nào khiến bệ hạ tỉnh táo trở lại không?” Thác Bạt Diễm lo lắng, “Ta biết ngươi có cách, mặc dù Đại Thiền Vu là người dẫn binh dẹp Bạt loạn Trường An, nhưng đến cùng vẫn do ngươi góp sức, ngươi có thể thức tỉnh bệ hạ! Trần Thiên Trì, ngươi nhất định phải giúp ta.”
Trần Tinh bất đắc dĩ: “Sao ta lại không biết lợi và hại trong đó? Một khi Phù Kiên phát cuồng, nuôi Bạt thành quân, tất sẽ khuấy nên chiến tranh hỗn loạn. Nhưng Thác Bạt Diễm, ngươi còn không hiểu sao? Công chúa Thanh Hà và Phùng Thiên Dật chỉ bị máu Ma thần ảnh hưởng, còn dã tâm của Phù Kiên, xuất phát từ chính dục vọng của hắn!”
Trong lòng không có mầm mống ma huyết, cũng chưa từng bị oán khí tha hóa, Trần Tinh biết phải xuống tay từ đâu?
Thác Bạt Diễm không ngừng lặp lại: “Trước kia bệ hạ không phải như thế! Mãi đến lúc Vương Mãnh chết, Vương Tử Dạ xuất hiện, bệ hạ mới thành thế này, nói gì cũng không chịu nghe…”
“Con người rồi sẽ thay đổi, Thác Bạt Diễm à,” Trần Tinh nói với hắn, “ngươi phải hiểu, hắn đã không còn là bệ hạ trước đây của ngươi nữa.”
Thác Bạt Diễm vẫn khăng khăng: “Ngài sẽ thanh tỉnh, Trần Tinh, đây không phải việc của riêng ngài, mà là sự của cả thiên hạ này.”
“Cần giúp không?” Phượng hoàng lại tới nữa.
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Thác Bạt Diễm hoảng hốt.
Trần Tinh: “Ngươi giúp Phù Kiên thanh tỉnh được hả?”
Phượng hoàng: “Không thể, nhưng phun lửa đốt chết hắn không thành vấn đề.”
Trần Tinh: “Nếu hắn bị thiêu chết, không còn ai làm hoàng đế thì sao? Đây cũng được coi là giải pháp hả? Ngươi đừng làm loạn thêm nữa, đi mau.”
Thác Bạt Diễm ngạc nhiên nhìn phượng hoàng đi, lại ngó sang Trần Tinh.
Trần Tinh nhớ tới nguyên nhân cái chết của Thác Bạt Diễm được mọi người thuật lại, trong lòng không nén nổi xót xa, lúc đó cậu đã biết Thác Bạt Diễm không còn nhiều thời gian. Nếu bây giờ Thác Bạt Diễm một mình trở về can ngăn Phù Kiên, e rằng mọi chuyện sẽ lại tái diễn, cậu không thể để hắn chết oan mạng được.
Trần Tinh nói: “Ta chỉ có thể hứa sẽ cố hết sức, ta không có cách nào thay đổi ý định của Phù Kiên, nhưng chỉ cần dựa theo kế hoạch của bọn ta, hắn sẽ không có Bạt để dùng, sẽ không xảy ra tình huống như ngươi suy đoán.”
Thác Bạt Diễm và Trần Tinh nhìn nhau một lúc lâu, Trần Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Kế tiếp, ngươi định làm gì?”
Thác Bạt Diễm đáp: “Ta còn có thể làm gì? Thời điểm tới Sắc Lặc xuyên ta đã nghĩ xong cả rồi, ta chỉ có thể trợ giúp các ngươi, tránh cho phải trơ mắt nhìn bệ hạ nhập ma.”
