Đế Quân

Chương 472: Đêm tại cô phong




Sau khi an tĩnh một hồi lâu, thấy nàng còn chưa rời đi, người thiếu niên cười nói:
- Việc này qua đi, chuyện ta và ngươi nói tuyệt sẽ không có người nào khác biết rõ, ngươi có thể yên tâm rời đi rồi.
Dứt lời một lát, người thiếu niên quay lại, thấy nàng còn chưa có ý muốn xuống núi, lại tiếp tục nói:
- Ngươi nếu không tin lời ta, ta cũng không còn cách nào, tùy ngươi sao cũng được
Nghe vậy, Thanh Lăng không khỏi nổi lên hận ý, giảm thấp xuống thanh âm, lạnh lùng nói:
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời, nếu không, cho dù liều mạng ta cũng phải mang ngươi cùng xuống hoàng tuyền đấy!
Nói xong, Thanh Lăng liền biến mất, lúc nàng đã không cách nào cảm ứng được khí tức của người thiếu niên kia nữa thì bước chân chậm rãi ngừng lại, quay lại nhìn cô phong ở xa xa tràn đầy nghi hoặc.
Ban ngày gặp nhau ở Vọng Vân Phong, sau khi hắn biết Ngũ trưởng lão biết được tình hình cụ thể liền buộc mình mặc kệ dùng cách gì cũng phải dẫn Ngũ trưởng lão một mình đến đây. . . .
Lúc ấy nàng đã vô hức cho rằng tên này là đang muốn tìm chết? Cho dù có được tốc độ đáng sợ, chẳng lẽ hắn cho rằng dựa vào đó sẽ đạt được chỗ tốt gì sao chứ?
Trước mắt bao người, bởi vì Tử Huyên, có lẽ những người khác tạm thời còn không dám làm gì, nhưng gặp nhau trên cô phong, không có người thứ tư biết rõ, Ngũ trưởng lão tuyệt đối sẽ không buông tha cho cơ hội này, hắn quả thực là đang tự đào mộ chôn mình rồi.
Thanh Lăng không nghĩ ra, sự tự tin của thiếu niên này đến cùng là đến từ đâu?
Ngày nay, Thanh Lăng bỗng nhiên nổi lên hâm mộ với Tử Huyên!
Vô luận người thiếu niên có át chủ bài hay không, nhưng hắn lại tự tin đối mặt với Ngũ trưởng lão, tất cả những việc hắn làm cũng là vì Tử Huyên, từ đó Thanh Lăng có thể nhìn ra được, người thiếu niên cũng không để an nguy của mình ở trong lòng.
- Nếu như. . . . Tiết sư huynh có thể như vậy với ta, như vậy, cho dù là chết ta cũng sẽ rất hạnh phúc!
Trong lòng Thanh Lăng không khỏi nổi lên hận ý không nói nên lời với Tử Huyên, có quá nhiều chuyện, nàng không rõ ràng lắm, nàng chỉ thấy, ở trong Khiếu Lôi Tông, ngoài Tiết Vô Nghịch ra, còn có rất nhiều người trẻ tuổi cũng ái mộ Tử Huyên như vậy
Mà ở bên ngoài Khiếu Lôi Tông, nữ tử này tựa hồ cũng cực kỳ được hoan nghênh. . . . Vì cái gì? Nhìn cô phong phương xa, tuy rằng đã không thấy được thân ảnh thiếu niên kia nữa, nhưng hận ý trong mắt nàng cũng không yếu bớt đi chút nào, dựa vào cái gì, Tử Huyên có thể được nhiều người quan tâm như vậy?
- Tiểu hỗn đãn, nếu như ngươi chết, chắc hẳn trong lòng tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ không hề dễ chịu a? Nếu thế thì nàng càng thêm không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó với Tiết sư huynh rồi, ha ha, tốt, rất tốt a!
Rất đúng giờ, quả nhiên chừng nửa canh giờ liền có một đạo thân ảnh khác lướt lên cô phong, đúng là Ngũ trưởng lão áo lam !
Thấy chỉ có một mình Thần Dạ, ý nghiêm nghị bên khóa miệng Ngũ trưởng lão càng thêm mở rộng, hắn quái thanh cười nói:
- Tiểu tử, ngươi lá gan rất lớn ah, lại dám một mình hẹn lão phu tới.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, tiện tay huy động, một vòng hào quang màu tím đột nhiên lướt đi, giống như một đạo bình chướng bao phủ lấy cô phong
Thần sắc Ngũ trưởng lão chợt biến đổi, dưới linh hồn cảm giác lực của hắn, rõ ràng, trên đỉnh cô phong này đã hoàn toàn bị ngăn cách, ngay cả là hắn cũng không thể cảm ứng được chút gì ở ngoại giới nữa.
- Không thể tưởng được, ngươi tuổi còn nhỏ mà trên người lại có được loại bảo vật này!
