Đế Quốc Chiến Thần

Chương 264:




Chu Tước mua chiếc xe rõ ràng đã qua sửa đổi, tốc độ rất nhanh.
Chu Hàn chạy như tia chớp, trong vòng bảy phút đã xông thẳng vào nhà họ Đường.
Vào lúc này, nhà họ Đường khách khứa rất đông.
Phanh xe vang lên một tiếng “Kít”, Chu Hàn dừng theo chiều ngang của đám đông, một cú dừng xe hoàn hào làm sáng mắt những kẻ đui mù.
Lúc này, đuôi xe xuýt chút nữa đụng vào người, chỉ kém khoảng nửa mét.
Chu Hàn mở cửa xe bước xuống, người đàn ông phía sau đuôi xe mỉm cười nhìn anh.
Người này không phải ai khác, chính là Đường Minh Minh.
Vào lúc này, Đường Minh Minh giơ ly rượu đỏ trong tay, anh ta cười như không cười nói: “Chu nguyên soái, anh thật là oai phong!”
Đối với tiếng cười nham hiểm của Đường Minh Minh, Chu Hàn căn bản không để ý đến.
Ánh mắt anh quét một vòng, phát hiện lúc này ở đây không chỉ có ông Vương, còn có đại diện của Bạch thị, là một người trung niên, trước đó Chu Hàn chưa gặp qua.
Có vẻ như Bạch Như Ngọc đã kiệt sức, nếu không vào lúc này cô ta chắc chắn sẽ đến.
Chu Hàn nhìn một vòng phía sau, anh phát hiện ở đây không chỉ có Tần lão, còn có Vương lão và bọn Tề Thắng Thiên!
Tóm lại, tất cả giới quyền quý của Đài Sơn nên đến đều đã đến.
Đáp lại, Chu Hàn cũng không để ý.
Anh nhìn Đường Minh Minh, đang muốn lên tiếng dò hỏi tung tích của bọn Bạch Hoàn Tài.
Mà đúng lúc này, ông Tần lại đi đến.
“Haha, Chu nguyên soái, nghe nói anh đến Tứ Phương Chế Tài của tôi làm náo loạn.” Ông Tần cười như không cười, ông ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Hàn nói: “không chỉ lật đổ Thập Đại Tài Quyết của tôi, còn tuyên bố muốn bóp chết con cháu của Tứ Phương Chế Tài?”
“Từ khi nào Tứ Phương Chế Tài của tôi đây lại trở nên dễ dàng ức hiếp như vậy? Chu nguyên soái, anh có hơi quá mức kiêu ngạo đấy?”
Đối với lời của Tần lão, Chu Hàn hoàn toàn không để ý.
Nhưng Đường Minh Minh ở bên cạnh lại tiến lên, anh ta cười lạnh một tiếng, uy hiếp: “Chu nguyên soái, anh hãy xin lỗi Tần lão đi, hiểu không?”
Tần lão mắt thấy Đường Minh Minh nói giúp mình, lập tức trở nên vô cùng kiêu ngạo.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn thẳng về phía Chu Hàn nói: “Chu nguyên soái, anh có thể lựa chọn quỳ xuống chân tôi cầu xin sự tha thứ.”
“Như vậy tôi có thể giúp anh cầu xin cậu chủ Đường buông ta cho ba người bạn của anh.”
“Không phải anh rất xem trọng tình nghĩa sao? Bây giờ mau đem cái tình nghĩa đó của anh ra xem nào!”
Câu cuối, Tần lão gần như rống lên.
Rất rõ ràng, ông ta đã tức giận đến cực hạn.
“Láo xược!” Bạch Hổ đột nhiên đứng dậy, hét to một tiếng: “Mấy người dám vô lễ với nguyên soái? Tôi…”
Không đợi Bạch Hổ nói hết, Chu Hàn lại quát lớn một tiếng: “Bạch Hổ, lui ra!”
Bạch Hổ nghe vậy sắc mặc khẽ thay đổi, trên mặt anh ta thoáng hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng đành ngoan ngoãn lui về.
Phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm của anh ta.
“Hahaha…một con chó cần phải có sự giác ngộ của con chó.”
Mặt Đường Minh Minh kiêu ngạo nói: “Chu nguyên soái, không thể không nói, chó bên cạnh anh được dạy rất tốt.”
Đường Minh Minh nói hết câu, sắc mặt Chu Hàn trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt anh lạnh lùng, gần như dừng ở trên người Đường Minh Minh.
Chu Hàn mở miệng hỏi từng câu từng chữ: “Anh nói cái gì?”
Theo bản năng, cả người Đường Minh Minh ngẩn ra, anh ta cảm thấy lưng như có kim chích.
Một luồng sát khí thổi qua thân anh ta, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt anh ta.
Lúc này đây, Đường Minh Minh có chút sợ hãi.