Trần Tinh muốn khuyên ngươi đừng gây rắc rối nữa, ngươi có thể làm gì? Nhưng sau khi ngẫm lại, bây giờ Thác Bạt Diễm không còn chỗ nào để đi, mà chỉ cần mình mở miệng, Hạng Thuật sẽ lập tức trục xuất hắn khỏi Cáp Lạp Hòa Lâm, thậm chí có quyền đày hắn tới phía nam Trường Thành, nhưng Thác Bạt Diễm chỉ có một mình, chỉ còn cách lưu lạc, hắn có thể đi đâu được đây?
“Ta có thể hỗ trợ bảo vệ ngươi,” Thác Bạt Diễm đề nghị, “võ nghệ của ta cũng được lắm, mặc dù không đọ lại Đại Thiền Vu, nhưng ra trận giết địch vẫn không thành vấn đề. Đại Thiền Vu trăm công ngàn việc, sau khi trở lại Sắc Lặc xuyên, hắn vừa phải dẫn quân tác chiến, vừa phải lo cho sự an nguy của ngươi. Ngộ nhỡ ngươi gặp bất trắc, biết tìm ai diệt Bạt?”
“Dừng!” Trần Tinh nhận thấy mọi chuyện có xu thế bất ổn liền kêu hắn dừng lại, thầm nhủ may mà Hạng Thuật không có mặt, lòng tốt này cậu xin nhận, nếu Hạng Thuật có chuyện không lo được, thì vẫn còn Tiêu Sơn với sức chiến đấu mạnh mẽ kia mà.
Thác Bạt Diễm nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý, cuối cùng mang ta đi diệt trừ Vương Tử Dạ, đốt sạch Bạt của gã là được.”
Trần Tinh nói: “Cho dù ngươi không cầu ta, ta cũng sẽ làm thế, không can hệ tới việc ngươi có bảo vệ ta hay không.”
“Là lỗi của ta,” Thác Bạt Diễm thở dài, nói, “là ta không bảo vệ được bệ hạ. Nếu hôm đó ta ở cạnh bệ hạ, sự tình… sự tình đã không tới nông nổi này.”
Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu — Thác Bạt Diễm hổ hẹn trong lòng, muốn tìm cách chuộc tội.
Cậu đứng dậy, vỗ vai Thác Bạt Diễm: “Ta đi hỏi ý Đại Thiền Vu.”
Thác Bạt Diễm: “Ta có thể theo ngươi từ bây giờ, nếu có việc cần ngươi cứ phân phó.”
Trần Tinh: “Nếu ngươi võ nghệ cao cường, thì đã không bị mấy tên trinh sát tóm được.”
Thác Bạt Diễm cười hiền: “Ta nói ta cố tình để bị tóm, ngươi có tin không? Nếu không sao có thể thuận lợi gặp được ngươi? Ngươi muốn đi đâu? Ngoài kia gió to…”
Trần Tinh: “Không cần, ngươi coi ta thành gì? Ta dầu gì cũng từng học…”
Trần Tinh vừa mở cửa đã bị gió cuốn ra ngoài, cậu oang mồm hét lên:
“Cứu mạng!!!!!!!!!!!!!!”

Trong chính điện cung Cáp Lạp Hòa Lâm, gió to tới mức muốn nhấc cả hoàng cung lên, trong điện cãi nhau ngất trời, tộc trưởng các Hồ chỉ trích lẫn nhau. Hạng Thuật trưng nét mặt sa sầm, ngồi trên vương vị, ngón tay thon dài đeo hai chiếc nhẫn miết lấy chén rượu.
Trần Tinh đội gió đứng trước cửa điện, đập cửa gọi vọng vào: “Hạng Thuật!”
Hạng Thuật nghe cậu gọi liền đứng dậy, lướt qua mọi người, tiếng khắc khẩu trong điện ngưng bặt, Hạng Thuật giật cửa đá nặng gần trăm cân ra, kéo Trần Tinh vào, lập tức đóng cửa lại nhốt Thác Bạt Diễm bên ngoài.
Cả điện yên tĩnh đổ dồn mắt về Trần Tinh.
