Đế Bá

Chương 3038: Ra oai phủ đầu (2)




Bất chấp đúng sai, trước tiên Nghiêm Trần Sinh quy kết tội cho Lý Thất Dạ, cho dù lão sư trong học viện có truy trách thì đó cũng là do Lý Thất Dạ gây chuyện trước, chẳng qua là hắn giữ cho Thiên Thần học viện mà thôi.
- Nghiêm học trưởng, ngươi thật quá đáng!
Đào Đình không khỏi liếc nhìn Lý Thất Dạ đứng bên cạnh, trầm giọng nói:
- Lý đạo huynh chỉ là muốn đến Thư phòng mà thôi, lúc nào nháo sựở chỗ này!
Nghiêm Trần Sinh cũng không nghĩ tới vào lúc này Đào Đình lại giúp đỡ một ngoại nhân như Lý Thất Dạ, mà còn ở trước mặt mọi người khiển trách lời của hắn làm cho nét mặt hắn đỏ bừng.
- Học muội, muội đừng để tên hạ lưu này che mắt, chớ nghe hắn nói ngon nói ngọt lừa gạt.
Nghiêm Trần Sinh mặt dày già mồm át lẽ phải nói ngay:
- Nếu quả thật hắn muốn bái nhập Thiên Thần học viện chúng ta thì tại sao trước đây không đến lại vào lúc này cố ý muốn tới? Ai biết được hắn có mục đích đen tối gì hay không. Chẳng qua là hắn muốn lợi dụng sự thiện lương của muội để đi vào Thiên Thần học viện, không thể để cho hắn đạt được mục đích.
- Đúng, học muội, nhất thiết đừng để một ngoại nhân lừa gạt, học trưởng làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Lúc này những học sinh khác ở bên cạnh đều nói giúp Nghiêm Trần Sinh.
Bởi vì Nghiêm Trần Sinh không chỉ là học sinh xuất sắc của Bách đường, hơn nữa còn xuất thân từ đại giáo, chỗ dựa phía sau rất vững chắc, không ít học sinh có quan hệ vô cùng tốt với hắn.
- Tiểu bối bụng dạ khó lường dám lẻn vào Thiên Thần học viện chắc chắn có mưu đồ, ta là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, trước tiên phải phế ngươi.
Lúc này Nghiêm Trần Sinh tiên hạ thủ vi cường, vén ống tay áo lên, hai mắt lộ ra sát khí, sẵn sàng động thủ với Lý Thất Dạ.
- Làm càn, không được vô lễ!
Một thanh âm vô cùng dễ nghe vang lên, nhưng lúc này cái thanh âm này tràn đầy uy nghiêm, không giận mà uy làm lòng người khiếp sợ.
Vào giờ khắc này, một nữ tử từ trên trời giáng xuống tựa như tiên nữ hạ phàm, tiên tư xuất trần, trong nháy mắt khi nàng hạ xuống có hương lan thơm ngát giống như mùa xuân về trên đất nước, vô cùng rung động lòng người.
- Thiên Tuyền lão sư.
Thời điểm thấy nữ tử từ trên trời giáng xuống, không biết là ai không nhịn được kêu lên.
Nữ tử từ trên trời giáng xuống này chính là Vũ Thiên Tuyền, tiên tư của nàng chập chờn rung động lòng người, khiến người ta tim đập thình thịch, nhưng không người nào dám sinh lòng tà niệm.
Vũ Thiên Tuyền đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn Đào Đình đều ngây dại, bọn họ cũng thật không ngờ Vũ Thiên Tuyền thực sự xuất hiện ở nơi này, dẫu sao trong ngày thường Vũ Thiên Tuyền đều là thần long thấy đầu không thấy mông.
"Lão sư, người này có mưu đồ gây rối thư viện!" Ngay khi thấy được Vũ Thiên Tuyền, Nghiêm Trần Sinh lập tức làm kẻ xấu cáo trạng trước, quy kết tội danh cho Lý Thất Dạ.
- Câm miệng!
Đôi mắt thanh tú của Vũ Thiên Tuyền tức khắc không giận mà uy, thời điểm đôi mắt của nàng quét qua như là thần kiếm nhiếp tâm thần người, khiến cho lòng người không khỏi run rẩy một chút.
- Tiểu bối vô tri!
Vũ Thiên Tuyền lập tức khiển trách Nghiêm Trần Sinh, trầm giọng nói:
- Không biết tôn trọng trưởng bối, dưới phạm thượng, nhẹ thì bị phạt, nặng thì đuổi ra khỏi môn tường!"
Vũ Thiên Tuyền cũng nhức đầu, Lý Thất Dạ có thể tới Thiên Thần thư viện làm lão sư như vậy thật sự là cầu cũng không được, sở dĩ là do Thiên Thần thư viện thoáng đáp ứng yêu cầu của Lý Thất Dạ.
