Chỉ có điều anh ta vẫn nhận thấy chất liệu của tấm thẻ bài gỗ đào này rõ ràng giống với tấm mà anh ta nhìn thấy ở hội nghị thảo luận kia, còn hoa văn trên đấy không giống nhau.
- Tiểu Mi, em có biết rõ lai lịch của tấm thẻ bài gỗ đào này không? - Ngón tay Tống Huyền chạm vào thẻ bài, nâng mắt nhìn Dương Tử Mi hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Em vẫn chưa biết được!
- Anh tham gia hội thảo nghiên cứu trên tỉnh có thấy một tấm giống như này.
Tống Huyền trả thẻ thẻ bài gỗ đào lại cho cô:
- Đây cũng là nguyên nhân mọi người triệu tập hội thảo nghiên cứu lần này.
- Thật ạ?
Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, mấy ngày nay cô cứ lo nghĩ phải dùng cách nào mới có thể thu thập trọn vẹn mười bốn tấm thẻ bài, sau đó cùng Long Trục Thiên đi Tứ Xuyên.
Không ngờ Tống Huyền cũng phát hiện ra một tấm, cái này đúng là “đi mòn gót giày thì không thấy, lúc có được lại chẳng tốn chút công”.
Tống Huyền gật đầu.
- Tấm thẻ bài kia ở chỗ nào vậy? - Dương Tử Mi vội vội vàng vàng hỏi anh.
- Ở trong tay hội trưởng hội đồ cổ của tỉnh. - Tống Huyền nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, trên mặt đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ Tiểu Mi vẫn còn muốn nữa sao?
Dương Tử Mi gật đầu:
- Cái này đúng là chuyện ngoài ý muốn, thẻ đào gỗ bài này có tổng cộng mười bốn tấm. Về sau nếu Tống tiên sinh lại gặp được thì nhất định phải giữ lại giúp em, em có việc cần đến.
- Mười bốn tấm?
Tống Huyền nhìn cô hỏi:
- Có phải là vì lần trước em lấy được tập tranh ở nhà anh nên mới biết được đúng không?
- Đúng vậy đó! Vừa khéo hoa văn trên tấm thẻ bài của em lại có trên một bức tranh.Nếu có mười bốn bức tranh vậy thì chắc chắn là có mười bốn tấm thẻ bài gỗ đào rồi.
Dương Tử Mi đứng dậy:
- Tống tiên sinh, anh đợi một chút, em lấy sách ra.
Cô bước vào phòng định lấy quyển sách cổ kia từ trong ngăn kéo lại phát hiện ra không thấy nó đâu cả.
Ngăn kéo vẫn khóa kỹ, hơn nữa đồ vật xung quanh vẫn còn đó chỉ mỗi sách là không thấy đâu. Thậm chí cả thẻ bài gỗ đào lấy ra từ hộp Ngũ Mang tinh cũng không thấy đâu.
Lòng cô chùn xuống.
Ngăn kéo này đã bị cô hạ vài phù chú và pháp thuật kỳ môn khóa bên trên, trừ khi có người biết được cách tháo bỏ. Nếu không thì không có cách nào mở ra được.
Chẳng lẽ có người trộm thẻ bài gỗ đào và sách cổ đi rồi sao?
- Sadako! - Cô bước ra ngoài gọi lớn.
Sadako vội vàng đi từ trong phòng bếp ra, nhìn cô khó hiểu:
- Chủ nhân, cô tìm tôi có việc sao?
- Cô có chạm vào ngăn kéo của tôi hay không? - Dương Tử Mi hỏi.
Sadako lắc đầu:
- Chủ nhân từng nói phòng của cô là khu vực cấm. Tôi không hề đi vào một bước, càng không dám động vào ngăn kéo của cô.
Bởi vì vấn đề của sư phụ, sâu trong đáy lòng Dương Tử Mi không thể tin tưởng Sadako, tất nhiên cũng không cho cô đến gần phòng của cô.
- Được rồi, không có vấn đề gì! Cô bận việc gì thì cứ làm tiếp đi.
Dương Tử Mi khoát tay, tuy rằng niềm tin của cô đối với Sadako không hề lớn nhưng cũng không thể nghi ngờ cô ta không có căn cứ vậy được.
Phòng trong kia chỉ có sư phụ vẫn đang nằm bất động, ngoài ra chỉ còn mèo đen không biết nói kia mà thôi.
Xem ra đành phải hỏi con mèo đeo kia vậy.
Cô vào phòng một lần nữa, ôm lấy con mèo đen đang nằm bên cạnh sư phụ, sờ đầu của nó:
- Tiểu Hắc, tao hỏi mày vài chuyện. Nếu đúng thì mày gật đầu, nếu sai thì lắc đầu nhé.
- Meo! - Lần này mèo đen lại rất ngoan ngoãn nghe theo, gật đầu.
- Sadako từng vào phòng tao rồi sao?
Mèo đen lắc đầu.
Xem ra đúng là không phải Sadako.
- Vậy có người lạ nào đi vào phòng tao hay không?
Mèo đen lắc đầu.
- Biết ai mở ngăn kéo của tao ra không?
Mèo đen vẫn lắc đầu.
- Mày lúc nào cũng ở chỗ này, không thấy kẻ nào mở ngăn kéo của ta ra hay sao?
Giọng điệu Dương Tử Mi không còn bình tĩnh nổi nữa.
Mèo đen tiếp tục lắc đầu.
- Không phải người chẳng lẽ là quỷ? Đúng thật là… - Dương Tử Mi vô tình nói thầm một câu.
Vậy mà lần này mèo đen lại gật đầu.