Đế Quốc Chiến Thần

Chương 310:




Chu Hàn nghe Khôi lão đại nói thì rất tức giận.
Anh không nghĩ đến Khôi lão đại này lại phách lối như vậy.
Nếu đối phương dám phách lối đến mức này, vậy nói rõ gã có đủ thực lực.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý chuyện chơi đùa với đối phương một chút.
Đã sớm biết trên thế giới này từ trước đến nay không thiếu người không sợ chết, mà Khôi lão đại đây coi như là một trong số đó.
Giờ phút này đám người Hội trưởng đệ nhất cũng không nhịn nổi, từng người đều căm tức nhìn cửa vào trang viên Mộc thị.
Nhưng Chu Hàn lại giống như không có chuyện gì, lên tiếng nói với mấy người kia: “Các người chờ ở bên ngoài, một mình tôi đi vào là được rồi.”
Nhưng mấy người nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, bộ dạng không đồng ý với lời của anh.

Lập tức sắc mặt của Chu Hàn âm trầm xuống, Bạch Hoàn Tài nhắm mắt tiến lên nói: “Chu Nguyên soái, mặc dù chúng tôi biết ngài rất mạnh, nhưng nếu ngài cứ như vậy đi vào thì quá mạo hiểm rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói tên Khôi lão đại kia là một tên rất nguy hiểm.”
Bạch Hoàn Tài vừa dứt lời, đám người Hội trưởng thứ nhất cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.
“Chu Nguyên soái, ngài vẫn nên cẩn thận một chút cho an toàn.”
Giờ phút này ngay cả ông Vương cũng ra mặt khuyên Chu Hàn.
“Đi vào một mình thì như thế nào? Tên Khôi lão đại kia có thể làm gì Chu mỗ?” Chu Hàn hỏi ngược lại mọi người, bộ dạng nghĩa bạc vân thiên kia của Chu Hàn làm cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.
Mà ngay lúc này, đột nhiên có một đám người đột nhiên vọt đến.
“Con cháu nhà họ Bạch, nhanh trở về với chúng tôi.” Ngay sau đó, mấy giọng nói già nua đồng thời vang lên.
Lập tức Chu Hàn bị mấy giọng nói này hấp dẫn, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Liếc mắt liền phát hiện thì ra là nguyên lão của Bạch thị.
Tư thế này của bọn họ rõ ràng cho thấy muốn dẫn người Bạch thị về, không để cho bọn họ đi vào vũng bùn này.
Mà con cháu Bạch thị đều luôn vâng lời những người đi trước, mặc dù Bạch Hoàn Tài mới là gia chủ nhà họ Bạch, nhưng lại không là cái gì trước mặt những nguyên lão này.
Cho nên giờ phút này những nguyên lão này tự mình ra mặt dẫn con cháu Bạch thị đi, Bạch Hoàn Tài hoàn toàn không thể ngăn được.
Hôm nay chuyện đến mức độ này, trong lòng Bạch Hoàn Tài rất khó chịu.

Giờ phút này anh ta cũng đã chuẩn bị trở mặt với mấy lão già này, chỉ cần bọn họ dám dẫn người Bạch thị đi, như vậy lúc nào Bạch Hoàn Tài cũng có thể bùng nổ.
“Mọi người làm cái gì đó? Dừng lại hết cho tôi.” Bạch Hoàn Tài hô lên một tiếng với đám người Bạch Thị.
Chẳng qua đám người Bạch thị lại không nghe lời của anh ta, rất rõ ràng, mấy người ở thế hệ trước này có quyền uy hơn Bạch Hoàn Tài.
“Dừng lại? Cậu đang nói đùa đấy à?” Nguyên lão cầm đầu lên tiếng chế nhạo Bạch Hoàn Tài: “Cậu chỉ là một thằng nhóc dòng thứ không được dạy dỗ, có thể bước lên vị trí gia chủ nhà họ Bạch đã coi như cậu có vận may tốt rồi.”
“Có vận may tốt thì nên học được cách cụp đuổi làm người, đừng ở trước mặt chúng ta làm mưa làm gió, cậu đây là múa rìu qua mắt thợ, hiểu không?”
Ông ta quở trách Hoàn Bạch Tài không là cái thứ gì cả.
Sau khi Bạch Hoàn Tài nghe đối phương nói như vậy thì giận đến mức lỗ mũi cũng lệch.
Giờ phút này gương mặt của anh ta đỏ lên, thận chí cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.
Cho nên vào lúc này, Bạch Hoàn Tài  muốn đòi lại mặt mũi.
“Lão già, ông nói cái gì?” Bạch Hoàn Tài đi về phía trước một bước, chỉ vào mũi nguyên lão cầm đầu mắng.
“Láo xược.” Một tên nguyên lão khác đi lên hất tay của Bạch Hoàn Tài ra, tức giận mắng anh ta: “Sao cậu có thể nói chuyện với đại thúc công như vậy? Có phải cánh cứng rồi không? Không muốn sống rồi?”
Nói một tràng dài như vậy còn rõ ràng có ý xem thường Bạch Hoàn Tài.
Mà giờ phút này Chu Hàn cũng không muốn ở một bên xem kịch vui, anh đã sớm thừa dịp hỗn loạn chuồn rồi.

