Dị Giới Liên Minh

Chương 178: Kết thúc




Uỳnh… uỳnh
Ngoài trời, sấm chớp đùng đùng, mưa to tầm tã . Dưới bầu trời mưa như trút nước thế này, tại nghĩa trang, một cô gái cả người thẫn thờ ngồi trên mặt đất. Mặc cho mưa rơi thấm ướt người mình, cô vẫn ngồi đó, ánh mắt mang theo một vẻ tro tàn, không còn sức sống nhìn về phía ngôi mộ trước mặt mình
Vương Oanh tên thật là Vũ Oanh: là đại tiểu thư của Vũ gia, người cha mà cô hận , người coi cô chỉ là một món hàng hóa trao đổi chính là Vũ Chính. Cũng bởi vì hận cha mình, cô mới đổi từ họ Vũ sang họ Vương – họ của mẹ cô: Vương Tuyết Mai
Sáng nay, cô trở lại gia tộc thăm Vương Tuyết Mai, chưa được bao lâu thì có Vũ gia phát lệnh báo động đỏ, sơ tán toàn bộ thành viên không thể tham chiến của Vũ gia, cô và mẹ cũng ở trong những người đó
Ở trong mật thất Vũ gia, thời gian trôi qua, tin tức về cuộc chiến giữa kẻ đột nhập với quân đội Vũ gia cũng được truyền tới đây. Và khiến cô cùng những người ở đó kinh hãi chính là: Vũ gia toàn quân bị diệt. Điều này đại biểu, từ nay trở đi, Vũ gia đi theo Đinh gia, chính thức biến mất khỏi tứ đại gia tộc thành phố
Đôi với việc Vũ gia rớt đài, Vương Oanh không chút nào để trong lòng. Cô chỉ quan tâm nhất chính là mẹ mình mà thôi
“ Mẹ! Tất cả là lỗi tại con. Nếu lúc đó con hiểu rõ hơn, ngăn cản mẹ thì mẹ cũng không chết. Hức… Mẹ.. . Hức… giờ mẹ không còn, con biết sống ra sao?”
Nói tới đây, cô ôm mặt khóc nấc lên. Trước đó, Vương Tuyết Mai có nói với cô là ra ngoài đi vệ sinh, cô cũng không nghĩ rằng mẹ mình nhân cơ hội đó mà chạy tới chỗ của cha mình. Phải mấy phút sau, cô mới hiểu ra và đuổi theo, chỉ là tất cả đã quá muộn
Giờ đây, khi mẹ mình đã không còn, cô cảm thấy cực kì ân hận cùng tự trách. Nếu như lúc đó, cô tỉnh táo hơn, giữ lại mẹ cô thì cũng đã không xảy ra chuyện đau thương như thế này
Trong một gia tộc suốt ngày tranh đấu như Vũ gia, có một người cha không coi cô là con, có một đứa em trai mất dạy thì chỉ có Vương Tuyết Mai là yêu thương cô, bảo vệ, che chở cô trong vòng tay người mẹ. Giờ đây, người đó đã chết, cô không còn cảm thấy một ý chí sống nào được.
“ Không! Ta không thể chết được. Ta còn phải trả mối thù này nữa?”
Lắc đầu, Vương Oanh hai mắt lóe lên hận ý cùng sát cơ mãnh liệt.
“ Nguyễn Tuấn Long.Tại sao anh lại giết mẹ ta. Anh muốn ta phải làm sao đây?”
