Đế Quân

Chương 865: Trao đổi (2)




Chỉ có sau khi đi tới quảng trường, nhìn thấy Niệm Thần đang đại chiến ở trên bầu trời, lúc này Mộc Phong mới trở nên khẩn trương, đồng thời cũng hết sức cảm động, Mộc gia chính mình cùng bọn họ bất quá là bèo nước gặp nhau a!
- Oanh!
Niệm Thần cũng không dừng tay, từ chỗ sâu hư không này lại có một đạo thanh âm dữ dội giống như kinh lôi cuồn cuộn vang lên, kèm theo thanh âm như thế quanh quẩn ở trên bầu trời Thiên Kiếm môn, một đạo thân ảnh cũng là nhanh chóng hiện ra.
- Thả bọn họ ra!
Thần Dạ trầm giọng quát lên, nhìn một đám người Mộc gia này so sánh với lần trước gặp được còn phải thê thảm hơn mấy phần, sát ý trong con ngươi của hắn không cách nào tiếp tục ẩn nhẫn.
Sau khi Tiết Khải hướng lên bầu trời nhìn một cái, thu hồi ánh mắt, nhìn Thần Dạ, cười lạnh âm sâm nói:
- Thả bọn hắn, có thể, dùng mạng của ngươi đến đổi mạng của bọn hắn.
- Mạng của chúng ta hẳn không đáng giá như Linh Tâm Tủy, các ngươi không cần Linh Tâm Tủy sao?
Đè xuống lửa giận, Thần Dạ thản nhiên nói.
- Linh Tâm Tủy!
Hai mắt Tiết Khải đột nhiên một phiến hỏa nhiệt, không nhìn đến Kiếm tông, tận tâm tận lực bắt lại đám người Mộc gia chính là vì Linh Tâm Tủy, giữa Thiên Kiếm môn cùng Kiếm tông không có nửa điểm ân toán, mà người sau lưng Thiên Kiếm môn hắn muốn đối phó có lẽ là Kiếm tông, nhưng trước đây không người nào biết đến tột cùng là có phải hay không.
Hành động này toàn bộ đều là vì Linh Tâm Tủy!
Mà nay nghe được ba chữ kia sao không để cho Tiết Khải hưng phấn không thôi được...
Lòng bàn tay của Thần Dạ chợt mở ra, ở dưới bao phủ của tử sắc quang mang, Linh Tâm Tủy cực kỳ linh tính tản ra bích lục chi sắc, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Nhanh một chút, đem nó giao cho bản tọa!
Lấy thân phận đứng đầu một tông của Tiết Khải cũng là tránh không được vào thời khắc này lộ ra bộ dạng gấp gáp, hắn thậm chí ở sau khi chiếm được tin tức về Linh Tâm Tủy đều đã ảo tưởng sau khi có Linh Tâm Tủy, tồn tại của Thiên Kiếm môn hắn ở tương lai là bực nào, mà Tiết Khải hắn là tồn tại như thế nào.
Thần Dạ nói:
- Thả bọn họ ra, Linh Tâm Tủy sẽ là của ngươi!
- Tiểu tử, ngươi đừng quên, bây giờ nhưng là bản tọa làm chủ mà không phải là ngươi!
Tiết Khải cười vô cùng dữ tợn, tay kia bóp chặt Mộc Phong tựa như ở trong lúc lơ đãng tăng thêm một phần khí lực.
Trong lòng Thần Dạ bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn Mộc Phong đã không thở được, hắn lạnh lùng nói:
- Mộc gia nếu như có một người thương vong, ta dám đảm bảo, Thiên Kiếm môn các ngươi cái gì cũng không chiếm được.
Bàn tay của Tiết Khải lần nữa nắm chặt một phần:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
- Mộc Phong, ngươi có sợ chết hay không?
- Không sợ!
- Mộc lão gia tử, các ngươi sợ chết hay không?
- Tiểu huynh đệ cứ việc buông tay mà làm!
- Tốt!
Thần Dạ cười to, trong lòng bàn tay, huyền khí dữ dội tuôn ra, Linh Tâm Tủy kia ở trong lòng bàn tay nhất thời bích lục quang mang ảm đạm rất nhiều, giống như không chịu nổi mà phát ra tiếng vang, chậm rãi run rẩy lên.
- Tiểu tử, ngươi dừng tay, mau dừng tay!
Thần Dạ quát lên:
- Người của Mộc gi,a ngươi thả hay không thả?
- Ta thả người, ngươi đem Linh Tâm Tủy giao cho bổn tọa!
Tiết Khải thật sợ người đối diện đem Linh Tâm Tủy làm hỏng, mà Thần Dạ làm ra vẻ cũng giống như không phải đang nói đùa.
