Đế Quốc Chiến Thần

Chương 263:




“Tiểu bối, xin bớt giận!” Lão đó cười lấy lòng tiến lên phía trên.
Chẳng qua bước chân của ông ta có chút tập tễnh, đôi chân có vẻ thực sự rất yếu.
Mà ông ta xưng hô với Chu Hàn cũng từ “thằng nhóc” đổi thành “tiểu bối”, sự thay đổi nhỏ này cũng đủ chứng minh thái độ của lão đã có chuyển biến.
Lúc này, Chu Hàn đã khiến mọi người có mặt ở hiện trường sợ hãi rồi!
Ít nhất là ở trước mặt anh, không một ai trong đám người này dám lên tiếng.
“Làm sao?” Đếm ngược kết thúc, Chu Hàn nhìn chằm chằm về phía ông lão đang mở miệng.
Ông lão sắc mặt hơi thay đổi, chần chừ mấy giây cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi biết! Tôi đương nhiên biết!” Lúc này trông ông lão có vẻ rất kích động.
Sau khi thốt ra một câu, trong miệng vẫn còn lầm bầm nói: “Tần lão, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng không cố ý muốn bán đứng ông.”
“Trên đường đến Hoàng Tuyền, ông đi thong thả, 18 năm sau chúng tôi sẽ đến cùng với ông.”
Bộ dạng ông lão rất thành kính, rõ ràng, ông ta đã coi Chu Hàn trở thành hung thủ giết Tần lão.
“Nói cái gì vậy?”
Sắc mặt Chu Hàn trầm xuống, hét to một tiếng: “Tôi hỏi ông tung tích của Tần lão.”
Lúc này, ông lão kia đã bị dọa cho mất hồn mất vía.
“Tiểu bối đừng có xúc động!” Ông lão sợ Chu Hàn giận cá chém thớt với mình, kết quả là vạ đến mình nên mới vội vàng lên tiếng an ủi.
“Đừng có nói nhảm.”
Chu Hàn lạnh giọng quát: “Tôi chỉ hỏi ông một câu, tung tích của Tần lão.”
Trong lòng Chu Hàn rất rõ, ba người của Bạch Hoàn Tài có lẽ là đã bị người của Tần lão và nhà họ Bạch bắt đi.
Cũng chính vì vậy, anh mới trực tiếp hỏi những người này tung tích của Bạch Hoàn Tài.
Suy cho cùng, có khả năng cao là bọn họ sẽ không biết.
“Tần lão, ông ta đi tham gia hội nghị kế thừa người đứng đầu của nhà họ Đường rồi.” Ông lão cuối cùng cũng cắn răng trực tiếp nói ra.
Theo lời ông ta nói ra, Cửu Đại Tài Quyết và tất cả những người trong Tứ Phương Chế Tài đang có mặt tại chỗ đều gắt gao chăm chú nhìn ông ta.
Tư thế đó giống như đang đối mặt với kẻ phản bội.
Ngay cả ông lão đang bị nắm trong tay Chu Hàn cũng nhìn về phía tên ‘phản đồ’ với ánh mắt oán hận.
“Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi lấy đại cục làm trọng.”
‘phản đồ’ vội lên tiếng giải thích, nói: “Cho dù như thế nào Thập Đại Tài Quyết của chúng ta không thể mất đi dù chỉ một thành viên! Nếu một thành viên ngã xuống, thì làm sao có thể bảo vệ Tứ Phương Chế Tài?”
Theo lời gã ta nói ra, đám con cháu của Tứ Phương Chế Tài có mặt tại đó đột nhiên trở nên nóng nảy.
“Ông nói láo!”
“Có ông hay không thì cũng vậy! Bây giờ các người đã không thể nào bảo vệ sự an toàn của Tứ Phương Chế Tài!”
“Đừng có nói láo quanh minh chính đại vậy! Trước tiên đem cái miệng của ông rửa cho sạch đi rồi hẵng nói chuyện!”
Nhìn thấy đám đông đang xúc động mãnh liệt, rất tức giận, tình hình gần như mất kiểm soát.
Ông lão kia thấy thế sợ hãi rụt cổ, theo bản năng thu tay vào trong tay áo.
Bộ dáng kia rất giống đứa trẻ đang làm sai.
Nhìn thấy ông lão này như một đứa trẻ, Chu Hàn nói không nên lời.
“Câm miệng hết cho tôi!” Chu Hàn lập tức hét to một tiếng.
Giờ phút này suy nghĩ của anh có chút hỗn loạn.
Đột nhiên di dộng của Chu Hàn vang lên.
Lấy ra xem, chỉ thấy Đường Trường Não gọi điện thoại lại.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, trong lòng “bộp”, một điềm xấu lập tức bao trọn cả người anh.
Nhìn dáng vẻ có khả năng đã xảy ra chuyện.