Vương Oanh lẩm bẩm một câu, trong mắt lóe lên một sự dãy dụa cùng đau thương , sau đó chuyển sang điên cuồng
“ Vương Oanh à Vương Oanh! Ngươi sao lại nghĩ vậy. Nguyễn Tuấn Long đã không còn là thần tượng của ngươi nữa. Hắn chính là kẻ thù đã giết người thân nhất của ngươi. Ta phải giết hắn để báo thù”
Khi tận mắt chứng kiến Long là hung thủ giết mẹ mình, cô phát hiện trái tim mình đau đớn, giống như bị hàng vạn thanh kiếm đâm phải vậy. Lúc đó, cô nghĩ tại sao hung thủ giết mẹ mình lại là Long mà không phải người khác
Long là người mang cho cô cảm giác đặc biệt, phức tạp. Yêu thích cũng không phải, ghét bỏ cũng chẳng đúng. Thế nhưng , không thể phủ nhận, đối với Long, cô có một cỗ tình cảm đặc biệt. Một tình cảm xuất phát từ việc hắn cứu cô, từ việc hắn chính là thần tượng một đời của mình
Giờ đây, khi thứ tình cảm đó tan vỡ theo cái chết của mẹ mình. Trong lòng Vương Oanh cũng chỉ còn tồn tại một sự hận thù vô bờ với Long mà thôi. Từ nay trở đi, hai người sẽ chỉ còn lại một mối quan hệ: Kẻ thù không đội trời chung
“ Mẹ hãy yên nghỉ. Con xin thề sẽ giết bằng được Nguyễn Tuấn Long để trả thù cho mẹ”
Vương Oanh hai mắt lóe lên một sự đau đớn nhưng rất nhanh biến mất, mà thay vào đó là một sự kiên định , vô tình. Cô đứng lên cúi người thật sâu trước mộ mẹ mình, sau đó quay đầu rời đi
Vương Oanh rất rõ ràng, hiện tại cô không phải là đối thủ của Long. Vì thế, cô quyết định tìm một nơi tăng tiến sức mạnh của mình. Cô biết một nơi có thể hoàn tâm nguyện của cô, và mục đích lần này của cô chính là nơi đó . Một nơi có tên: Sát Tổ của Thiên Ma Sát Thần Cung
***********
Vũ Chính không chết. Long tha hắn một mạng. Không phải là hắn nhân từ mà là vì sự hi sinh của Vương Tuyết Mai khiến Long thật sự không thể xuống tay được
Vương Tuyết Mai tại sao lại đẩy Vũ Chính ra , thế mình vào chỗ của hắn? Rồi cả câu nói mang theo sự thỏa mãn của cô khi chết? tất cả đều là vì không muốn Vũ Chính chết sao
Vương Tuyết Mai hi sinh mạng của mình vì Vũ Chính, Long thật sự không có lý do gì để xuống tay với hắn ta. Nếu như xuống tay, không khác gì cái chết của Vương Tuyết Mai là công cốc
Vũ Chính không chết, nhưng Vũ gia cũng chẳng còn nữa. Sau đêm nay, Vũ gia sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tứ đại gia tộc, rơi xuống tam lưu gia tộc. Mà với những kẻ thù của Vũ gia, đây là cơ hội ngàn năm có một
Đi ra từ Vũ gia, Long cảm xúc ngổn ngang ngẩng đầu nhìn trời mưa tầm tã. Mặc cho những giọt nước mắt lạnh toát chảy trên mặt mình. Trong lòng mang theo một sự buồn bực cùng chán trường
“ Vương Oanh à! Tại sao em lại không cho anh cơ hội giải thích chứ?”
Sự xuất hiện của Vương Tuyết Mai và cuối cùng là sự hiện diện của Vương Oanh quả thật hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Long, phá vỡ kế hoạch hoàn mỹ của hắn từ trước đến nay
Từ ánh mắt tràn đầy sát cơ và hận ý của đối phương, Long biết Vương Oanh đã hiểu lầm nghĩ rằng mình giết chết mẹ cô. Hắn mặc dù muốn lôi kéo cô lại để giải thích nhưng hoàn toàn không kịp.
Đây là một hiểu lầm cực kì tai hại, không chỉ khiến Long có thêm một kẻ thù mà quan trọng nhất là khiến tình cảm giữa hắn và Vương Oanh chấm dứt hoàn toàn. Những hạt giống tình cảm mà Long chồng vào người Vương Oanh mấy ngày nay hoàn toàn bị sự hiểu lầm này phá hủy
“ Mẹ nó! Biết vậy trước đó tra thông tin về Vương Oanh. Nếu như biết Vương Oanh cũng là người của Vũ gia, mình cũng có thể tha cho Vũ gia một mạng. Cũng sẽ không xảy ra vụ việc này”
Long thở dài ngao ngán lẩm bẩm. Bản thân Long không thích việc tra tìm thân thế của người con gái mình thích. Nhưng lần này, hắn phát hiện cách nghĩ này có phần sai rồi. Ít nhất, vì ý nghĩ này mà hắn không biết Vương Oanh chính là người Vũ gia, để rồi xảy ra một loạt chuyện thương tâm sau này
Tâm niệm khẽ động, hình chiếu của Ám Long liền xuất hiện trước mặt Long. Trải qua một tuần chữa thương, Ám Long đã hoàn toàn khỏi hẳn , không những vậy thực lực còn tăng lên một bậc.