Nghe vậy, Thần Dạ không do dự nữa, bàn tay khẽ vung, Linh Tâm Tủy chậm rãi hướng Tiết Khải lao đi.
Mà Tiết Khải cũng là thả Mộc Phong, thân ảnh vừa động hướng Linh Tâm Tủy dữ dội bắn tới, cùng lúc đó quát lên:
- Bắt lấy bọn họ!
- Đường đường là môn chủ Thiên Kiếm môn lại cũng sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này.
- Chỉ cần có thể thành sự, quá trình đều không trọng yếu!
Một tay nắm chặt Linh Tâm Tủy, cảm thụ được linh khí dư thừa phả vào mặt, Tiết Khải cất tiếng cười to, chợt hướng Thần Dạ phóng đến, hắn đồ muốn lưu lại đồ vật, người lại càng là muốn lưu lại.
Nhưng liền ở lúc này, Tiết Khải đột nhiên quỷ dị phát hiện, thanh niên ở phía trước đã thân ở chỗ xa, mà người của Mộc gia ở dưới bao phủ của một đạo tử sắc quang mang, từng người hướng bên ngoài quảng trường đi tới, đệ tử của Thiên Kiếm môn hắn thế nhưng tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài quang mang.
Không chỉ như thế, hắn lại càng cảm ứng được, Linh Tâm Tủy chính mình đã thu lại đang xuẩn xuẩn dục động, rất có ý tứ muốn rời đi...
Tất cả đệ tử của Thiên Kiếm môn, bất kể là ai, vô luận là tu vi như thế nào, ở dưới ngăn cách của đạo tử sắc quang mang này đều không thể đến gần người của Mộc gia, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từ từ đi đến cuối quảng trường, ở phía sau thanh bào thanh niên kia mới dừng lại.
Một màn này quá quỷ dị, càng làm cho không người nào có thể giải thích.
- Công tử, cảm ơn, cảm ơn....
Mọi người Mộc gia lấy Mộc Lâm Tuyên cầm đầu, từng người rưng rưng cảm tạ, ở trong cuộc đời của bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua người có tâm tốt như thế, không cầu hồi báo.
Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra, mỗi một người của Mộc gia hoặc ít hoặc nhiều đều có thương tích trong người, may mà còn không ai vì vậy mà chết, coi như là một lần tôi luyện đi, tin tưởng có cái tôi luyện này, đối với bất kỳ một người nào bọn họ mà nói đều là chuyện tốt.
Muốn bình an tự do chỉ có chính mình trở nên chân chính cường đại, dựa vào bất luận kẻ nào đều là không được việc.
- Không có chuyện gì, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, có lẽ một lát nữa còn cần các ngươi hỗ trợ.
Thần Dạ cười lạnh một tiếng, nếu như không có người của Tà Đế điện ở đây, ngay cả năm người ở phía trước, có Tần Tân Nguyệt ở đây, tiêu diệt hết Thiên Kiếm môn, một chút cũng không phải là vấn đề.
Nếu như cuối cùng người của Tà Đến điện xuất hiện, hắn liền không cách nào chiếu cố tốt đám người Mộc gia, có thể bình an rời đi hay không cuối cùng đều phải dựa vào chính bọn họ.
- Ca ca, ngươi cẩn thận một chú.
Mộc Phong nhẹ nhàng kéo tay của Thần Dạ, nhỏ giọng nói.
- Yên tâm, ta không có việc gì, ngươi chiếu cố tốt chính mình!
Buông tay của Mộc Phong ra, Thần Dạ chợt hướng Tiết Khải từng bước từng bước tiêu sái đi tới, thời điểm mỗi bước một bước làm khoảng cách tiếp cận một chút, Tiết Khải đều cảm ứng được Linh Tâm Tủy ở chỗ của hắn càng trở nên không yên lặng, đến cuối cùng hắn cũng đã không cách nào chế trụ.
Dưới sự kinh hãi, Tiết Khải chỉ có thể chợt lui, kỳ vọng dùng khoảng cách kéo ra loại quỷ dị cực đoan này, nhưng hắn cuối cùng phát hiện chỉ cần đối diện với thanh bào thanh niên này, cái loại cảm giác không cách nào khắc chế kia sẽ vẫn tồn tại.
- Tiểu tử, bổn tọa giết ngươi!
Nếu người trẻ tuổi kia tồn tại thì không thể chân chính thu phục Linh Tâm Tủy, như vậy chỉ có thể đem hắn giết đi, dù sao đều đã không thể để cho hắn còn sống mà đi ra khỏi Thiên Kiếm môn.
Nhìn Tiết Khải bạo xạ mà đến, trong mắt Thần Dạ nhàn nhạt lướt qua vẻ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.