Trần Tinh thầm nhủ, đây là hội nghị mà người ngoài không được dự thính sao? Cậu đành bảo: “Huynh… huynh đang bận à? Vậy ta quay về chờ huynh nhé.”
Hạng Thuật nhướng mày thắc mắc, đưa chén rượu cho cậu, Trần Tinh miễn cưỡng uống một chút, truyền đạt: “Thác Bạt Diễm muốn ở lại.”
Hạng Thuật đáp: “Biết rồi.”
Mọi người trong điện lặng thinh nhìn Trần Tinh, ánh mắt hết sức phức tạp, Trần Tinh biết “biết rồi” của Hạng Thuật tương đương với “duyệt” của hoàng đế, thực ra nghĩa là “được”, hoặc “ngươi vui là được, tùy ngươi”. Nếu hắn muốn nói “không được”, hắn sẽ kêu “câm miệng”, hoặc trưng mặt khó ở khiến người khác tự giác khuất phục.
Cậu ngước lên nhìn Hạng Thuật, sau đó nhìn mọi người, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hạng Thuật nói: “Gió bạc đầu sắp quét tới, đang thương lượng đối sách, ngồi đi.”
Hạng Thuật không mấy bận tâm cái nhìn của người ngoài, để Trần Tinh ngồi trên vương tháp, còn mình ngồi sóng vai với cậu. Hành động này trong hội nghị các bộ thuộc lễ tiết cực cao, Trần Tinh nhớ lần trước tới Sắc Lặc xuyên, mỗi một cuộc họp Hạng Thuật đều không cho cậu can dự.
Một chốc sau mọi người dồn mắt về bàn tay cầm chén bạc của Trần Tinh, trên đó đeo một trong các chiếc nhẫn của Hạng Thuật.
“Tạm thời đưa nhẫn lại cho ta.” Hạng Thuật sực nhớ ra, bèn nói với Trần Tinh.
Trần Tinh cởi nhẫn đưa cho Hạng Thuật, hắn đeo vào.
“Đi làm việc của mình hết đi,” Hạng Thuật phân phó, “thời gian không còn nhiều, gió bạc đầu tới sẽ còn tồi tệ hơn.”
Thế là mọi người dồn dập đứng dậy, cáo lui ra ngoài. Trần Tinh hỏi: “Gió bạc đầu là gì?”
Hạng Thuật giải thích ngắn gọn cho cậu, gió bạc đầu là một loại thiên tai nghiêm trọng ở tái ngoại, là gió cuốn theo bụi tuyết, một khi quét tới liền bao trùm cả đất trời, bò cừu kinh hãi chạy thục mạng, người bị gió cuốn lấy lập tức biến thành băng, sương tuyết chiếm đóng tất thảy, đưa tay không thấy năm ngón. Gió mạnh thổi quét cả đêm qua, mây mù dày đặc ngoài thành Cáp Lạp Hòa Lâm, theo hình dạng các đám mây và hướng gió, đúng là điềm báo bão tuyết sắp tới.
Nếu lúc này ở Sắc Lặc xuyên thì họ còn tránh được, nhưng Cáp Lạp Hòa Lâm nằm ngay trên bình nguyên, cuồng phong choáng ngợp đất trời, bấy giờ Trần Tinh mới được chứng kiến vì sao mọi người không muốn dời tới Cáp Lạp Hòa Lâm. Gió lốc thì không sao, hiểm nhất vẫn là kẻ địch! Hiện tại không biết khi nào kẻ thù sẽ đột kích.
Ngoài trời nổi gió to, Trần Tinh bị thổi đi không vững, Hạng Thuật liền dang tay ôm hờ Trần Tinh, cùng nhau rời khỏi hoàng cung, nhanh chóng lên lầu cổng thành, Trần Tinh phải dựa vào Hạng Thuật mới đứng vững được. Ngoài thành Cáp Lạp Hòa Lâm, bão tuyết vừa nhắc đã tới, đất trời trắng xóa một vùng.
