Đế Trụ

Chương 23: Ca là nghĩ thế nào đây?




Quý Thừa Vân chỉ ngây người ra giây lát, người mặc áo choàng dài màu xám đó đã hạ gục ba người áo đen! Người mặc áo choàng xám này quả thực chính là một pho tượng sát thần, ra tay cực nhanh. Ba người áo đen đứng đầu tiên ngay cả phòng ngự cũng không kịp đã bị một quyền mất mạng rồi!
Bốn người áo đen phía sau liền dừng bước. Người áo đen dẫn đầu thấy người áo choàng xám đó bỗng hét lên:
- Là Lôi Sơn Chùy, ta biết quyền pháp này!
Y vẫy mạnh tay một cái nói:
- Đi mau!
Trong lúc nói chuyện người này đã lùi nhanh về phía sau. Những người áo đen còn lại rõ ràng cũng biết tới cái tên Lôi Sơn Chùy này có nghĩa là gì rồi, căn bản không thể phản kháng lại được liền lần lượt rút lui.
Người này chính là Thống lĩnh Đại nội thị vệ thời kỳ Lưu Nghiệp còn tại vị, Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu. Quyền pháp của người này hùng hậu vô cùng, một quyền đánh ra có thể đập nát bia đá! Trương Thiên Đấu này ba mươi mấy tuổi đã làm Thống lĩnh của Đại nội thị vệ, tới hiện giờ đã 20 năm rồi. Ban đầu, y nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Lưu Nghiệp. Y đối với Lưu Nghiệp cũng trung thành và tận tâm. Sau khi Hiếu đế đăng cơ, còn đặc ý trấn an một chút vị công thần bảo vệ hoàng cung đại nội 20 năm này.
Trương Thiên Đấu cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu đã nhận ra ta rồi, các ngươi còn có thể đi được sao?
Câu nói này giống như lời tuyên án của tử thần. Người áo đen phía trước chạy vội, thậm chí còn có người sợ quá mà lảo đảo suýt ngã xuống đất. Bốn người áo đen này đã bị ba từ Lôi Sơn Chùy này dọa cho vỡ hết can đảm rồi. Lúc này chỉ lo bỏ chạy thoát chết. Trương Thiên Đấu hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa dang ra, một quyền từ trên giáng xuống, giống như cỗ sấm vang rền trời.
Người áo đen thấy không thể trốn được, liền nghiến chặt răng lại, hai tay giơ lên tiếp quyền. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, một quyền của Trương Thiên Đấu đã nện gãy hai tay của người áo đen đó. Một quyền đó uy thế không hề giảm, lại đập mạnh xuống đầu người áo đen! Phịch một tiếng vang lên, đầu lâu của người áo đen giống như là quả dưa hấu bị bổ vỡ vụn!
Quý Thừa Vân ẩn mình trong bóng tối, cũng thầm tán thưởng tu vi của Trương Thiên Đấu. Tận mắt thấy bốn người áo đen liên tiếp bị Trương Thiên Đấu truy sát 3 người, chỉ còn lại 1 người cuối cùng cũng còn đang chạy trối chết. Nhưng thấy bộ dạng chạy không được bao xa cũng khó lòng thoát chết, Quý Thừa Vân chợt nhớ tới lời dặn của Lưu Lăng, liền từ trên cây lao thẳng tới.
Chặn trước mặt Trương Thiên Đấu, Quý Thừa Vân cố ý nói lạnh lùng với tên áo đen kia:
- Cút đi mau, đồ rác rưởi!
Người đó vốn cho rằng chắc chắn là chết rồi, lúc này lại có người tới cứu, quả thực chính là thiên tướng hoành phúc. Y cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhận đình là chủ tử của mình sai người tới giúp, liền quay người chạy thoát.
Trương Thiên Đấu lạnh lùng nhìn Quý Thừa Vân nói:
- Ngươi ngăn được ta?
Quý Thừa Vân khàn giọng hỏi lại:
- Ngươi đi qua được?