Bởi vì Lý Thất Dạ không muốn bị người quấy rầy, cho nên Thiên Thần thư viện cũng không cử hành nghi thức nghênh tiếp Lý Thất Dạ đến, việc này do Vũ Thiên Tuyền phụ trách. Vũ Thiên Tuyền vẫn luôn lưu ý đợi Lý Thất Dạ đến, thật không ngờ lại hết lần này tới lần khác phát sinh chuyện như vậy.
Vũ Thiên Tuyền đột nhiên nói như vậy làm cho mọi người ở chỗ này đều sợ đến ngẩn ra, đặc biệt là Đào Đình nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng nhìn Lý Thất Dạ trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, vốn là nàng còn tưởng rằng Lý Thất Dạ là muốn xin đi học ở Thiên Thần thư viện, tố một sáp ban sanh, thật không ngờ Lý Thất Dạ lại là một lão sư.
- Lý công tử chính là lão sư của học viện.
Vũ Thiên Tuyền quát Nghiêm Trần Sinh, lạnh giọng nói:
- Ngay lập tức nhận tội với Lý công tử.
Thật vất vả, Nghiêm Trần Sinh mới phục hồi tinh thần lại, hắn bị Vũ Thiên Tuyền quát mắng như vậy, trên mặt đã tối sầm nhưng cũng không dám phản bác Vũ Thiên Tuyền, đành phải khéo léo dùng từ để thương lượng:
- Lão sư, đệ tử, đệ tử, đệ tử thấy hắn, hắn lén lút...?
Vũ Thiên Tuyền không nói gì, cũng không có tức giận, nhưng mà ánh mắt phát lạnh, uy lực trấn áp lòng người làm cho không người nào có thể chống cự.
Bị uy lực của Vũ Thiên Tuyền trấn áp, lập tức học sinh ở đây cũng hãi hùng khiếp vía, hai chân như nhũn ra, Nghiêm Trần Sinh cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc này Nghiêm Trần Sinh không dám chống lại thần uy của Vũ Thiên Tuyền, đành phải không tình nguyện, hơi cúi người nói:
- Xin lỗi lão sư.
Lúc này Nghiêm Trần Sinh một chút thành ý cũng không có, hắn căn bản cũng không muốn xin lỗi Lý Thất Dạ, chẳng qua là khiếp sợ uy lực Vũ Thiên Tuyền mà thôi, cho nên hắn nghĩ chỉ cần hơi cúi người nói một câu là xong chuyện.
"Ba ——" một tiếng, một âm thanh vô cùng vang dội vang lên, bàn tay Lý Thất Dạ đánh tới, Nghiêm Trần Sinh ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, bị một cái tát quất bay, phun máu tươi ngay tại trận, hàm răng bị gãy mất vài cái.
Lúc này Lý Thất Dạ thu bàn tay về, cũng không có liếc mắt nhìn Nghiêm Trần Sinh vừa bị đánh bay, chỉ là lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không phải một người rộng lượng, hắn không nghe lời, phải bị vả miệng!
Nhìn Nghiêm Trần Sinh bị một cái tát của Lý Thất Dạ quất bay, nhất thời khiến tất cả học sinh ở đây hết hồn, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy lão sư xuất thủ đem học sinh đánh cho trọng thương, lão sư xuất thủ như vậy cũng quá điên cuồng đi.
- Trở về đi.
Vũ Thiên Tuyền nhìn những học sinh trước mắt này, chỉ phân phó một câu, cũng không nói thêm gì nữa.
- Công tử, mời vào bên trong, ta đại biểuchư lão của học viện hoan nghênh công tử trở thành lão sư của Thiên Thần học viện, được công tử giúp học viện hèn kém này thêm vẻ vang!
Vũ Thiên Tuyền ôm quyền nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đối Vũ Thiên Tuyền gật đầu, sau đó nhẹ nhàng mà vỗ vỗ trán Đào Đình, cười cười, nói:
- Nha đầu, hảo hảo nỗ lực, đừng làm hao tổn tổ tiên anh danh các ngươi. Sau này sẽ do ta bao bọc ngươi, có chuyện gì có thể tới tìm ta.
Nói xong, nở nụ cười một chút, đi theo Vũ Thiên Tuyền tiến nhập sơn môn.
Trong khoảng thời gian ngắn Đào Đình đờ ra, thần trí nàng đều chưa hồi tỉnh lại, hơn nữa cũng vô pháp tiêu hóa lời nói của Lý Thất Dạ.
Ngay từ đầu Đào Đình còn tưởng rằng Lý Thất Dạ là một vị cường giả thông thường mà thôi, thật không ngờ hắn dĩ nhiên sánh ngang với các lão sư tài năng của Thiên Thần thư viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.