Đế Bá

Chương 577: Quét ngang Diêu Quang cổ quốc (1)




- Oanh!
Vào giờ khắc này, Diêu Quang cổ quốc cổ quốc chính là Tiên đế chân khí trùng thiên mà lên, tiếp theo là từng kiện tiên đế bảo khí cũng theo đó phóng lên cao, nghênh chiến cường địch!
- Phá cho ta!
Vực thần cuồng phách vô địch, bàn tay hắn nắm đại lô, thần hỏa đổ xuống, trực tiếp luyện hóa địch nhân!
- Hồng Hoang Lô!
Ở chỗ sâu nhất Diêu Quang cổ quốc có người gầm thét lên:
- Vực thần, ngươi là muốn cùng với Diêu Quang cổ quốc ta thế bất lưỡng lập sao?
- Nói đúng rồi!
Vực thần đưa thân mà vào, Hồng Hoang Lô trấn áp xuống, theo thanh âm oanh long vang lên, tổ địa băng liệt, thanh âm của Vực thần ở trong thiên địa quanh quẩn:
- Ngày các ngươi vây công Thiên Đạo viện ta thì nên biết rõ sẽ có một ngày này tới!
- Giết!
Vào lúc này ở chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc có một cái bóng dáng vô cùng khổng lồ phóng lên cao, lấy sức một mình điều khiển từng kiện đế binh!
Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc vô địch.
Vô số lão bất tử thấy bóng dáng khổng lồ kia, không khỏi động dung nói.
- Chỉ bằng ngươi, còn không được!
Vực thần vô địch, Hồng Hoang Lô trong tay trực tiếp trấn áp xuống, một hơi đem đối phương oanh trở về, kinh khủng như vậy, bất luận là người nào nhìn thấy đều sẽ bị dọa đến vỡ mật!
- Vực thần!
Liền ở lúc này, ở trên bầu trời của Hổ Khiếu tông, bóng dáng nhàn nhạt kia điên cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt tan vỡ biến mất, thoáng cái không thấy nữa.
Một màn này khiến cho người ta vì đó mà động dung rồi, đạo thân có thể ở trong thoáng chóc tan vỡ biến mất, ý vị này là bản thân chịu trọng thương, vô lực chống đỡ cho đạo thân ở phía xa thiên ngoại.
Một màn này không biết có bao nhiêu người bị dọa đến phát mộng, vào giờ khắc này khí tức vô địch quét ngang cả Đông Bách thành, lão tổ đại giáo cũng tốt, cường nhân trong truyền thuyết cũng được, coi như là tồn tại bất hủ cũng đồng dạng là sợ hết hồn vía.
- Không thể nào, không thể nào, Vực thần không phải là cắm rễ ở tổ mạch sao? Hắn làm sao có thể rời đi Thiên Đạo viện chứ?
Ở lúc này lão tổ Hổ Khiếu tông cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch.
Giờ khắc này không biết bao nhiêu người bị dọa sợ, bao gồm những dịa giáo lão tổ kia, rất nhiều người đều biết, Vực thần của Thiên Đạo viện sống đã rất lâu, đã sớm hấp hối, trừ phi là Thiên Đạo viện tai họa ngập đầu, nếu không hắn không thể nào xuất thế. Hơn nữa Vực thần cắm rễ ở tổ mạch, đây là chuyện mà không ít người biết đến, Vực thần hắn cắm rễ ở tổ mạch là không thể nào rời đi Thiên Đạo viện, trừ phi hắn là không muốn sống, nếu không hắn sớm muộn sẽ chết già.
Song, hôm nay Vực thần lại không cố kỵ chút nào rời đi Thiên Đạo viện, một mình thẳng tiến vào Diêu Quang cổ quốc, đây là ý vị như thế nào?
- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ Vực thần đây là lại sống một thế?
Lúc này không biết có bao nhiêu người dựng tóc gáy, lưng phát lạnh, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vào giờ khắc này không biết có bao nhiêu người hối hận năm đó vây công Thiên Đạo viện, lúc ấy rất nhiều người đều cho là Vực thần sống quá lâu đã không được nữa rồi, lại là nhập ma bạo tẩu, ở trong mắt rất nhiều người, Vực thần là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đặc biệt là thời điểm năm đó Thiên Đạo viện tai họa ngập đầu, Vực thần vẫn không xuất hiện, điều này càng để cho người ta tin tưởng Vực thần thật sự là không được nữa, cũng là không có năng lực xuất thế.
