Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 753: Thẻ bài gỗ đào (4)




Dương Tử Mi mở cửa, thấy người đứng ngoài là Tống Huyền thì vô cùng vui vẻ:
- Tống tiên sinh, anh về rồi à?
- Vừa mới về. 
Tống Huyền bước vào bên trong nhà, đây cũng là lần đầu tiên anh ta bước vào trong đây. Cảm giác của anh cũng giống như nhiều người đã từng đặt chân đến, đều cảm thấy nơi này có một bầu không khí đặc biệt tươi mát, thoải mái. Khiến người ta có cảm giác vui thích, giống như được đứng trên núi cao trong lành vậy.
- Tiểu Mi, bầu không khí nhà em đúng là mang đến cảm giác đặc biệt thoải mái đấy.
Tống Huyền nhìn bốn phía xung quanh: 
- Anh còn nghĩ là nhà của anh cũng đủ tốt rồi, không ngờ đến nhà của em mới đúng là tiên cảnh trần gian.
- Hì hì... Tống tiên sinh, em bày trận pháp ở nơi này thế nên bầu không khí tất nhiên cũng sẽ có chỗ khác biệt với những nơi khác. - Dương Tử Mi cười cười.
- Tống tiên sinh và chị Thanh Mai có thể đến đây đi dạo nhiều một chút để tốt cho sức khỏe. Có điều cũng không nên ở lâu! 
- Đúng rồi, hay em cũng giúp bố trí lại nhà của bọn anh một chút đi. Để giúp chị Thanh Mai của em dưỡng thai cho tốt hơn nữa. - Tống Huyền cười.
- Em đã bố trí Tụ Linh trận dưới sân nhà anh rồi, tuy rằng hiệu quả không tốt bằng chỗ ở của em nhưng đối với anh chị đã là tốt nhất rồi! - Dương Tử Mi vừa cười nói vừa mời anh ta đến phòng khách ngồi.
Lúc Tống Huyền nhìn thấy vật dụng bằng gỗ hoa lê vàng từ triều Minh, ánh mắt vốn dịu dàng lại lóe lên ánh sáng nóng rực. 
Anh ta vuốt ve thứ kia giống như đang nâng niu bảo bối, cẩn thận chạm hết vào món đồ. Thiếu chút nữa là muốn lấy kính lúp ra soi xét tỉ mỉ từng góc rồi.
Dương Tử Mi mỉm cười nhìn anh ta.
Những lúc Tống Huyền chăm chú giám định chính là lúc anh ấy đẹp trai nhất! 
Lúc này trên người anh ta giống như phát ra một loại ánh sáng không giống với mọi khi.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra hình ảnh ở bệnh viện mười năm về trước, lúc đó anh ta dịu dàng nói với cô “Anh chờ em”. Đáy mắt anh lúc ấy còn lấp lánh ánh nước.
Tuy rằng Tống Huyền dạy về đồ cổ cho cô cũng không nhiều nhưng những điều đó lại rất hữu dụng cho cô. 
Nếu không có anh ấy, cô cũng không thể thoải mái kiếm tiền nhờ đồ cổ, cũng sẽ không tự tin như vậy.
- Tiểu Mi này, bộ đồ gỗ hoa lê vàng này của em là tuyệt phẩm từ triều Minh đó, chính là vật dụng trong hoàng cung. - Tống Huyền cuối cùng cũng thoát ra khỏi mê mẩn, tỉnh táo ngồi thẳng lại. Vẻ mặt hâm mộ nhìn Dương Tử Mi.
- Có duyên mới gặp được! 
Dương Tử Mi chớp chớp mắt:
- Nhưng em không bỏ tiền ra mua, cũng không lừa gạt mới có được. Là người ta đưa đến cho em.
- Em đúng là may mắn, làm người khác đố kị muốn chết. 
Tống Huyền uống một ngụm trà Dương Tử Mi pha. Sau đó ánh mắt anh ta dừng trên cái cổ tinh tế, trắng nõn của cô…
Dương Tử Mi bị anh nhìn đến nỗi thấy hơi sợ, cô đưa sờ sờ tấm thẻ bài gỗ đào kia:
- Tống tiên sinh, không phải anh muốn giám định thứ này của em chứ? 
- Đúng vậy!
Tống Huyền gật đầu, hai mắt nhìn cô đầy chờ mong:
- Tiểu Mi, có thể đem nó đến cho anh xem một chút được không? 
Dương Tử Mi tháo thẻ bài gỗ đào xuống đưa cho anh.
Tống Huyền nhận lấy hết sức cẩn thận.
Trên thẻ bài gỗ đào vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp của cô, tỏa ra một loại hương thơm dịu dàng đặc trưng của Dương Tử Mi. 
Tấm thẻ bài gỗ đào này độ sáng bóng không giống tấm thẻ bài ở hội thảo nghiên cứu.
Có lẽ nguyên nhân là do Dương Tử Mi đeo thẻ bài này bên người. Khối thẻ bài cũng trở nên giống như một khối ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như ẩn chứa linh khí ở bên trong vậy.
Anh ta làm người giám định đồ cổ đã lâu năm. Tuy rằng không thể trực tiếp nhìn ra linh khí của đồ vật giống người có thiên nhãn như Dương Tử Mi nhưng lâu ngày vẫn có được cảm giác nhạy bén nắm bắt được sự đặc biệt của đồ cổ, thấu được chuyện cổ ngàn năm. 
Khả năng cao minh này người khác có muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được! Nó giống như một người phụ nữ đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, có cả năm tháng thương đau và khí chất ung dung tự tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.