Dị Giới Liên Minh

Chương 177: Dị biến




Tại phòng làm việc của mình, Vũ Chính mang theo vẻ âm trầm, khuôn mặt thẫn thờ trắng bệch ngồi trên ghế salong. Trước mặt hắn là ba quả cầu màu đỏ đã vỡ nát. Ba quả cầu này là ba “ hộp sinh mệnh” của ba người Hổ Vương, hiện tại, nó đã vỡ chứng tỏ ba người đều đã tử vong
“ Đến cả Thập Thú cũng bị đối phương diệt chết. Cuối cùng, kẻ tới là thần thánh phương nào? Và Vũ gia ta đã làm gì để hắn giết tới tận đây”
“ Muốn biết? Vậy để ta nói cho ngươi”
Đúng lúc này, một âm thanh bình thản vang lên tiếp lời Vũ Chính.
Nghe vậy, Vũ Chính toàn thân run lên, dùng tốc độ nhanh nhất xoay người. Nhìn trước mặt hắn thiếu niên, Vũ Chính hai mắt trợn lớn ,bộ dạng không thể tin nổi, lắp bắp nói không lên lời:
“ Ngươi… ngươi….”
“ Không phải ngươi vừa nhắc tới ta sao? Tại sao lại nhanh quên vậy?” Long lạnh nhạt nói một câu. Trên người sát khí bùng nổ bao trùm cả căn phòng. Sát khí khủng bố tới nỗi, Vũ Chính dù là một tên Độ Khí Cảnh cũng không khỏi rét run
Lúc này, Vũ Chính đã có thể xác nhận đối phương chính là kẻ đã diệt gần mười ngàn tộc nhân Vũ gia cùng với ba người cuối cùng của Thập Thú
Chỉ là hắn không thể nào tin được đối phương lại trẻ đến vậy. Hắn đã từng suy đoán người tới là một vị cao nhân lớn tuổi hoặc ít nhất cũng khoảng trên ba mươi tuổi nhưng lại không ngờ tới đối phương chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi
Rất lâu sau, Vũ Chính mới có thể bình tĩnh lại, hắn nở nụ cười đắng chát:
“ Thật không ngờ tới sẽ có ngày Vũ gia ta bị hạ bệ bởi một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi. Ha…ha, quả là thiếu niên tuấn kiệt ah”
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Long, mang theo một vẻ bình tĩnh cùng nghi hoặc:
“ Ta không cần biết ngươi là ai. Ta chỉ muốn biết một điều, Vũ gia ta cùng ngươi không thù không oán. Tại sao lại muốn diệt Vũ gia”
“ Quả thật các ngươi không đắc tội ta. Nhưng con trai ngươi thì có đây. Nó trêu chọc ta thì không sao. Thế nhưng, đêm hôm qua , hắn lại dám bắt cóc bạn gái ta thì ta không thể chấp nhận được” Long cười híp mắt, mang theo sát ý không chút nào che dấu.
Đối với Long, Lạc Tuyết là một nửa quan trọng của cuộc đời hắn, là người hắn yêu thương, nâng niu nhất trên đời này. Vì thế, Vũ Văn Hải bắt cóc cô, còn có ý định cưỡng hiếp là điều hắn không thể chấp nhận được.
May mắn cho Vũ Văn Hải là hắn thông minh, bỏ trốn sang nước ngoài. Nếu như còn ở lại gia tộc, Long thề sẽ khiến hắn sống không được, chết cũng không xong
Cảm nhận được hận ý khôn cùng từ câu nói của Long. Vũ Chính đầu tiên sững sờ, khuôn mặt biến đổi liên tục. Cuối cùng, hắn chấn kinh kêu lên:
“ Ngươi… ngươi chính là người đã đưa ra lời đe dọa hủy diệt cả thành phố này nếu không tìm thấy một cô gái tên là Lạc Tuyết?”