Trương Thiên Đấu trên người còn có nhiệm vụ, không muốn làm chậm trễ thời gian, cũng không muốn nói nhiều, một quyền vù vù sấm rền đấm thẳng về phía Quý Thừa Vân. Quý Thừa Vân hừ lạnh một tiếng, liền xuất chiêu tiếp lấy. Tu vi của hai người cũng tương đương nhau, trong ngõ nhỏ cũng đánh ngang tài ngang sức với nhau.
Lúc này, thị vệ trong Vương phủ Lưu Lăng cũng nghe thấy tiếng xông lên. Mười mấy chiêu của Trương Thiên Đấu đều không hạ được người áo đen trước mặt, quay đầu lại thấy không ít thị vệ Vương phủ đánh tới. Y chỉ có thể thở dài, liền tấn công vài chiêu sau đó quay người rút lui. Điều mà Quý Thừa Vân phải làm thì đã làm được rồi, đương nhiên cũng không cần chắn y lại nữa.
Hoa Tam Lang dẫn đám thị vệ xông về phía Quý Thừa Vân. Còn cách rất xa Hoa Tam Lang đã vung đao chỉ về phía Quý Thừa Vân quát lớn:
- Dám tới phủ Trung thân Vương náo loạn, nghiền nát hắn cho ta!
Lúc này Hoa Tam Lang là đầy bụng tức. Kẻ tặc đã động tới tường bao Vương phủ rồi mà y vẫn không phát hiện ra. Điều càng khiến y tức giận là mấy Đại nội thị vệ của Hoàng cung cử tới đó, đêm nay lại giống như đều bị mù hết rồi, không hề phát hiện thấy điều gì.
Hoa Tam Lang sao có thể biết được, Trương Thiên Đấu muốn giết người, những tên Đại nội thị vệ đó đã biết được tin trước bữa ăn tối, không ai ngốc nghếch chạy ra muốn chết.
Mà lúc này, năm tên Đại nội thị vệ trực ban luân phiên đêm nay cũng đã thấy có chuyện không hay, sao có thể để ba bên hỗn chiến như vậy? Năm người này không dám giả câm giả điếc, cùng Hoa Tam Lang xông ra ngoài.
Quý Thừa Vân khẽ cười một tiếng, phất tay áo một cái nhảy lên tới nóc nhà, lát sau liền biến mất.
Hoa Tam Lang không có khinh công như Quý Thừa Vân, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người ta bỏ chạy. Cây đao thép trong tay y ném mạnh xuống đất, tóe ra từng chùm hoa lửa.
- Con – mẹ - mày!
Y liền quay người, lạnh lùng liếc nhìn năm tên Đại nội thị vệ một cái, ánh mắt tàn nhẫn đó khiến cho mấy tên Đại nội thị vệ này tim đập chân run, không dám nhìn Hoa Tam Lang.
Hoa Tam Lang hừ một tiếng nói:
- Người đâu! Trói mấy tên khốn kiếp cấu kết với kẻ tặc này lại cho ta!
Y nghi ngờ năm tên Đại nội thị vệ này có liên quan tới những tên sát thủ ngầm xâm nhập vào Vương phủ đó, liên quan tới sự an nguy của Lưu Lăng, y không thể không cẩn trọng cho được, sao có thể không tức giận chứ?
Trong lòng mấy tên Đại nội thị vệ có quỷ. Mặc dù công phu của họ còn mạnh hơn thân binh bình thường rất nhiều. Nhưng, không ai dám phản kháng, mặc cho đám thân binh hổ lang đó vây bắt trói lại.
Hoa Tam Lang dẫn người trở về Vương phủ, cho gọi Triệu Nhị tới, lệnh cho toàn bộ thân binh Vương phủ đều tới, tăng cường cảnh giới. Thoáng chốc, toàn bộ phủ Trung thân Vương đều sáng rực đèn, sát khi đằng đằng.
Lưu Lăng khoác một chiếc áo bào, ngồi trên ghế gỗ điêu khắc hoa văn trong thư phòng nói với Hoa Tam Lang:
- Tam Lang, không cần để ý quá mức như vậy, chẳng qua là mấy tên hại dân hại nước mà thôi, không cần phải quan tâm. Sau này nhắc thị vệ trong phủ cẩn thận hơn chút là được rồi.