Lúc này mà còn ở lại thì sẽ bị phiền toái quấn thân.
Tất nhiên đây cũng không phải Chu Hàn trốn tránh. Anh chỉ muốn nhanh chóng cứu Tony Panghsang và Đường Trường Não ra mà thôi.
Mà cũng không phải anh chuồn đi chỗ khác mà là chạy vào trong Mộc thị.
Thậm chí Chu Hàn còn muốn cảm ơn đám nguyên lão Bạch thị, nếu như không có mấy lão già kìa chạy đến khuấy vũng nước đục này, Chu Hàn cũng không có cơ hội chạy vào trang viên Mộc thị.
Sau khi thuận lợi tiến vào trang viên Mộc thị, Chu Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Nhưng còn chưa chờ anh đến gần nhà gỗ ở trang viện, một hàng bóng người nhanh chóng vọt đến.
Khí thế của đối phương rất ớn, rõ ràng bộ dạng này là muốn lấy mạng của anh.
Chu Hàn thấy vậy, trên mặt vẫn bình tĩnh, vẫn tiếp tục vọt về phía trước.
“Nguyên soái, giao chỗ này cho chúng tôi.” Mà ngay lúc này, đám người Thanh Long vọt ra từ chỗ tối.
Thấy vậy Chu Hàn trầm mặt mắng: “Lui ra. Không nên để đám người Khôi lão đại phát hiện các người.”
Dù sao Khôi lão đại đã nói rõ ràng, chỉ để một mình Chu Hàn đi vào.
Nếu như bị Khôi lão đại biết Chu Hàn còn dẫn theo đám người Thanh Long vào, chỉ sợ chuyện sẽ phát triển đến mức không xử lý được.
Đang lúc Chu Hàn giải quyết đám người Mộc thị kia như chỗ không người, đột nhiên một giọng nói khó nghe truyền đến: “Chu Nguyên soái, cậu không giữ lời hứa.”
“Rõ ràng đã nói trước là chỉ có một mình cậu tới, sao lại dẫn theo hai tên cấp dưới?”
Chu Hàn có thể nhận ra là giọng nói của Khôi lão đại.
Nếu bây giờ đã bị đối phương nhận ra được, Chu Hàn cũng không thể nói gì.
“Thả Tony Panghsang và Đường Trường Não ra, nếu không đừng trách Chu mỗ vô tình.” Chu Hàn lạnh lùng hô lên một tiếng.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng, hơn nữa còn mang một lực xuyên thấu, truyền đi rất xa ở trong đêm tối.
“Ha ha, Chu Nguyên soái, cậu đây là đùa giỡn cái gì? Thả bọn họ, ai tới trả tiền cho tôi?” Giọng nói của Khôi lão đại truyền tới từ trong đêm tối.
Giọng nói từ loa phóng thanh rất lớn, cho nên giờ phút này Bạch Hoàn Tài ở ngoài trang viên cũng ý thức được, chẳng biết Chu Hàn đã vọt vào trong trang viên Mộc thị từ lúc nào.
Chẳng qua giờ phút này bọn họ phản ứng cũng đã quá muộn, bởi vì ở ngoài trang viên Mộc thị có không ít cao thủ dùng độc áp trận, có bọn họ thì không có cách nào vào được.
Dù sao, nhưng tên cao thủ dùng độc kia đều dao súng không làm họ bị thương được.
Cùng lúc đó, Chu Hàn lại hô lên một tiếng về phía đêm tối: “Nợ thì có thể từ từ trả, nhưng phải thả người ra trước.”
Trong lúc nói chuyện, Chu Hàn liên túc đánh ra hai chưởng, ung dung đánh bay mấy tên cao thủ dùng độc Mộc thị muốn đánh lén anh.
Chu Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng, những người này đúng là quá yếu, không chịu nổi một kích của anh.
“Chà, che chở bọn họ như vậy sao? Hai người bọn họ là con trai của cậu à?”
“Để cho lão tử đoán một chút, Đường Trường Não là con trai lớn của cậu, hay là tên nước ngoài kia là con trai lớn của cậu?”
Xuyên qua loa phóng thanh Khôi lão đại không ngừng cười nhạo Chu Hàn, mà lời của gã cũng đưa đến một trận cười to.
Một đám người Mộc thị và người của Khôi lão đại đều ôm bụng cười to.
Nhưng Chu Hàn lại không thèm để ý, nếu như Khôi lão đại thả người, như vậy tất cả đều dễ nói.
Nếu như không thả người, như vậy Chu Hàn sẽ giết hết những người xông đến.
“Khôi lão đại, Chu mỗ đã cho ông mặt mũi, nhưng ông lại không muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.