Đế Quân

Chương 864: Trao đổi (1)




Nghe vậy Niệm Thần cười giễu cợt cười nói:
- Lý Thừa Huân, Kiếm tông ta làm việc nhưng không có hèn hạ vô sỉ như Thiên Kiếm môn các ngươi, hơn nữa nếu như Kiếm tông thật muốn động thủ với Thiên Kiếm môn, nhất định cần có lý do sao?
Thế gian thực lực vi tôn, cái gọi là thiêu sát đánh cướp, chỉ cần có đầy đủ lợi ích đều có thể khiến người ta động tâm, tiến thời xuất ra thủ đoạn, ở trên thế giới này, người tốt cùng người xấu đều không có cái giới hạn nào, chỉ là ở trong mắt mỗi người nhìn khác nhau mà thôi.
Ở trong mắt Niệm Thần, Thần Dạ là một người tốt không thể tốt hơn, mà ở trong mắt người của Tà Đế điện, Thần Dạ làm sao có thể là người tốt, đây chính là khác nhau.
- Tiểu nha đầu, đổi lại tiền bối Kiếm tông nói những lời này, lão phu sẽ rất kiêng kỵ, nhưng ngươi không có tư cách đó.
Hơi ngừng lại trong chốc lát, Lý Thừa Huân tàn bạo quát.
Niệm Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết sau lưng Thiên Kiếm môn các ngươi hiện nay có một tôn đại thần rất mạnh, nếu không mà nói, người của Kiếm tông ta ngươi không dám động, có lẽ ngươi có thể hiện tại đem tôn đại thần kia mời ra, đến giúp Thiên Kiếm môn các ngươi vượt qua nguy cơ lần này, bất quá ta nghĩ muốn mời được vị kia, cái giá mà Thiên Kiếm môn các ngươi phải trả nhất định là không nhỏ, đúng không?
- Ngươi!
Sắc mặt của Lý Thừa Huân đại biến, cũng không phải là Niệm Thần nói trúng suy nghĩ trong lòng của lão, dám ở Bắc vực không nhìn Kiếm tông, bản thân liền cần thực lực cực lớn, nếu như không có thì ai dám.
Thiên Kiếm môn nếu làm việc, đối phương đoán ra được thì một chút cũng không kỳ quái.
Để cho Lý Thừa Huân khiếp sợ chính là nữ tử che mặt này giống như biết được so sánh với lão còn nhiều hơn, cái này có ý vị như thế nào, chẳng lẽ Kiếm tông chính là vị ở sau lưng muốn đối phó.
Nếu như vậy, đây liền là nguy hiểm rồi.
Vị kia tồn tại trong Thiên Kiếm môn tuy Lý Thừa Huân hắn vạn vạn không thể chọc nổi, nhưng muốn bằng thực lực một người kia đối kháng cả Kiếm tông, đó căn bản là không làm được.
Nữ tử áo đen che mặt nếu dám đến, hơn nữa nói ra những lời này, đó liền đại biểu cho Kiếm tông đã chuẩn bị xong.
Một Kiếm tông chuẩn bị tốt, Lý Thừa Huân không thể tưởng tượng được đến tột cùng cần phải có thực lực như thế nào mới có thể đem bọn họ kích bại, mà ở trong quá trình này, Thiên Kiếm môn nhất định là đứng mũi chịu sào.
Đây cùng với suy nghĩ lúc đầu của Lý Thừa Huân đã hoàn toàn khác nhau.
- Lý Thừa Huân, Thiên Kiếm môn là hi vọng duy nhất của ngươi cùng Thiên Kiếm môn, ngươi còn chần chừ cái gì.
- Càn rỡ, cuồng vọng!
Lý Thừa Huân thịnh nộ cực kỳ, cho dù hết thảy đã thành định cục cũng không tới phiên một cái đệ tử Kiếm tông nho nhỏ tới tước đoạt tư cách tồn tại của Thiên Kiếm môn hắn, huống chi trừ phi Kiếm tông đại cử ép tới, nếu không thắng thua vẫn còn chưa biết được.
Lý Thừa Huân hắn nếu chọn con đường này, như thế nào là loại người rụt rè sợ hãi.
Trong lúc giận dữ, Lý Thừa Huân thân như tia chớp xuyên thấu hư không, trong nháy mắt tiếp đó liền xuất hiện ở trước người Niệm Thần, hắc sắc trường kiếm khai thiên, hắc sắc kiếm quang chừng mười trượng, từ trên mũi kiếm bạo xja mà ra, hướng về phía Niệm Thần hung hăng đâm tới.
- Không thấy quan tài vẫn chưa đổ lệ!
