Đế Trụ

Chương 22: Lôi sơn chùy




Quý Thừa Vân ngẩng đầu lên nhìn Lưu Lăng cười khổ nói:
- Thuộc hạ có thể trốn được thị vệ trong phủ Vương gia, nhưng lại tránh không được nhãn tuệ của Vương gia.
Lưu Lăng vừa chuyển thân vừa cười nói:
- Đơn giản, còn không phải ta biết ngươi là người tuyệt đối tuân thủ giờ giấc sao?
Lưu Lăng đứng lên bước tới phía trước Quý Thừa Vân, kéo y đứng lên, đánh giá lại vẻ mặt của Quý Thừa Vân, ngữ khí thành thực nói một câu:
- Thừa Vân, vất vả cho ngươi rồi!
Lời này lọt vào tai Quý Thừa Vân giống như dòng nước ấm len lỏi vào trong lòng. Y đã theo Lưu Lăng 7 năm rồi, vẫn luôn ngầm bảo vệ sự an nguy của Lưu Lăng. Người này là cao thủ của phái Không Động, thân có công phu nội ngoại kiêm tu, đã từng nổi danh với tên gọi Nhất Chi Độc Tú trong giang hồ. Một cây bút phán quan trong tay múa ra 72 đường xuân phong Phật liễu bút pháp, trong giang hồ khó mà tìm thấy đối thủ.
7 năm trước, y ngao du ở phía bắc, khi đi qua Bá Châu đã gặp một chuyện bất bình. Ở một nơi cách nha môn Tri châu của Bá Châu không xa, một nhóm kẻ xấu lại cưỡng bức dân nữ ngay giữa ban ngày ban mặt. Nơi đây thuộc phạm vi thế lực của Đại Liêu, nhưng Liêu quốc lại không quan tâm gì tới chuyện này. Thậm chí Tri châu Bá Châu này chẳng qua là do sứ giả của Nam Viện Đại vương Đại Liêu tùy tiện chỉ điểm một người lên làm. Mà người vọt cái lên làm quan cao nhất một Châu, không ngờ lại là người câm.
Nha dịch đứng gác trước cửa nha môn Tri châu, đối với chuyện đám kẻ xấu đó cưỡng hiếp dân nữ lại mắt nhắm mắt mở, người dân vây quanh đó, ngay cả một người ra tay tương trợ cũng không có. Người con gái đó khóc đến xé ruột xé gan. Ống tay áo đều bị đám người xấu đó xé nát, để lộ ra cánh tay thon thả. Cô nương đó liều mạng giãy giụa, một kẻ xấu bước lên tát nàng liên tiếp mấy bạt tai.
Quý Thừa Vân là truyền nhân của danh môn đại phái, thấy cảnh này khiến cho máu lạnh của người ta nổi lên, đương nhiên là trong lòng cũng nóng lên rồi. Thân thủ của y rất tốt, cũng không cần phải rút binh khí ra, chỉ một tay, thoáng chốc đã đo ván 5, 6 người xấu đó. Đám tặc tử bị đánh kia tức thị bị một chưởng của y đánh vỡ tâm mạch mà chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy chết người, người dân vây quanh xem bỗng kêu lên một tiếng đều chạy tan như bay, ngay cả cô nương được cứu đó cũng bỏ mặt Quý Thừa Vân. Mà còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào hai mắt Quý Thừa Vân, chạy nhanh đi. Ánh mắt đó giống như Quý Thừa Vân còn hung ác hơn cả những kẻ xấu đó.
Quý Thừa Vân giết người rồi, y cũng không thấy có gì quan trọng. Trong thời buổi loạn thế này, hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi việc giết chết vài kẻ ác. Mà điều khiến cho y nổi giận chính là những tên nha dịch trước đó còn xem diễn trò, thấy y đánh đám người xấu đó lại còn rút đao ở thắt lưng ra lao tới công kích y, cũng không cho y cơ hội biện minh. Những tên nha dịch đó vừa ra tay đã ra đòn sát thủ rồi.
Quý Thừa Vân không muốn giết quan viên, chỉ còn biết rút lui. Ai ngờ đám người xấu đó lại là đám mã tặc của Bá Châu. Thế lực của đám mã tặc này rất lớn, ngay cả nha môn châu phủ cũng đều phải nhìn sắc mặt họ để làm việc. Quý Thừa Vân thấy lần này mình lo chuyện bao đồng, không nghi ngờ gì là lật đổ cái tổ ong lớn rồi.