“Nguy to rồi! Bão tuyết tới!” Con bái kia dắt chó, đứng bằng hai chân sau, nhìn quanh bên ngoài, hung hăng đánh hơi. Lần nào Trần Tinh thấy con yêu quái này dắt chó của mình là lại bất lực, trông có khác gì một con chó đang dắt một con chó khác đâu.
“Tránh ra chút coi.” Hạng Thuật túm gáy bái ném nó sang một bên, nhìn vào trong gió.
Bái: “Nếu Bạt công thành vào lúc này thì nguy to.”
“Đừng có thối mồm!” Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời nổi cáu quở mắng.
Lần trước cũng vào một đêm tuyết trắng trời thế này, Trần Tinh mơ hồ có dự cảm chẳng lành, nhưng không dám nói ra. Hạng Thuật xoay người ngay tắp lự, phân phó mọi người: “Tập hợp, tăng cường canh phòng!”
Tất cả đuốc đều bị gió mạnh thổi tắt, tuy là ban ngày nhưng chung quanh u ám, không lần được trời trăng. Hạng Thuật nghiêng tai lắng nghe tiếng gió, nhận ra tiếng động cực nhỏ.
“Huynh nghe thấy gì sao?” Trần Tinh căng thẳng hỏi hắn.
Hạng Thuật ngờ vực: “Tiếng đạp tuyết.”
Trần Tinh: “Địch tới!”
Hạng Thuật: “…”
Một khắc sau, trong cuồng phong mù mịt, bộ xương đầu tiên xuất hiện, vồ tới tường thành! Ngay sau đó, đội quân xương trắng rầm rập kéo tới, bao trùm ngoài thành Cáp Lạp Hòa Lâm!
Lần này không có thiết kỵ Nhu Nhiên hóa Bạt, không có Do Đa và cổ thi A Khắc Lặc, nương theo sức mạnh thiên tai kèm theo cuồng phong bạo tuyết, đội quân hài cốt chất như biển núi tràn qua tường thành như cơn sóng thần!
Cùng với bão tuyết, bụi tuyết xé trời phủ đất kèm theo đất đá bay mù trời, tiếng Tranh cổ truyền tới từ đầu gió, nhưng vẫn không tới gần. Trần Tinh phát động Tâm Đăng, bắn về đống xương trắng dưới tường thành, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên nhưng không phân rõ trời trăng, không cách nào công phá, cậu đổi sang dùng cờ Bạch Hổ, nhưng vẫn không có tác dụng.
Sói, hổ, báo thậm chí là ưng lao tới hết đợt này tới đợt khác, Hạng Thuật quát lên: “Tâm Đăng!”
Trần Tinh nhận thấy không thể dùng Tâm Đăng xua tan gió bão xen lẫn đất cát và tuyết, đành ấn hai tay, truyền Tâm Đăng vào lưng Hạng Thuật, Hạng Thuật nghiêng người, lập tức biến thành Võ thần, ánh vàng bùng nổ, phóng ‘ầm’ ra khỏi tường thành!
Hạng Thuật biến mất trong nháy mắt, dưới tường vọng tới tiếng rít dài của voi, ngay sau đó hai con voi khổng lồ đâm vào tường thành! Trần Tinh đứng không vững, la lên sắp sửa ngã xuống, một bàn tay bất ngờ vươn từ sau tới túm chặt lấy cậu.
“Đi!” Xa La Phong quát, “Không thủ được nữa!”
Trần Tinh chưa thôi hoảng hồn, đối diện với Xa La Phong, cả hai đều ngẩn người, Trần Tinh nói: “Cảm… cảm ơn.”
Hạng Thuật bay về truyền lệnh: “Thạch Mạt Khôn! Lệnh cho toàn quân rút về hoàng cung! Không thủ tường thành nữa!”
