Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 19: Mười năm sinh tử cách đôi đường (9)




Editor: Gió
“Cô nói dối.”
Nghe Ninh Hoan Tâm nói, dì Trương nhịn không được nhìn cô một cái thật sâu: “Người của đoàn phim không có khả năng biết rõ chuyện của chị ấy!”
Thậm chí … phóng viên của tòa soạn nhỏ thông thường cũng không thể nào biết được chân tướng hai mươi mấy năm trước.
“Tôi nằm mơ thấy cô ấy.”
Ninh Hoan Tâm nói thật.
“Dì Trương, bất luận là dì có tin hay không, tôi thực sự nằm mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói cô ấy rấy thống khổ, rất khó chịu, cô ấy và đứa nhỏ đều rất khó chịu. Tôi chỉ muốn giúp cô ấy, nếu như dì bằng lòng nói chuyện năm đó cho tôi biết, tôi mới có thể giúp cô ấy được.”
“Thực sự?”
Dì Trương bán tín bán nghi: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi … cũng gần như quên hết rồi.”
Bà ấy không muốn nói, cũng không dám nói.
Đây là điều cấm kỵ của Trương gia trấn.
Thấy dì Trương vẫn còn hoài nghi sâu như vậy, Ninh Hoan Tâm chỉ có thể thở dài: “Vậy được rồi, nếu lúc nào dì Trương nhớ ra thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, Ninh Hoan Tâm đứng dậy, xoay người, chạy về phía trong trấn.
Nhìn Ninh Hoan Tâm chạy xa, lúc này, dì Trương mới quay đầu lại, tiếp tục đốt tiền vàng.
“Chị họ, chuyện đã qua lâu như vậy, chị vẫn không bỏ xuống được sao? Nếu thật là chị không bỏ xuống được, sao không báo mộng cho em? Sao chị lại đi tìm Ninh tiểu thư chứ?”
Dì Trương lẩm bẩm một hồi, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Trong trấn, bên trong tứ hợp viện.
Ninh Hoan Tâm chạy bộ về đã thấy người trong đoàn làm phim bắt đầu bận rộn, thời gian quay rất gấp, hôm nay phải ra bên ngoài quay một ngày.
“Cô đi đâu vậy?”
Tương Lệ Hành đột nhiên sải bước tới bên cạnh Ninh Hoan Tâm, quan tâm hỏi một câu: “Bệnh cảm của cô đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều rồi.”
Lúc Tương Lệ Hành tới, Ninh Hoan Tâm lần thứ hai ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt không nói ra được này.
Mùi thơm này … hình như giống mùi hương mình ngửi thấy trong mộng?
Nghĩ tới đây, Ninh Hoan Tâm nhịn không được, nhìn Tương Lệ Hành nhiều thêm mấy lần. Lúc này, điện thoại của Tương Lệ Hành đột nhiên vang lên, hắn cầm điện thoại qua một bên nghe.
Thời này còn chưa có điện thoại thông minh, đa số đều vừa dày vừa lớn, không đẹp mắt chút nào.
Nhưng mà điện thoại như của Tương Lệ Hành đã coi như là rất cao cấp rồi.
Hắn nghe điện thoại mấy phút mới cúp máy.
“Tương Lệ Hành, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Ninh Hoan Tâm đi tới trước người hắn, cúi đầu hỏi một câu.
“Có thể, nhưng mà khu này ở trên núi, tín hiệu không tốt lắm, cô tìm chỗ nào tín hiệu tốt một chút ấy.”
Tương nam thần quả nhiên rất dễ nói chuyện, không nói hai lời liền đưa điện thoại của mình cho Ninh Hoan Tâm.
Ninh Hoan Tâm cầm điện thoại đi vòng quanh sân mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ có sóng điện thoại, không chậm trễ bấm một dãy chín con số đã thuộc lòng.
“Tút … tút … tút…”
Không có người nghe máy.
Ninh Hoan Tâm lại bấm một dãy số khác ____
“Tút … tút … tút…”
Vẫn không gọi được! Cô cúp máy, chưa từ bỏ ý định, bấm dãy số thứ ba.
Còn chưa kết nối.
Ninh Hoan Tâm nhịn không được cầm điện thoại ngẩn người __
Vừa rồi, cô gọi là số điện thoại của ba mẹ cô, còn có số cá nhân của cô, những số này đều đã dùng mười năm qua không hề thay đổi.
Nhưng bây giờ, tất cả đều không gọi được.
Lúc này, Ninh Hoan Tâm có phần hoảng sợ ____
Cô không có cách nào liên hệ với người nhà mười năm trước, chứng tỏ, cô ở trong thế giới mười năm trước này, chỉ có thể tiếp xúc với người của đoàn làm phim và người của Trương gia trấn.
Cô không thể tiếp xúc với người không liên quan đến nhiệm vụ, thậm chí … cô có thể vĩnh viễn không thể rời khỏi phạm vi Trương gia trấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.