Niệm Thần lạnh lùng cười khẽ, cánh tay trái nhẹ động, quang mang đen nhánh bắn lên trên bầu trời, khi u mang trường kiếm kia ngưng hình mà ra, trường kiếm trong cả Thiên Kiếm môn đều là phát ra thanh âm run rẩy sợ hãi, ngay cả tốc độ của hắc sắc kiếm quang kia vào giờ khắc này đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
- Xuy!
U mang trường kiếm phá không, cởi ra đen nhánh vô tận, hóa thành tử mang chói mắt, quang mang nhất thời giống như ánh dương quang nhẹ vẩy xuống, chỉ một thoáng, ở lúc tử sắc quang mang đi qua, không gian dễ dàng bị cắt thành hai nửa, mà đạo hắc sắc kiếm quang khổng lồ kia lúc gặp phải tử sắc quang mang giống như là hàn băng gặp phải liệt hỏa, trong nháy mắt tiêu tán.
Liền ở sau chốc lát, Lý Thừa Huân bứt ra chợt lui mà quay về, trường kiếm trong tay hắn giờ phút này đã chỉ còn lại chuôi kiếm.
- Ngươi đến tột cùng là người nào?
Thiên Kiếm môn đồng dạng lấy kiếm là khí, tự nhiên là chú ý đến Kiếm tông, cho nên biết thủ đoạn lớn nhất của Kiếm tông chính là bản mệnh thần kiếm, mà bản mệnh thần kiếm lại phân ra mấy cái cấp độ, hắc sắc kém nhất, tử sắc tôn quý nhất.
Nữ tử áo đen che mặt này có bản mệnh thần kiếm tôn quý nhát, không thể nghi ngờ là người xuất sắc nhất của Kiếm tông, lấy tuổi của nàng mà phán đoán, như vậy nàng nhất định là người ưu tú nhấ trong thế hệ trẻ tuổi của Kiếm tông, nhưng Lý Thừa Huân lại không biết còn có nhân vật như vậy tồn tại.
- Người tới lấy Thiên Kiếm!
Niệm Thần đã lười nói nhảm với lão, thân ảnh vừa động, hóa thành quang điện, cả người bạo xạ mà ra, tử mang trường kiếm ở giữa không trung như ảnh tùy hình mà tới, thời điểm gần tới trước người Lý Thừa Huân, mọi người đang xem cuộc chiến đã không cách nào đem tử mang trường kiếm cùng Niệm Thần tách ra, giống như là một người một kiếm đã hoàn toàn dung hợp lại một chỗ.
Lăng lệ như vậy nếu như không cách nào ngăn cản, chỉ sợ cả tòa sơn mạch này đều bị ngạnh sinh chém chém ra làm hai.
Lý Thừa Huân lại cũng không cách nào bình tĩnh trong lòng, thân thể của lão chợt lui về phía sau, đồng thời lớn tiếng quát lên:
- Người đâu, đem đám người của Mộc gia mang ra, lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, Kiếm tông nàng như thế nào lấy hay bỏ.
Đối với những lời này, Niệm Thần giống như không nghe thấy, dưới tử mang bao phủ, tốc độ thi triển đến mức tận cùng, trong hô hấp, quang mang sáng chói đã là lan tràn đến bên ngoài thân thể Lý Thừa Huân.
Khoảng cách gần như thế, Lý Thừa Huân có thể rõ ràng cảm ứng được kiếm ý lăng lệ ở trong tử mang kia truyền ra, mặc dù lão thân là cao thủ Địa Huyền ngũ trọng vẫn là cảm thấy da đầu tê dại.
- Muốn dùng lão phu đến trao đổi đám người Mộc gia, ngươi nằm mơ!
Lý Thừa Huân cảm giác được mình lĩnh hội ý tứ của Niệm Thần, lập tức liên tục gầm lên, sau khi nhất cử đánh tan kiếm ý dẫn đầu mà tới, lão thân ở trên không trung, hai tay đột nhiên kết xuất một đạo pháp ấn tối tăm khó hiểu.
Thấy vậy, trong lòng Niệm Thần hiểu ý cười một tiếng, tốc độ công kích vì đó mà cố ý giảm bớt một chút, cho Lý Thừa Huân đầy đủ thời gian đem Thiên Kiếm triệu hồi ra.
Cùng lúc đó, phía dưới, đám người Mộc gia ở dưới ép buộc của cao thủ Thiên Kiếm môn từ từ xuất hiện ở trên quảng trường.
- Người của Kiếm tông, nếu như ngươi không dừng tay lại, đừng trách bổn tọa lòng dạ độc ác!
Mọi người Mộc gia ở phía trước, Thiên Kiếm môn môn chủ Tiết Khải tức giận quát lên, mà ở bên trong bàn tay của hắn, Mộc Phong nho nhỏ vô lực bị hắn siết chặt cổ, hô hấp không tự nhiên, cho nên khuôn mặt Mộc Phong là một mảnh xanh mét, nhưng mà như thế, trong ánh mắt của Mộc Phong cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.