Chẳng qua ở trong lòng anh ta âm thầm tự cổ vũ chính mình, không có gì phải sợ, mình có nhược điểm của Chu Hàn, đối phương chắc chắn không dám làm gì mình!
Nghĩ đến đây, lá gan của Đường Minh Minh lại to lên một tí.
Anh ta tiến lên một bước, mặt đối mặt với Chu Hàn, lên tiếng: “Tôi nói, chó nhà anh được nuôi dạy tốt!”
Đường Minh Minh gằn từng chữ một, khí thế vô cùng kiêu ngạo.
Chu Hàn nghe vậy tức giận cực điểm.
“Bốp” Một cái tát đột nhiên rơi xuống, cả người Đường Minh Minh quay cuồng, cả người đều không ổn, bất ngờ ngã xuống đất.
Chu Hàn một chân trực tiếp đạp lên trên cổ Đường Minh Minh, lạnh giọng quát lớn: “Thả người.”
Chu Hàn mang giọng điệu ra lệnh nói, mà vào lúc này Đường Minh Minh đã sợ tới mức không hề nhẹ.
Hồn phách của anh ta phảng phất giống như đang run rẩy, lúc này đây Đường Minh Minh thậm chí có thể cảm nhận được trái tim của mình đang run rẩy!
“Họ Chu, anh đừng có mà quá đáng!” Cho dù đã rất sợ hãi nhưng Đường Minh Minh vẫn làm ra vẻ không yếu thế.
Anh ta tránh ánh mắt, không dám nhìn Chu Hàn.
“Nói thật cho anh biết, nếu anh nhất định muốn đụng đến tôi, ba người bạn kia của anh cũng không sống được.”
Đường Minh Minh nở nụ cười tà ác, chuyển câu: “Đường Minh Minh tôi chỉ một mạng, đổi các người ba mạng, vẫn có lời…”
Không hiểu lời Đường Minh Minh nói, đột nhiên Chu Hàn di chuyển mũi chân, mũi chân lập tức chỉ thẳng vào ngực Đường Minh Minh.
“Răng rắc!”
“Phốc!”
Theo một đoạn âm thanh xương cốt vang lên, xương sườn của Đường Minh Minh trực tiếp gãy ngang, đâm thủng nội tạng.
Trong chớp mắt, Đường Minh Minh phun ra một ngụm máu.
“Nếu anh muốn chết như vậy, họ Chu tôi cũng không ngại mà giúp cho anh.” Chu Hàn lạnh nhạt vô tình nói một câu, giờ phút này trong mắt anh không có một chút tình người.
Giờ phút này, Chu Hàn giống như Tu La!
Đường Minh Minh bị đánh đến nỗi không hề có sức phản kháng, cả người bị giẫm trên mặt đất như chó chết.
Lúc này, Chu Hàn rất khó hiểu, tại sao người của Mộc thị không đến.
Chẳng qua điều đó không quan trọng, nếu người của Mộc thị không đến, người đại diện của nhà họ Bạch và người của Tứ Phương Chế Tài cũng không tệ.
Chí ít có thể ra tay với hai nhà trước, sau khi có được công thức bí mật thì ra tay với Mộc thị!
Đường Trường Não ở bên cạnh thấy con trai thân yêu của mình bị đánh thành như vậy, trong phút chốc tim ông ta như bị dao cắt.
Nhưng nhiều hơn Đường Trường Não cảm thấy vô cùng đau đớn, ông ta hận rèn sắt không thành thép!
Đường Minh Minh đối nghịch với ai không đối nghịch lại cố tình chọc tới Chu Hàn!
Chu Hàn dễ chọc sao?
“Chu nguyên soái!” ông Tần ở một bên thấy Chu Hàn muốn giết Đường Minh Minh.
Ông ta lập tức tiến lên một bước, giọng nói lạnh nhạt: “Chẳng lẽ anh muốn ở trước mặt mọi người giết người vô tội một cách bừa bãi sao?”
Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng, anh cũng không quay đầu lại mà nói: “Giết người vô tội một cách bừa bãi?”
“Haha, ông hỏi thử Đường Minh Minh, anh ta vô tội sao?”
“Tề Họa Mi là bị anh ta hại! Bây giờ phải ở bên một người nước ngoài.”
Trước đây, Tô Hàm và Chu Hàn từng nói về việc của Tề Họa Mi.
Cô ta cũng không yêu Tony Panghsang nhiều lắm, bởi vì không giữ được trinh tiết nên mới không có ai đồng ý với cô ta.
Mà Tony Panghsang là một người nước ngoài, tư tưởng rất cởi mở, không chút e ngại việc Tề Họa Mi không còn trinh tiết.
Cũng chính bởi vì vậy, Tề Họa Mi mới có thể cùng Tony Panghsang ở bên nhau.
“Thằng súc vật!” đúng lúc này, Tề Thắng Thiên ở một bên đang im lặng đột nhiên nổi giận.
Cho dù trước đó ông ta đã biết rằng Đường Minh Minh làm hại cháu gái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.