Thanh âm Ngũ trưởng lão có chút ngưng tụ, thoáng sau đó lại cười to:
- Như vậy rất tốt, lão phu vốn đang lo lắng, không cách nào thần không biết quỷ không hay giết chết ngươi. . . .
Tâm Thần Dạ vốn bình tĩnh, nhưng nghe nói thế vẫn có chút tâm thần kích động, giữa hai người chỉ có duyên gặp mặt một lần, hắn là cùng Tử Huyên mà đến, lại cũng không có bao nhiêu cừu hận, vậy mà trong lòng Ngũ trưởng lão lại co sát ý.
Trong khu vực quản lý mà dòm báo, những đại nhân vật Khiếu Lôi Tông này quả nhiên đủ tâm ngoan thủ lạt.
May mà trong lòng mình đối với những người này không có chút hảo cảm, nếu không, trong nội tâm hẳn sẽ rất không thoải mái. . . .
Mắt thấy Thần Dạ im lặng, Ngũ trưởng lão cười nói:
- Tiểu tử, hẹn lão phu tới, có lẽ có ngươi có điều muốn hỏi a, lão phu cho ngươi cơ hội nói hết lời, bất quá, ngươi cũng đừng muốn lãng phí thời gian của lão phu.
- Vậy đa tạ Ngũ trưởng lão rồi.
Thu liễm nỗi lòng, Thần Dạ chợt cười hỏi:
- Ta chính là muốn biết, Tử Huyên lần này quay lại Khiếu Lôi Tông, có phải các ngươi định không muốn để nàng còn sống rời đi không?
- Chỉ... vậy thôi sao?
Ngũ trưởng lão kinh ngạc không thôi, cầm tánh mạng của mình, chỉ vì vấn đề đơn giản như vậy?
Thần Dạ gật gật đầu:
- Đúng vậy a, hi vọng Ngũ trưởng lão có thể nói rõ ràng
Ngũ trưởng lão cười to không thôi:
- Nói rõ ràng? Ha ha, tiểu tử, vì tiện nhân kia, ngươi ngay cả mạng của mình cũng không để ý, ngươi ngược lại thật khờ a!
Trong nội tâm, sát cơ bắt đầu khởi động, nhưng sắc mặt vẫn như thời, đợi đến sau khi tiếng cười của Ngũ trưởng lão dứt, Thần Dạ mới hỏi:
- Như vậy, không biết Ngũ trưởng lão đại nhân, có thể cho ta chết một cách rõ ràng được không?
- Đương nhiên, người chết là lớn nhất, ta sẽ không để cho người chết mà tiếc nuối được.
Ngũ trưởng lão lắc đầu, nói:
- Tiểu tử, vậy ngươi nghe cho kĩ đi. Tám năm trước, khi tiện nhân kia quyết ý rời đi, cũng định vĩnh viễn không quay lại Khiếu Lôi Tông thì chúng ta đã không muốn để nàng còn sống rời đi rồi, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân, không thể không để nàng rời đi.
- Vì thế, chúng ta bởi vì tiện nhân kia nên đã hao phí trọn vẹn tám năm tâm huyết mới miễn cưỡng vãn hồi được chút tổn thất.
Ngũ trưởng lão giọng căm hận nói:
- Nhưng chưa từng nghĩ tới, khi chúng ta sắp thành công thì tiện nhân kia đột nhiên trở về, hơn nữa còn muốn mang Lôi Kình Diệt Thế Thương đi, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của chúng ta, thậm chí làm cho Khiếu Lôi Tông sẽ có tổn thất càng lớn hơn. . . . Hừ, như thế, sao có thể để nàng sống sót rời đi được.
- Tử Huyên cử động như vậy, nhiều nhất chỉ khiến Khiếu Lôi Tông các ngươi thiếu đi một thanh thần binh, tuy rằng cũng là tổn thất, nhưng cũng không đủ để các ngươi oán hận như thế chứ?
Thần Dạ nhíu nhíu mày, hỏi.
Ngũ trưởng lão lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, những điều này là bí mật của Khiếu Lôi Tông chúng ta, cũng không cần phải nói cho ngươi biết, ngươi không biết, cũng không tính là tiếc nuối.
Thần Dạ bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Được rồi, vậy ta không hỏi vấn đề này nữa. Ta còn có một hiếu kỳ, ngày mai, chính là lúc Tử Huyên tiến Bách Binh Các, các ngươi đã quyết ý không cho Tử Huyên còn sống rời đi, cần gì phải để nàng đi vào lấy Lôi Kình Diệt Thế Thương chứ? Các ngươi không sợ sau khi đạt được Lôi Kình Diệt Thế Thương, thực lực Tử Huyên sẽ càng tăng lên một bậc sao? Hay là cái Bách Binh Các này vốn đã là một cái bẩy rập?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.