Hôm qua, cả thành phố đều náo loạn vì vụ bắt cóc Lạc Tuyết. Có thể nói, chỉ trong một đêm danh tiếng Lạc Tuyết nổi như cồn dù chỉ là chớp nhoáng. Vì thế, nghe Long nói vậy, Vũ Chính liền ngay lập tức liên tưởng ngay. Dù sao, đêm hôm qua cũng chỉ có một vụ bắt cóc xảy ra ở trên địa bàn thành phố thôi
“ Thông minh! Chính là ta” Long không che dấu mà thản nhiên thừa nhận.
Lần này, Vũ Chính thật sự muốn lôi thằng con trời đánh của mình ra mà đánh một trận cho hả dạ. Chọc ai không chọc lại chọc phải một tên khủng bố như Long
Vũ Chính dù không biết Long mạnh bao nhiêu, nhưng có thể há miệng đe dọa hủy diệt thành phố. Há miệng là khiến thành chủ Chiến Thắng sợ vãi đái ra quần, làm náo loạn cả thành phố chỉ để tìm Lạc Tuyết. Một người như vậy, Vũ Chính không sợ sao được
Thảo nào sáng sớm ngày hôm nay, thằng con mình lại có thể bình phục nhanh như vậy, rồi ba chân bốn cẳng không nói câu gì chạy trốn sang nước ngoài.
Như là đã hiểu ra nguyên nhân, Vũ Chính trong lòng hận ý cũng không còn mà thay vào đó là một sự buồn bực cùng chán nản.
Có thể vì một cô gái mà làm ra nhiều điều như vậy chứng tỏ Lạc Tuyết trong lòng đối phương có một địa vị quan trọng. Một khi tìm được kẻ chủ mưu, chắc chắn sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của vị cường giả đó.
Vũ Chính hiểu nhưng lại không thể nào ngờ tới, kẻ chủ mưu lại chính là con trai mình. Giờ đứa con đó bỏ trốn, và giờ là hắn và Vũ gia là người hứng chịu mọi hậu quả.
Nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, âm thanh mang theo vẻ cầu xin
“ Đại nhân. Mong ngài tha tội. Văn Hải không biết Lạc Tuyết là bạn gái ngài nên đắc tội. Mong ngài bỏ qua cho nó và Vũ gia?”
“ Không biết? Ha…ha. Xem ra ngươi chưa biết về thằng con của mình rồi. Hắn biết rất rõ ta vì ta với hắn là bạn học cùng lớp. Hắn có ý đồ với bạn gái ta nên nhiều lần tìm ta khiêu chiến và bị đánh bại. Năm lần bảy lượt bị ta đánh bại khiến hắn hận ta vô cùng.
Bất quá, chỉ là một tên dân đen mà thôi, ta cũng không để ý
Thế nhưng, hắn vạn lần không nên động vào Lạc Tuyết. Ngàn vạn lần đừng sai người bắt cóc cô ấy, càng đừng có ý định cưỡng hiếp cô ấy”
Long âm thanh lạnh giá, từ trên người hắn, một cỗ khí thế uy nghiêm cùng sát khí ngút trời bùng lên. Hắn cười nhạt
Người xung quanh ta thường nói nhỏ với nhau: Long Hoàng một khi nổi giận, máu chảy khắp vũ trụ. Lần này, hành động của Vũ Văn Hải hoàn toàn chọc giận ta. Vì thế, đừng hỏi tại sao ta lại giết tới tận đây.Ngươi muốn trách thì nên trách đã đẻ ra một đứa con như thế ah”
Đến đây, Vũ Chính còn không biết Long hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho Vũ gia. Vũ gia hôm nay coi như diệt vong.
Cắn răng, Vũ Chính đứng lên, ánh mắt mang theo một vẻ ngưng trọng, âm thanh trầm xuống ẩn chứa sát cơ
“ Vậy là ngài nhất quyết không bỏ qua cho Vũ gia chúng tôi sao? Ngài nghĩ Vũ gia chúng tôi dễ dàng bị diệt như vậy sao?”