Trên đường đi, y không ngừng bị người phục kích, ám sát, hạ độc… khiến người ta khó mà phòng bị được. Cuối cùng trên ranh giới vùng đất Thắng Phương bị những tên mã tặc đó ám toán, bị một mũi tên độc bắn trúng cánh tay. Chất độc này vô cùng lợi hại, chỉ một lát nửa thân người y đã tê đi không còn cảm giác gì nữa. Những tên mã tặc đó đều là những kẻ độc ác giết người không chớp mắt. Quý Thừa Vân biết một khi bị chúng bắt được thì tất sẽ không thể chết toàn mạng được.
Cũng ỷ vào Quý Thừa Vân tu vi cao thâm, tùy thân cũng mang theo chút dược hoàn giải độc. Y mạnh mẽ lấy lại tinh thần cướp một con ngựa tốt, chạy thoát thân về phía nam.
Cứ như vậy đi tới ranh giới Sơn Đông. Mã tặc phía sau vẫn đang theo đuổi không buông tha. Cũng may gặp Lưu Lăng tiễn Hoa Tam Lang trở về Hoa gia trang sau đó trở về Thiểm Tây. Lưu Lăng sai một kỵ binh xông lên đánh tan đám mã tặc đó. Sau đó Lưu Lăng cứu Quý Thừa Vân, đồng thời còn nói với thủ hạ người này đã bị độc phát tác bỏ mình. Thủ đoạn này cũng giống như trường hợp che giấu thân phận của Triệu Đại, từ đó về sau Quý Thừa Vân được giữ lại bên cạnh Lưu Lăng.
Lưu Lăng dẫn quân nhiều năm như vậy, hắn lại là một người sát phạt quyết đoán. Sau khi bị bắt vào thiên lao sao có thể không có thủ đoạn tự vệ chứ?
Quý Thừa Vân liền dẫn cao thủ võ lâm mà nhiều năm mình thu phục này cùng với thân binh trong tay Lưu Lăng vẫn luôn ẩn nấp trong nạn dân trên con đường cái đến thiên lao, một khi Lưu Lăng có chuyện gì, những người này lập tức tấn công thiên lao cứu người.
Quý Thừa Vân nói:
- Vất vả gì chứ, bên ngoài dù sao cũng tự do hơn một chút.
Mặc dù y hành đại lễ với Lưu Lăng. Nhưng trong lòng hiệp khách võ lâm này vẫn coi trọng nghĩa khí. Trong mắt y, Lưu Lăng là một chủ tử của y, càng là ân nhân cứu mạng y, vẫn là tri kỷ của y.
Lưu Lăng cười nói:
- Còn nói không vất vả, xem ngươi gầy tới mức này rồi.
Quý Thừa Vân bật cười ha hả nói:
- Vẫn luôn như vậy mà, nhưng thưa Vương gia, nếu thuộc hạ không phải là bộ dạng nghèo túng bẩm sinh, muốn đóng giả nạn dân quả thực còn phải khổ công chút mới được.
Lưu Lăng cười quay người, lấy mấy đĩa điểm tâm đặt lên bàn. Quý Thừa Vân vừa nhìn thấy những điểm tâm đó lập tức sáng mắt lên, cũng không cần Lưu Lăng đưa cho y, y liền bước tới, ngồi xuống bàn ăn. Người này thoạt nhìn thì gầy yếu, ai ngờ lại có cái bụng như vậy. Mấy đĩa bánh điểm tâm chỉ trong mấy phút đã bị y nuốt chửng vào trong miệng. Người này ăn đồ thật sự là ăn như hổ vồ khỉ. Thoáng chốc đã ăn hết sạch điểm tâm mà Liễu Mi Nhi làm cho Lưu Lăng.
Lau miệng, Quý Thừa Vân vui mừng phấn khởi.
- Được rồi, ba ngày không ăn cũng không sao nữa rồi.
Lưu Lăng vỗ vai y nói:
- Nhiều ngày như vậy, các ngươi cũng nên rút lui đi, không riêng gì ngươi, các huynh đệ cũng vất vả rồi.
