Đế Quốc Chiến Thần

Chương 309:




Người cầm đầu nói, Tề Thắng Thiên nghe xong thì kinh ngạc.
Ông ta không thể nào nghĩ đến, người này lại đến bắt thằng nhóc Tony Panghsang kia.
Nhưng nếu đến bắt Tony Panghsang vậy thì không thể tốt hơn.
Mỗi lần Tề Thắng Thiên nhìn thấy Tony Panghsang thì rất khó chịu, hôm nay lại có người đến bắt thằng nhóc này, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến.
“Được, nếu tới bắt tên nước ngoài kia, tất nhiên ông già này sẽ không để ý.” Tề Thắng Thiên cười ha hả để cho người Tề thị dẫn Tony Panghsang xuống xe.
Tề Họa Mi thấy vậy, lập tức trở nên không vui.
Cô giữ lấy Tony Panghsang, nói với hai người của Tề thị: “Các người định làm phản à? Người của tôi cũng dám bắt?”
Tề Họa Mi rất khoa trương nói Tony Panghsang thành người của cô ta, lời này đã hoàn toàn làm cho người Tề thị sợ hết hồn.
Nhưng hiệu quả lại vừa khéo trái ngược lại, Tề Họa Mi nói Tony Panghsang là người của cô ta, vốn là muốn bảo vệ tính mạng của Tony Panghsang, không để cho đám người Khôi lão đại bắt.
Chẳng qua lời này đã hoàn toàn chọc giận Tề Thắng Thiên.
Lúc đầu Tề Thắng Thiên vẫn còn chưa đến ranh giới bùng nổ, nhưng sau khi Tề Họa Mi nói một câu như vậy, ông ta hoàn toàn trở nên nóng nảy.
“Người của con sao?” Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng,  tát lên mặt Tề Họa Mi một cái, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm đứa cháu gái mình đã nuôi hơn hai mươi năm.
“Con không biết xấu hổ sao mà nói ra những lời này? Cái gì gọi là người của con? Sao một tên nước ngoài lại là người của con hả?” Tề Thắng Thiên gầm lên giận dữ, đồng thời lại đánh Tề Họa Mi một cái nữa.
Tiếng “ba ba” vang lên, Tề Họa Mi bị đánh đến tóc tai bù xù, cả người chật vật không chịu nổi.
Tony Panghsang thấy vậy phút chốc thẹn quá hóa giận.
Lúc đầu anh ta bị người Tề thị chế trụ, nhưng khi Tề Thắng Thiên đánh Tề Họa Mi lập tức đã làm cho anh ta nổi lên bản tính đàn ông.
“Ông dám động đến Họa Mi?” Tony Panghsang dùng tiếng phổ thông không chuẩn của mình nổi giận gầm lên một tiếng, cả người nhào đến Tề Thắng Thiên.
Còn chưa chờ hai người của Tề thị kịp phản ứng, Tony Panghsang đã tránh thoát.
“Hừ. Không biết tự lượng sức mình.” Tề Thắng Thiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đánh bay Tony Panghsang.
Tony Panghsang bị một chưởng của Tề Thắng Thiên đánh bay, trong nháy mắt cả người rơi xuống từ trên xe.
Sau khi đám người của Khôi lão đại thấy vậy, không nói hai lời lập tức tiến lên lôi Tony Panghsang từ dưới đất lên, cưỡng ép bắt anh ta đi.
Mà sở dĩ Khôi lão đại phái người đến bắt Tony Panghsang là vì Tony Panghsang là người của Chu Hàn.
Mà Khôi lão đại chính là muốn nhằm vào Chu Hàn.
Bởi vì khi sau khi bắt được Đường Trường Não không bao lâu, cũng đã biết được Chu Hàn lục tung cả thành tìm Đường Trường Não.
Thứ người như Khôi lão đại chính là vì tư lợi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Gã định kiếm một khoản lớn, vơ vét một số tiền lớn trên người Chu Hàn.
Không chỉ muốn để cho Chu Hàn trả nợ thay Đường Trường Não, còn muốn để cho Chu Hàn trả lãi thay Đường Trường Não.
Cũng chính bởi vì như vậy, Khôi lão đại mới phái người đến bắt Tony Panghsang.
Nhưng gã nhằm vào Chu Hàn không chỉ bởi vì chuyện này, tất nhiên còn có ý của Mộc Đình Đôn.
Giờ phút này Khôi lão đại đã trốn ở trong Mộc thị. Hơn nữa còn thả tin tức ra sẽ chờ Chu Hàn tìm đến cửa.
Lúc người của Khôi lão đại bắt Tony Panghsang, Tề Họa Mi liều mạng giãy giụa xuống xe.