Trong gió lốc lồng lộng, thành Cáp Lạp Hòa Lâm đã trở nên hỗn loạn, hài cốt hung hãn tràn vào từ hai mặt đông, bắc, các võ sĩ chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn dốc hết sức bảo vệ người già, phụ nữa và trẻ con. Hạng Thuật sáng suốt dứt khoát ra lệnh mọi người lui về hoàng cung, bốn bức tường không giữ được nữa.
Xa La Phong kéo Trần Tinh chạy dưới tường thành, bái và chó chạy theo sau, cún con hưng phấn ngậm xương chung quanh, Trần Tinh vội kêu nó: “Hạng Thuật! Bên này! Mau qua đây!”
Tiếp theo, Hạng Thuật hiện thân giữa gió bão, cả người đầy bụi tuyết, hỏi: “Có chuyện gì?!”
Trần Tinh: “Ta…. ta gọi chó… huynh mau đi yểm hộ mọi người rút lui, không có kêu huynh.”
Hạng Thuật nổi giận: “Cô vương đấm chết ngươi!”
Xa La Phong: “……….”
Thác Bạt Diễm cũng lao ra, múa may trường kích, thét lên: “Nơi này giao cho ta!”
Trần Tinh đi theo Thác Bạt Diễm, Xa La Phong giương cung, yểm hộ sau lưng Hạng Thuật, nhóm chót cùng rút về hoàng cung, bọn Thạch Mạt Khôn đã đóng kín bốn cửa cung, chỉ chừa lại cửa chính, bốn người đồng thời vọt qua khe cửa, Hạng Thuật húc vai đóng rầm cửa lại.
Một khắc sau cùng, Trần Tinh trông thấy những bộ xương trắng dày đặc khắp thành.
Cửa chính đóng lại, thế giới chìm vào bóng tối, những ngọn đuốc lần lượt được thắp sáng, cả sảnh đầy kín tộc nhân các Hồ.
Hạng Thuật bình tâm lại, hỏi: “Kẻ địch có bao nhiêu?”
Không ai trả lời, đội quân xương thú không phải nhân loại, không cách nào ước lượng được.
“Chính là chúng,” Thạch Mạt Khôn thở dốc, “chính chúng đuổi theo bọn ta tới tận đây.”
Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, nhìn mọi người, người già yếu bệnh tật cộng thêm thanh niên trai tráng, tập hợp trong hoàng cung cả thảy gần mười hai vạn người.
“Ngựa đâu?” Hạng Thuật hỏi tiếp.
“Không thu kịp,” tộc trưởng Nhu Nhiên đáp, “đều ở bên ngoài.”
Xa La Phong như mất hết sức, dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống. Ngay sau đó, bên ngoài có tiếng xương trèo lên, kêu lạch cạch dọc theo cửa chính dẫn đến đỉnh chính điện.
“Đã đóng cửa mái rồi.” Thạch Mạt Khôn nói.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nhíu mày:  “Không dùng được cờ Bạch Hổ, đống xương này không phải người.”
Hạng Thuật cau mày: “Nghĩ cách khác, cái trống bỏi kia là sao?”
“Pháp bảo,” Trần Tinh đáp, “nhất định nằm trong tay Chu Chân, hiện tại Chu Chân đang trốn ở cuối đại quân.”
Đúng lúc ngày ngoài điện truyền tới tiếng đá va đập, quân đội xương cốt đã bắt đầu phá hủy hoàng cung.
“Cần giúp không?” Một giọng nói lễ độ vang lên.
Mấy người Hồ chung quanh giật mình la lên, kinh hãi lùi về sau. Phượng hoàng bay tới, đáp xuống đầu rồng đá được vua Hung Nô đặt trong điện cách đây mấy trăm năm.
Thân thể phượng hoàng nhẹ nhàng lấp lánh, chiếu sáng cung điện tối tăm, mọi người đều tránh sang một bên, bối rối nhìn nó, lại quay đầu nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh hít sâu một hơi, xem ra không còn cách nào.
Cậu vừa định nói ra nguyện vọng thứ ba cho phượng hoàng thì Hạng Thuật đột nhiên đặt tay lên vai Trần Tinh, lạnh lùng bảo: “Không cần.”