“ Ngươi đang uy hiếp ta? Rất tốt. Vậy là ngươi quyết định cùng ta đối đầu sao?”
Long cười híp mắt, sát khí trên người đã khủng bố này còn trở nên đậm đặc, thậm chí có thể thấy được hắc khí đang lượn lờ xung quanh Long
Bị khí thế cùng sát khí của Long tập trung, Vũ Chính như là cảm thấy một ngọn núi đè nặng lên vai vậy, toàn thân run rẩy vô cùng. Hắn cắn răng cho bản thân mình không quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch , âm thanh run rẩy
“ Ngươi…ngươi muốn diệt Vũ gia! Ta quyết không để điều đó xảy ra”
Nói xong, thân hình hắn tiêu thất, một giây sau xuất hiện bên cạnh Long, một quyền toàn lực mang theo khí thế cô đọng xé gió đánh tới
Một quyền toàn lực của Độ Khí Cảnh há một tên Dẫn Nguyên Cảnh có thể đỡ được. Long cũng vậy, hắn không tin mình có thể đỡ được một quyền này của Vũ Chính. Thế nhưng, nên nhớ, bản thân hắn có một thứ . Đó là Sinh Tử Kính
Chỉ thấy Long đứng đó, trên mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Ngay khi một quyền sắp cùng Long tiếp xúc. Long nhắm mắt lại , quát nhẹ:
“ Phụ Thể: Quan Vũ Quan Vân Trường”
Theo một tiếng quát này của hắn, từ trên người bùng phát lên một cỗ khí thế khủng bố. Cỗ khí thế mạnh tới nỗi trực tiếp đánh bay Vũ Chính sang một bên
Vũ Chính phun ra một ngụm máu, thân hình như diều đứt dây bay ra xa, toàn thân đập mạnh xuống đất. Khuôn mặt trắng bệch , ánh mắt sợ hãi vô cùng nhìn về phía Long
Lúc này, Long đã hoàn toàn biến đổi. Thân hình biến thành một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đỏ bừng như lửa, bộ râu dài màu đen, đầu đội mũ quan công. Mặc trên người một bộ trường bào màu xanh, thân hình to cao vạm vỡ, tay cầm một thanh loan đao. Hình tượng này, không phải ai khác chính là Quan Vũ: Quan Vân Trường
Thở ra một hơi, Long nhìn bản thân mình cùng với nguồn sức mạnh vô cùng vô tận. Trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn về năng lực Phụ Thể của Sinh Tử Kính
Mặc dù bên ngoài thay đổi thế nhưng tâm trí của Long vẫn giữ nguyên chứ không phải bị linh hồn của Quan Vũ thay thế. Sức mạnh trực tiếp tăng lên Độ Khí Cảnh cấp 39 cùng với vô số tri thức võ học phong phú
Dơ lên Linh Khí: Thanh Loan Yến Nguyệt Đao , Long chỉ về phía Vũ Chính cuồng vọng:
“ Ngươi… muốn.. chết… thế … nào?”
*********************
Mấy phút sau, Vũ Chính đứng đối diện với Long, trên người vết thương chồng chất, máu tươi thấm nhuộm cả bộ quần áo sang trọng, miệng không ngừng thở dốc, ánh mắt sợ hãi cực kì nhìn về phía Long
Thật mạnh! Quả thật là quá mạnh. Mạnh tới nỗi dù hắn đã thi triển toàn bộ kĩ năng, thậm chí không tiếc tiêu hao sinh mệnh dùng bí kĩ thì ngay cả đến một góc áo cũng không động vào được huống chi là gây thương tổn cho đối phương
Chưa bao giờ Vũ Chính cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Long quả thật quá khủng bố , đáng sợ hoàn toàn khiến hắn không có cơ hội phản khác
“ Vĩnh biệt Vũ Chính. Yên tâm, dưới hoàng tuyền ngươi sẽ không cô đơn đâu. Con trai ngươi , sẽ theo ngươi xuống dưới đó đấy?”