“ Công tử. Có gì sai bảo?” Ám Long quỳ một chân, bộ dạng cung kính vô cùng
“ Ám Long. Điều động quân đội. Tìm một cô gái tên là Vương Oanh cho ta”
Nói xong, hắn gửi về phía Ám Long một bức ảnh của Vương Oanh. Tiếp nhận bức ảnh, Ám Long gật đầu sau đó rời đi
“ Mong là tìm được cô ấy. Nếu không tương lai thật sự không biết hai người sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào ah”
Khẽ thở dài một hơi, mang theo tâm trạng không mấy vui sướng, hắn liền bước về nhà. Long không biết rằng, lần thứ hai gặp mặt sẽ lại là một cuộc chiến sinh tử giữa hai người
Khi trở lại nhà, Lạc Tuyết cùng Uyển Như vội vàng chạy ra đón. Lạc Tuyết rất mẫn cảm, cô có thể thấy được sát khí trùng thiên trên người Long cùng với ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ của bạn trai mình. Dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi , nhưng cô rất thức thời không hỏi nhiều, một tay ôm lấy tay hắn, nở nụ cười ôn hòa, mang theo một sự ân cần, ôn nhu:
“ Anh Long. Anh đã trở về ”
Bên cạnh Lạc Tuyết, Uyển Như cũng không nhìn ra được sự khác thường của Long. Cô ôm lấy tay hắn, mang theo một vẻ hưng phấn nói:
“ Anh Long. Cha của chị Thanh Mị tới ah. Wow, thật không ngờ chị Thanh Mị lại là con gái của Chỉ Huy Trưởng Hư Không Hình Cảnh ah”
Nghe thế, Long không khỏi giật mình, vội vàng đi vào bên trong phòng khách. Bước vào bên trong, Long thấy được Nguyễn Thanh Liêm đang cười nói chuyện với Bùi Lan Lan
Thấy có người vào, hai người ngẩng đầu nhìn lên. Bùi Lan Lan đứng dậy, cô nhìn Long một lượt, không khỏi nhíu mày nói nhỏ:
“ Cậu vừa đi giết người?”
“ Không có gì! Chỉ là giết mấy con kiến hôi mà thôi” Long phất tay, bộ dạng không chút nào để ý. Quả thật, ở trong mắt hắn, Vũ gia chỉ là một đám kiến hôi, nếu không phải là Vũ Văn Hải bắt cóc Lạc Tuyết, hắn lười động tới bọn họ
Bùi Lan Lan định nói thêm gì nữa thì đã bị Long cắt đứt. Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh Liêm đưa tay ra cười nói:
“ Bác Liêm. Rất vui được gặp lại bác”
Bởi vì chưa muốn tiết lộ chuyện của mình với Nguyễn Thanh Mị cho mấy người Lạc Tuyết biết. Vì thế hắn và Nguyễn Thanh Liêm đã thống nhất cách xưng hô với nhau
“ Ta cũng vậy. Long nè. Không thể không nói cháu quả thật tuổi trẻ tài cao ah. Mới mười bốn tuổi mà đã có ba cô bạn gái xinh như hoa như ngọc thế này”
Nguyễn Thanh Liêm cười cợt, ánh mắt trêu tức nhìn Long nói ra một câu khiến cả ba người Lạc Tuyết đỏ mặt.
Mặc dù ông không phản đối Long có nhiều bạn gái, thế nhưng con gái mình là người yêu của Long, trong lòng ông không khỏi bất bình thay cho nó
Nghe được giọng điệu trách cứ từ Thanh Liêm. Long cười lớn:
“ Ha…ha, bác quá khen. Đúng rồi, bác Liêm lần này tới đây có việc gì vậy?”
Long mang theo vẻ nghi hoặc hỏi lại
“ Ta lần này tới là muốn đưa cháu tới một nơi. Cháu còn nhớ phần thưởng của vụ án Đinh gia mà ta đưa ra không?”
“ Nhớ chứ. Hư Không Hình Cảnh quân hàm Thiếu Tướng. Chức vụ là đội trưởng Twelve Olympians Team”
“ Lần này ta tới là muốn đưa cháu tới gặp các thành viên của Twelve Olympians Team”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.