Hắn ngồi đối diện Quý Thừa Vân nói:
- Hai năm nay các huynh đệ đều vất vả rồi, trong lòng Lưu Lăng đều nhớ rõ.
Quý Thừa Vân nói:
- Trong mắt các huynh đệ ngài chính là trời. Ngài không cần phải cảm thấy áy náy. Đây chính là chuyện mà các huynh đệ nên làm.
Quý Thừa Vân thống lĩnh đám người này mới là thân tín thực sự của Lưu Lăng! Trong hai năm hắn vào thiên lao, Quý Thừa Vân dẫn các huynh đệ này không hề oán hận bảo vệ bên ngoài thiên lao. Hễ có chút đánh rắn động cỏ, những người này sẽ giống như mãnh hổ xuống núi sát nhập thiên lao.
- Vương gia, thuộc hạ thấy bây giờ để cho các huynh đệ đi cũng hơi sớm. Nếu họ bỗng nhiên rút lui, số lượng nạn dân sẽ giảm đi không ít, e là sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Dù sao…. Dù sao Hoàng thượng cũng không biết sự tồn tại của chúng ta.
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Không thể đợi thêm được nữa, gần đây triều đình đã bố trí nạn dân trong thành Thái Nguyên rồi. Một khi ý chỉ của Hoàng thượng xuống, các ngươi muốn đi cũng không đi nổi. Còn nữa, qua một hồi ta có một chuyện lớn cần các ngươi đi làm. Chuyện này duy chỉ có các ngươi làm ta mới yên tâm, giao cho người khác trong lòng ta không yên.
Quý Thừa Vân gật đầu nói:
- Nếu như vậy, thuộc hạ sẽ lập tức quay về triệu tập các huynh đệ rút lui.
Lưu Lăng nói:
- Như vậy, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi đưa các huynh đệ tới nơi nào ẩn nấp. Đêm nay còn có chuyện cần ngươi làm. Ta đoán đêm nay trong phủ Trung thân vương này sẽ rất náo nhiệt.
Quý Thừa Vân không khỏi hỏi lại:
- Chuyện gì thế?
Lưu Lăng ra vẻ thần bí nói:
- Nếu ta đoán không lầm, đêm nay sẽ có rất nhiều cao thủ tới Vương phủ này của chúng ta.
Quý Thừa Vân là một người nóng tính, thấy Lưu Lăng nói như vậy tim liền đập liên hồi.
- Chẳng lẽ là có người đã ăn gan hùm tim gấu, muốn ra tay với Vương gia sao?
Lưu Lăng khoát tay cười nói:
- Chuyện này không hẳn, nhưng chắc chắn là muốn tới giết người.
Thấy bộ dạng của Quý Thừa Vân không kiềm chế được nữa, Lưu Lăng liền ghé sát vào tai y nói thầm vài câu. Nghe Lưu Lăng nói xong, thần mắt Quý Thừa Vân rùng mình.
- Vương gia yên tâm, chỉ cần những người đó dám lén thâm nhập vào Vương phủ, thuộc hạ đảm bảo một người trong số bọn họ cũng không chạy thoát!
Quý Thừa Vân nói.
Lưu Lăng khẽ cười nói:
- Thừa Vân, ngươi sai rồi.
Quý Thừa Vân giật mình, hỏi:
- Vương gia, ý của ngài là?
- Không thể giết hết, cũng không thể để những người đó thấy ngươi là người trong phủ Lưu Lăng ta. Ngươi có thể để họ cho rằng ngươi là người trong Hoàng cung.
Khi Lưu Lăng mỉm cười, mang theo chút tà ác.
Quý Thừa Vân suy nghĩ một hồi liền nói:
- Một mình thuộc hạ, cho dù là mặc quần áo của đại nội thị vệ, e là cũng không thể có tác dụng quá lớn?
Lưu Lăng cười nói:
- Lẽ nào ngươi đã quên mất Lôi Sơn Chùy rồi sao?
Nghe nhắc tới ba từ Lôi Sơn Chùy, Quý Thừa Vân liền sửng sốt, sau đó liền bật cười ha hả.