Hoa Tam Lang nói:
- Vương gia, những người tới đêm nay tuyệt đối không phải là loại người có thiện ý. Vẫn nên điều động quân tinh nhuệ từ đại doanh Kinh Kỳ đến hộ vệ Vương phủ, mấy tên Đại nội thị vệ đó cũng không thể dùng lại được nữa!
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Đại doanh Kinh Kỳ trấn thủ Đô thành, lại không phải là quân đội riêng của Lưu Lăng ta. Hoàng thượng yêu mến đã phái đến hai trăm quân tốt rồi, chuyện này không cần nhắc tới nữa.
Hắn đứng lên nói:
- Thả mấy tên Đại nội thị vệ đó ra đi, họ cũng không có phạm lỗi lớn gì.
Hoa Tam Lang còn muốn nói thêm nữa, nhưng Lưu Lăng đã khoát tay nói:
- Lát nữa sắp phải lên triều rồi, ta ngủ một chút, tới giờ đừng quên gọi ta dậy đấy, lui xuống đi.
Hoa Tam Lang không nói thêm gì nữa, chỉ biết buồn bực lui ra ngoài. Lưu Lăng thấy bóng của Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đi rồi, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hai chàng thanh niên này đều là lương tài tận tâm tận lực với mình.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Hoa Tam Lang thấp giọng nói với Triệu Nhị:
- Triệu Nhị, ta thấy chuyện này hôm nay có chút kỳ lạ!
Triệu Nhị nhíu mày, vừa đi vừa nói:
- Theo như lời ngươi nói, người tới tối nay không phải là một nhóm người sao?
Hoa Tam Lang gật đầu nói:
- Tàn sát lẫn nhau, người chết đầy dưới đất, sao có thể là một nhóm người được!
Triệu Nhị quay đầu lại liếc nhìn thư phòng của Lưu Lăng, thấy đèn đã tắt rồi. Y vừa bước đi vừa trầm tư, đúng lúc bước tới cửa phòng khách của Vương Tiểu Ngưu. Bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, Lý Đông Xương cũng đang khoác áo đứng ở cửa nhìn xung quanh. Triệu Nhị nói với Lý Đông Xương:
- Lý thần y đừng sợ, mấy tên nhãi nhép này vào trong phủ trộm đồ thôi, đã bị bắt hết rồi, sáng mai sẽ đưa tới Thái Nguyên Phủ.
Lý Đông Xương thở dài một cái, thầm nhủ phủ đệ của Thân Vương cũng được không an toàn, thế đạo gì thế?
Thấy Lý Đông Xương đi vào phòng rồi, Triệu Nhị thấp giọng nói với Hoa Tam Lang:
- Tam Lang, ngươi nói người tới đêm nay liệu có phải không chỉ là nhằm vào Vương gia không?
Hoa Tam Lang sửng sốt, thấy Triệu Nhị nhìn chằm chằm về phía phòng khách của Vương Tiểu Ngưu, trong lòng bỗng như bừng tỉnh, một cảm giác tỉnh ngộ được dâng lên.
Y nắm lấy cánh tay Triệu Nhị nói:
- Ý của ngươi là… có người muốn giết người diệt khẩu?
Triệu Nhị gật đầu thở dài nói:
- Vấn đề ở đây chính là, kẻ đến giết người thì còn hiểu được, nhưng lại là ai tới cứu người?
Hai người vừa thảo luận vừa tuần tra, cũng không tìm ra manh mối gì. Mà đúng lúc này, trong một gia đình cách phủ Trung Thân Vương chưa đầy 1000m, một người còn lại trong số 7 người áo đen đang quỳ xuống đất, thân hình vẫn run lẩy bẩy.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, đầu đội nón tre ngồi trên ghế, mặt bình tĩnh như mặt hồ.
- Ngươi thật sự xác định rồi? Người ra tay là Trương Thiên Đấu?
Người đàn ông trung niên này hỏi lại.
Người áo đen đó không ngừng run rẩy, gã quỳ dưới đất, cả người run cầm cập. Gả tận mắt chứng kiến sáu đồng bọn của mình bị một người chém chết như bổ dưa. Cảnh tượng máu me đó vẫn còn hiện lên rõ rệt trước mắt, sao gã có thể không sợ được?