Kết quả lại bị Tề Thắng Thiên đánh đến choáng váng, cưỡng ép mang về Tề thị.
Tề Thắng Thiên ông phải dạy dỗ thật tốt đứa cháu gái bất hiếu này, tránh cho Tề Họa Mi lại đi ra ngoài gây chuyện cho ông ta.
Tất nhiên, Tề Thắng Thiên cũng không phản đối Tề Họa Mi đi theo Chu Hàn.
Ông ta chỉ là phản đối Tề Họa Mi đi theo một tên nước ngoài như Tony Panghsang mà thôi.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn Tề Họa Mi về Tề thị, Chu Hàn đã nhận được tin tức Tony Panghsang bị Khôi lão đại bắt đi.
Tin tức này không phải người khác nói cho anh, là Hội trưởng thứ nhất.
Giờ phút này, Chu Hàn và Hội trưởng thứ nhất đang nói chuyện điện thoại với nhau.
“Chuyện thế nào rồi?” Chu Hàn khẩn cấp hỏi: “Các người cứu Tony Panghsang được chưa?”
“Thật xin lỗi, Chu Nguyên soái.” Đầu bên kia điện thoại Hội trưởng thứ nhất thật bất đắc dĩ nói: “Người của tôi không đuổi kịp, người Khôi lão đại đã bắt Tony Panghsang vào Mộc thị.”
“Bên ngoài Mộc thị có không ít cao thủ dùng độc đến áp trận, thành viên Võ Minh hoàn toàn không thể đi vào.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất giải thích, lúc này Chu Hàn dặn dò đối phương cứ chờ ở đấy, theo dõi Mộc thị.
Tiếp đó, anh lại triệu tập đám người Thanh Long, để cho mấy người nắm chặt thời gian tập họp tại Mộc thị.
Sau khi phân phó xong, Chu Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Mộc thị.
Nửa giờ sau, trang viên Mộc thị.
Toàn bộ Mộc thị đều đã bị thành viên Võ Minh bao vây chặt như nêm cối, dù vậy vẫn có không ít thành viên Võ Minh tiếp tục chạy đến.
Nhìn bộ dạng này, đêm nay chắc sẽ xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Mà trừ phái ra một trăm tên cao thủ dùng độc ở bên ngoài ra, Mộc thị cũng không phái người ra nữa.
Giờ phút này ở hiện trường Hội trưởng thứ nhất chờ Chu Hàn đến đã rõ ràng cảm nhận tính nghiêm trọng của chuyện này, thậm chí ông ta đã liên lạc với Bạch thị và ông Vương.
Tinh anh của nhà họ Bạch và nhà họ Vương lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, tối nay chính là một trận chiến đấu ác liệt.
“Tony Panghsang thế nào rồi?” Chu Hàn chạy tới sau, vội vàng hỏi Hội trưởng thứ nhất.
Nhưng Hội trưởng thứ nhất lại lắc đầu nói: “Chu Nguyên soái, chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, trừ một ít cao thủ dùng độc ra ngoài áp trận, người Mộc thị cũng chưa có đi ra, bao gồm cả con cháu Mộc thị.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất nói như vậy, sắc mặt của Chu Hàn liền trở nên âm trầm.
Giờ phút này, anh biết rõ đêm nay chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Mà ngay lúc này, người của Bạch thị và Vương thị đã lục tục đến.
Đang lúc Chu Hàn định hạ lệnh để cho tất cả mọi người tiến công, đột nhiên trong trang viên Mộc thị truyền đến một giọng nói: “Chu Nguyên soái, thật vui khi tối nay cậu có thể đến đây, mời vào.”
Giọng nói này truyền ra từ loa phóng thanh, to đến mức muốn xé rách màn đêm.
Mà sau khi Chu Hàn nghe được giọng nói này thì cảm thấy có chút nghi ngờ.
Bởi vì từ trước đến nay anh chưa nghe giọng nói này bao giờ, chắc hẳn không quen biết đối phương.
Đang lúc Chu Hàn do dự, giọng nói kia lại vang lên: “Chu Nguyên soái, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi chính là Khôi lão đại trong truyền thuyết, cậu không cần bất ngờ.”
“Tối nay tôi đại biểu Mộc thị đến nghênh đón cậu, nghe cho rõ, chỉ hoan nghênh một mình cậu thôi.”
“Nếu như có những người khác đi vào, như vậy người bạn nước ngoài kia sẽ không thể cứu đâu.”
Giọng nói truyền từ loa phong thanh dừng lại, mời vừa rồi từng lời nói của Khôi lão đại kia đã truyền vào tai của mỗi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.