Lưu Lăng lại ghé sát tai Quý Thừa Vân nói thầm vài câu. Quý Thừa Vân liên tiếp gật đầu nói. Giờ Tý sắp tới rồi, Lưu Lăng cười nói:
- Ta cũng nên đi ngủ đúng giờ, nếu không những người đó ở bên ngoài chẳng phải đang sốt ruột chờ sao? Chúng ta là chủ, người ta là khách, cũng nên mở cửa đón khách rồi.
Quý Thừa Vân gật đầu nói:
- Vương gia yên tâm, chuyện này thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt.
Nói xong, Quý Thừa Vân liền khom người lui ra ngoài. Trong thư phòng của Lưu Lăng có một lối đi bí mật. Triệu Đại chính là thông qua lối đi bí mật này tới báo cáo với Lưu Lăng. Quý Thừa Vân đi vào con đường bí mật này, ra phía ngoài tường bao phía sau Vương phủ của Lưu Lăng. Chỗ đi ra chính là một cây cổ thụ đã chết khô. Ai cũng không ngờ cây cổ thụ này kỳ thực là trống rỗng.
Quý Thừa Vân liền đi thẳng lên cây cổ thụ này, thân hình ấn nấp trong lá cây. Y giống như là một con cú mèo, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Vương phủ Lưu Lăng, chỉ chờ bọn chuột nhắt thò đầu ra.
Thời gian trôi qua khoảng 20 – 30 phút, từ trên nhà ở hai bên đường bỗng xuất hiện mấy bóng người màu đen. Lúc này chính là lúc mọi người đã ngủ say rồi, dù có tiếng động khẽ cũng không thể cảm nhận được. Những người này rõ ràng là tu vi bất phàm, bay trên nóc nhà rất nhẹ nhàng, giống như là linh hầu xuống núi.
Thấy mấy người này thấp thoáng, ánh mắt Quý Thừa Vân bỗng nhiên lộ ra hàn quang!
Đám người này có tổng cộng 7 người. Thấy thân thủ của họ Quý Thừa Vân thật sự không thèm quan tâm. Tu vi như vậy, mặc dù trong giang hồ có xem như là cao thủ, nhưng trong mắt Quý Thừa Vân chẳng qua chỉ là mấy tên trẻ ranh 3 tuổi mà thôi. Mặc dù phái Không Động nhân đinh vẫn luôn không phải là hưng vượng, bình thường đều là sư đồ đơn truyền. Nhưng mỗi người chỉ cần xuất thế là sẽ trở thành đại hiệp một đời.
7 người này tập trung trên nóc nhà gần Vương phủ Lưu Lăng, hình như là đang bố trí xem nên ra tay thế nào. Quý Thừa Vân cũng không vội, màn đêm đen căn bản không ảnh hưởng gì tới thị lực của y. 5 phút sau, 7 người này lần lượt nhảy xuống, tạo thành hình quạt chạy về phía Vương phủ của Lưu Lăng.
Người áo đen đầu tiên vừa mới nhảy lên đầu tường Vương phủ Lưu Lăng, Quý Thừa Vân cảm thấy thời cơ đã tới. Thân người y vừa động, liền tiến sát tới phía sau mấy người áo đen đó tập kích.
Nhưng, đúng lúc y vừa mới động, Quý Thừa Vân liền dừng lại, trong mắt hiện lên hàn quang. Ánh mắt y nhìn chằm chằm về hướng khác, một bóng người mặc trường bào màu ghi chỉ hai ba bước liền tới gần vị trí cách đó mấy trăm mét. Người áo ghi đó cũng phát hiện thấy 7 người mặc áo đen đó, dường như cũng ngây người ra một lúc.
Người áo ghi chỉ là hơi kinh ngạc một chút, liền hừ lạnh một tiếng, thân hình giống như một con đại bàng lao thẳng tới 7 người áo đen đó!
Người áo ghi này cũng không nói gì, liền ra tay hạ sát đầu lĩnh của mấy người áo đen đó!
Một chiêu, phịch một tiếng vang lên, người áo đen đó bị một quyền đấm vào ngựa, bỗng từ tường bay ra ngoài khoảng mười mấy mét! Lực của quyền này lớn, bị đánh đến choáng váng.
Thấy người áo ghi ra một quyền, thần mắt Quý Thừa Vân liền thấy rùng mình. Một người vừa mới đứng lên thoáng chốc đã hiện ra óc của y, Thống lĩnh Đại nội thị vệ, Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.