- Hồi…. Hồi…. Hồi đại nhân, thuộc hạ…. Thuộc hạ xác nhận. Người đó dùng chính là công phu Lôi Sơn Chùy, tất… tất là Trương Thiên Đấu!
Trong mắt người đàn ông trung niên đó bỗng hiện lên một tia hàn quang. Tia hàn quang này lập tức vụt tắt. Y đứng dậy, vỗ vai người áo đen đó nói:
- Không sao, ngươi còn sống trở về là tốt rồi.
Y lấy từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy thông hành cho người áo đen nói:
- Chuyện này tạm thời gác lại đi, ngươi cầm lấy tấm giấy thông hành này. Trên bàn có chút bạc, trời sáng ngươi hãy đi ra khỏi thành đi, chờ qua trận này rồi hãy trở lại!
Người áo đen quỳ dưới đất liền dập đầu liên tiếp nói:
- Tạ đại nhân, tạ đại nhân!
Gã liền nhận lấy tờ giấy thông hành, nhìn bạc để trên bàn, cuối cùng cũng không dám đi lấy, lại khấu đầu một lần nữa, đứng lên đi ra ngoài. Người áo đen này vừa mới đi ra tới cửa, bỗng một ánh dao sắc bén thoáng hiện lên! Ánh dao này giống như tia chớp, thoáng chốc xẹt qua mặt của người áo đen này!
Phù một tiếng, người áo đen cúi đầu xuống nhìn, phát hiện cổ mình có nhiều tia máu đỏ bắn ra. Ánh mắt gã bỗng trợn trừng lên, không thể tin vào mắt mình. Phụt, một dòng máu tươi tuôn trào ra từ cổ mình. Người áo đen liền hô lên nhưng chưa kịp phát ra tiếng kêu, bùm một tiếng ngã nhào xuống đất.
Người đàn ông trung niên đứng trong phòng lạnh lùng liếc nhìn, sờ lên đống bạc trên bàn, tiện tay cầm bạc đưa lên mũi ngửi ngửi. Y lẩm bẩm nói:
- Niệm tình ngươi không lấy bạc, cho ngươi được toàn thây.
Lúc này, từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người. Sự xuất hiện đột ngột của người này giống như là từ đêm đen phân ly ra. Trong tay y ôm một thanh trường đao, không có vỏ đao.
Người đàn ông trung niên thấy đao khách đó, liền đặt bạc xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng, trong lòng y lúc này lại có sóng lớn. Hoàng thượng, Trung thân vương, lẽ nào thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết sao?
Hoàng cung đại nội, trong điện Thừa Tiên.
Hiếu đế Lưu Trác ném mạnh tấu sớ trong tay mình xuống đất, liền đứng lên, tức giận nói:
- Thật là to gan!
Trương Thiên Đấu quỳ trước mặt y nói:
- Hoàng thượng bớt giận.
Sắc mặt Hiếu đế tức đến trắng bệch ra, hai tay trong ống tay áo không ngừng run rẩy.
- Trẫm vốn còn muốn bảo vệ các ngươi, bây giờ xem ra Trẫm đã lầm rồi!
Y vung mạnh tay áo nói:
- Đi, gọi Lãng Thanh tới, Kỳ Lân Vệ của hắn ta cũng nên xuất ra nhìn thấy máu rồi!
Trương Thiên Đấu nhíu mày, há miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói. Y đứng lên, khom người lui ra khỏi điện Thừa Tiên. Hiếu đế thấy dáng người của Trương Thiên Đấu có chút già nua, trong lòng bỗng thấy bình tĩnh lại.
- Quay lại, chuyện này… cứ để thế đi.
Phủ Trung thân Vương, Lưu Lăng nằm trên giường của thư phòng, nhìn lên trần nhà, ánh mắt lo lắng.
Trong lòng hắn đang nói:
- Nhị ca, đệ đang mượn thế của ca để ép một số người đó, kích động họ là vì muốn nhanh chóng tiêu diệt cái khối u độc này. Còn ca, Nhị ca của đệ, ca lại là nghĩ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.