Chu Hàn không chút do dự, anh nhanh chóng nghe điện thoại.
Suy cho cùng, từ lúc cúp điện thoại của Đường Trường Não đến bây giờ chưa qua 10 phút.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại gọi điện thoại lại, đủ để chứng minh là 90% đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, khi Chu Hàn nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại không phải là giọng của Đường Trường Não, mà là giọng của Đường Minh Minh.
“Chu nguyên soái, nghe nói rằng anh rất cố gắng để trị tôi?” giọng Đường Minh Minh có vẻ bất cần đời từ bên kia điện thoại truyền đến, khiến người ta chán ghét.
Chu Hàn cũng không có để ý đến, anh đang muốn cắt ngang điện thoại.
Nhưng Đường Minh Minh nói tiếp một câu, lại khiến ý định muốn cúp ngang điện thoại của anh phải dừng lại đột ngột.
“Chu nguyên soái, tôi nghe nói anh đang tìm người?” Đường Minh Minh cười dữ tợn, trông rất kiêu ngạo.
Đáp lại là cái nhíu mày thật chặt của Chu Hàn.
“Bạch Hoàn Tài bọn họ ở chỗ nào?” Chu Hàn trầm tư một lát sau đó mới lạnh lùng hỏi ra một câu.
Đối với vấn đề này của Chu Hàn, Đường Minh Minh tỏ vẻ rất xem thường.
Anh ta ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên một bộ dạng lạnh lẽo.
“Tung tích của bọn Bạch Hoàn Tài tôi không muốn nói cho anh biết, cái này phải xem tâm tình tôi đã.” Đường Minh Minh ở đầu bên kia âm dương quái khí nói, anh ta dừng một lúc lại chuyển câu: “Nhưng nếu trong 10 phút anh chưa xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Anh ta cười quái dị: “Như vậy, cho dù đó là Bạch Hoàn Tài hay là Huyền Vũ, thậm chí là trợ thủ đắc lực Tiết Minh Dương của anh, đều phải chết!”
Theo lời Đường Minh Minh nói xong, đầu bên kia điện thoại bị tắt,
Đường Minh Minh cúp điện thoại.
Giờ phút này Chu Hàn tức giận đến nổi gân xanh.
Đám con cháu của Tứ Phương Chế Tài thấy dáng vẻ này của Chu Hàn nháy mắt sợ tới mức lùi về sau.
Bất quá Chu Hàn liếc cũng không có liếc bọn họ một cái lập tức trực tiếp nghênh ngang mà rời đi.
Đồng thời lúc xuống núi, Chu Hàn lập tức liên lạc với Chu Tước.
“Chu Tước, tìm một chiếc xe, đến chân núi chờ tôi!” Phân phó một câu, Chu Hàn trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Chu Hàn xuống núi bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong thời gian ba phút, khi Chu Hàn xuống chân núi, một chiếc xe đã đậu ngay trước mặt.
“Tìm ở đâu vậy?” Chu Hàn thử hỏi một câu.
Anh tưởng rằng Chu Tước cướp được, dù thế nào Chu Hàn cũng không cho phép Chu Tước làm như vậy.
“Mua ở ven đường, ba tỉ, của dân, chủ xe cười rất vui.”
Chu Tước nói thẳng: “Trực tiếp giao dịch, không ký hợp đồng, tiền chuyển cho anh ta ngay tại chỗ.”
Nghe Chu Tước nói xong, Chu Hàn nhẹ nhàng cười, không nghĩ tới so với trước kia cô ta làm việc đã đáng tin hơn nhiều.
Nếu là Chu Tước mạnh mẽ và cương quyết của trước đây, chỉ sợ là đã sớm cướp xe của người ta, chứ làm gì như bây giờ đi mua xe.
Không tệ, có tiến bộ.
Chu Hàn trong lòng đánh giá Chu Tước một lượt, tiện đà nói một câu: “Xuống xe.”
Chu Tước hơi sửng sốt, cô ta có chút phản ứng không kịp.
“Hả?” Chu Tước chậm chạp trầm ngâm một tiếng, rõ ràng là không hiểu được Chu Hàn muốn làm gì.
“Thời gian không còn nhiều, để tôi lái.” Trong lúc Chu Hàn nói chuyện đã bước nhanh tới vị trí ghế lái, đem cửa xe mở ra.
Cửa xe mở ra, Chu Hàn bằng tốc độ nhanh nhất xuống xe.
Chu Hàn leo lên ghế điều khiên đồng thời khởi động xe, Chu Tước cũng đã mở cửa ghế sau ra, leo lên xe.
“Oành!” Chu Hàn đạp chân ga, chạy thẳng đến nhà họ Đường.
Dọc theo đường đi, Chu Hàn trực tiếp vượt đèn đỏ, chân ga chưa bao giờ nhả ra.
Cũng may vận may không tệ, Chu Tước không làm anh thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.