Bên cạnh Vũ Chính, Long nhàn nhạt nói một câu. Sau đó dơ lên Thanh Loan Yến Nguyệt Đao, không chút do dự đâm về phía Vũ Chính
“ Không! Ta không thể chết được”
Cảm nhận tử vong lượn lờ, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy được tử thần đang dơ lên lưỡi hái chỉ chờ Thanh Loan Yến Nguyệt Đao đâm xuyên qua tim mình là mang linh hồn mình đi. Vũ Chính không cam lòng, trong lòng không ngừng gào thét
“ Đừng… Không được”
Ngay tại lúc Vũ Chính tuyệt vọng nhất tưởng chừng như cái chết đã đến rất gần thì một tiếng kêu thanh thúy vang lên. Sau đó, một bóng người vượt qua không gian và thời gian xuất hiện bên cạnh Vũ Chính, đẩy hắn ra. Thế chỗ hắn tiếp lấy một đao này của Long
- Phập
Người tới là một mỹ phu nhân xinh đẹp tuyệt trần. Lúc này, nơi ngực cô, Thanh Loan Yến Nguyệt Đao đã đâm xuyên qua trái tim cô, máu tươi từ đó không ngừng chảy ra
Chỉ là mỹ phu nhân không chút nào cảm nhận được đau đớn, cô dùng ánh mắt xinh đẹp cùng thỏa mãn nhìn về phía Vũ Chính đang ngơ ngác ngồi dưới sàn nhà, âm thanh mang theo một vẻ mãn nguyện:
" May quá. Anh không xảy ra chuyện gì"
Nói tới đây, mỹ phu nhân hai mắt trở nên vô hồn, thân hình thoát khỏi lưỡi đao, rơi xuống mặt đất
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi đến cả Long cũng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn hai mắt mở thật lớn, bộ dạng không thể tin nổi nhìn mỹ phu nhân. Bỗng nhiên, hắn phát hiện một điều: Mỹ phu nhân này thật sự rất quen thuộc
“ Mẹ”
Chưa hết kinh ngạc, thì một tiếng gào thảm thiết, sau đó là một bóng người lóe lên tiếp lấy mỹ phu nhân. Ôm lấy cô nằm trên mặt đất
“ Mẹ, tỉnh lại đi mẹ ” Cô gái ôm lấy mẹ mình, không ngừng kêu gào trong nước mắt, âm thanh não nề khiến lòng người xót xa. Thế nhưng, mặc cho cô kêu gào thế nào thì mỹ phu nhân hai mắt đóng chặt, không bao giờ tỉnh lại
“ MẸ!”
Cô gái gào lên một tiếng tang thương cùng đau đớn. Bên ngoài, bầu trời trong xanh cũng bởi vì sự mất mát to lớn của cô mà trở nên thâm trầm, mưa bắt đầu đổ xuống giống như ông trời than khóc cho cô vậy
Bên cạnh cô gái, Long nhìn thân ảnh thướt tha cùng âm thanh quen thuộc, Long như người mất hồn đứng đó. Đến giờ hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Rất lâu sau, hắn mới há mồm nói ra một câu:
“ Vương Oanh. Tại sao em lại ở đây?”
Thế nhưng , đáp trả lại lời của hắn chỉ là một ánh mắt vô tình, không một chút tình cảm. Âm thanh băng lãnh, mang theo hận ý vô cùng vô tận vang lên:
“ Nguyễn … Tuấn… Long… Tôi… Hận…Anh”
Nói xong, cô ôm lấy thi thể lạnh ngắt của mẹ mình hóa thành làn gió biến mất trong cơn mưa tầm tã để lại Long muốn gọi lại giải thích nhưng cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô biến mấtHướng dẫn kiếm bạc, điểm cống hiến và $ rất đơn giản

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.