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật phân phó: “Thạch Mạt Khôn chuẩn bị áo giáp cho ta, chia binh làm hai hướng, các ngươi đi ra từ cửa sau thu hút sự chú ý của chúng, Xa La Phong theo ta xuất chinh, tìm tung tích Chu Chân.”
Thạch Mạt Khôn can ngăn: “Đại Thiền Vu! Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Hạng Thuật nhắm mắt làm ngơ, nói với Trần Tinh: “Xác nhận với ngươi lần cuối! Tất cả pháp bảo, đều không thể đánh bại đống xương này sao?”
Trần Tinh nhíu mày thật sâu, thầm nhủ hay là mời phượng hoàng xuất chiến cho rồi, nhưng nếu làm vậy, tất sẽ… làm sao đây? Âm Dương giám đã vỡ, cờ Bạch Hổ và Sô Ngu chỉ có tác dụng với Bạt quân là con người. Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn lại không ở đây, đối mặt với những tạp binh hùng mạnh, nếu có pháp bảo như Thương Khung Nhất Liệt thì…
“Có thể dựng thủ ngự tường cho nơi này như Vương Tử Dạ đã làm không?” Hạng Thuật hỏi, “Chỉ cần chống đỡ giúp cô vương một lát, đợi ta tóm được Chu Chân…”
Trần Tinh nói: “Hiện giờ trong tay ta chỉ có cờ Bạch Hổ và Sô Ngu, để ta thử xem, trước tiên cần vẽ pháp trận!”
Hạng Thuật: “Ta đi thay áo giáp, ngươi gắng sức thử một lần, cầm cự được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau đó cô vương đi đánh úp Chu Chân, ngươi ở lại…”
“Không được,” Trần Tinh nhíu mày, “ta phải đi cùng huynh!”
“Không cho phép thương lượng!” Hạng Thuật nghiêm giọng, “Kẻ địch không phải Bạt, Tâm Đăng của ngươi không phát huy được tác dụng.”
“Vậy nếu đoạt được Tranh cổ, huynh biết dùng không?” Trần Tinh bước tới, sốt ruột hỏi hắn.
Hạng Thuật: “Ta sẽ mang về cho ngươi.”
Trần Tinh nói: “Vương Tử Dạ dùng oán khí…”
“Không cho phép thương lượng!” Hạng Thuật gầm lên, “Nghe không hiểu?! Ở trong này đợi ta! Không cho phép rời hoàng cung nửa bước!”
Hạng Thuật vừa quát nạt, uy nghiêm vương giả phô bày triệt để, mọi người trong cung đều sợ run, Trần Tinh đã quen với một Hạng Thuật khác trước, việc gì cũng dễ bề thương lượng, nên dần quên mất hắn vẫn còn một mặt uy nghiêm, nói một không hai, không cho phép nghi ngờ này. Đám người Sắc Lặc xuyên xưa nay không một ai dám chống đối hắn, bình thường nhất định rất kính nể hắn, một khi ra quyết định, không ai dám phản bác, huống chi còn ở trước mặt nhiều người như thế.
Rõ ràng Hạng Thuật đang rất tức giận, chỉ tới mặt đất đằng xa, ý là ở lại đây, sau đó xoay người bỏ đi.
Trần Tinh đứng một chốc, thầm nghĩ người này vẫn không đổi nết, đành bảo: “Ai đó, lấy chu sa trong phòng thuốc ra giúp ta.”
Hạng Thuật được các võ sĩ vây quanh, gấp gáp bỏ đi thay giáp. Trần Tinh nhớ lại pháp trận thủ ngự tường, chuẩn bị vẽ trận trên đất, thế nhưng oán khí ngập tràn bốn bề hoàng cung, ngăn cách linh khí đất trời, bao phủ cung điện như một kết giới.
Trần Tinh đột nhiên nhớ ra một thứ, lập tức xoay người, chạy ra hành lang sau hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.