Hiện tại Vực thần không chỉ không có dấu hiệu già yếu, còn không chút cố kỵ nào rời đi Thiên Đạo viện, một mình giết vào Diêu Quang cổ quốc, đây đối với rất nhiều người từng vây công Thiên Đạo viện mà nói là không phải tin tức tốt gì.
- Oanh oanh oanh!
Diêu Quang cổ quốc đánh đến thien băng địa liệt, vô tận thần quang che hết cả Diêu Quang cổ quốc, vào giờ khắc này vô số sinh linh bên trong Diêu Quang cổ quốc bị trấn áp đến quỳ xuống mặt đất, ngay cả động đậy cũng không thể.
- Mở đế cơ!
Thanh âm hoảng sợ của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc vang dội thiên địa, thời điểm rất nhiều người nghe được thanh âm này tức thì bị dọa sợ đến hai chân nhũn ra, không nghi ngờ chút nào, thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc cũng không chịu nổi.
Theo Tiên đế quang mang bao phủ cả Diêu Quang cổ quốc, một vị tiên đế tựa như sống lại, đế uy tiên thế vô địch quét nang thiên địa, đế uy tiên thế cuồn cuộn không ngừng đem Vực thần bao phủ.
- Vực thần, Diêu Quang cổ quốc ta muôn đời không ngã, ở trước Đế cơ của song đế, ngươi cũng đồng dạng không làm gì được.
Thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc điên cuồng hét lên không ngừng.
- Nếu như Tiên đế của các ngươi còn sống, ta là nhượng bộ lui binh, đáng tiếc tiên đế của các ngươi đã không còn tại thế, đế cơ không thể trói được ta!
Vực thần khí phách vô cùng, một cái thủ chưởng khổng lồ nắm Hồng Hoang Lô, xé rách bầu trời, một mình không chút do dự giết vào.
Đại chiến lớn như thế, kinh hãi cả Đông Bách thành, Tiên đế chân khí phóng lên cao, Tiên đế bảo khí đại sát thập phương, nhưng mà Vực thần vô địch, Hồng Hoang Lô trong tay củ hắn muốn luyện hóa bát phương, coi như là Tiên đế chân khí cũng không ngăn được.
Một trận chiến kinh thiên, Vực thần xuất thủ, rung động tất cả tồn tại đương thời, đại giáo lão tổ cũng tốt, cường nhân trong truyền thuyết cũng được, coi như là tồn tại bất hủ cũng đồng dạng bị run rẩy.
Vực thần đã là tồn tại cực kỳ cổ xưa, mặc dù từng có truyền thuyết hắn vô địch một thế, có lời đồn đãi nói hắn thủ Thiên Đạo viện, coi như là Tiên đế cũng khó rung chuyển, đối với loại truyền thuyết này từ vạn cổ tới nay không có bao nhiêu người hoàn toàn tin tưởng. Đặc biết là Vực thần đã rất lâu chưa xuất thủ qua, coi như là người biết đến sự tồn tại của hắn đều cho rằng Vực thần không được nữa, thọ nguyên khô cạn, huyết khí khô kiệt.
Song, hôm nay Vực thần xuất thủ, bá thế vô song, đánh vào Diêu Quang cổ quốc, rung động đương thời, giờ này khắc này, bất luận kẻ nào đều là lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Thiên Đạo viện trăm vạn năm không người nào có thể rung chuyển, đây cũng không phải là một câu nói suông!
- Hiện tại nên đến chúng ta đi!
Ở Hổ Khiếu tông, cho dù không nhìn thấy một trận chiến ở Diêu Quang cổ quốc, cảm nhận được khí thế cửu thiên thập địa duy ngã vô địch kia, tất cả cường giả đều bị chấn động rồi, lúc này vô số người đều phục hồi lại tinh thần, chỉ có Lý Thất Dạ chậm rãi mà nhìn lão tổ Hổ Khiếu tông.
Sắc mặt của lão tổ Hổ Khiếu tông đại biến, đối với bọn hắn mà nói đây vốn là một cái kết cục tuyệt sát, đạo thân thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc tự mình giá lâm, bốn kiện đế binh trấn áp, bọn họ không chỉ là muốn đem Lý Thất Dạ một lưới bắt hết, còn muốn đem Thất cổ tổ Thiên Đạo viện trợ giúp Lý Thất Dạ một lưới bắt hết.
Song, Lý Thất Dạ tới, Thất cổ tổ Thiên Đạo viện trong tưởng tượng của bọn họ không tới, đáng sợ chính là Vực thần xuất thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.