Đế Bá

Chương 3037: Ra oai phủ đầu (1)




Lúc này Đào Đình cũng giới thiệu nam học sinh với Lý Thất Dạ, nói:
- Lý đạo huynh, vị này chính là thiên tài kiệt xuất của Bách đường, Nghiêm Trần Sinh học trưởng.
Khi Đào Đình giới thiệu, vị Nghiêm Trần Sinh và các nam học sinh khác có mặt lúc này mới chú ý tới Lý Thất Dạ, có thể nói trước đó lực chú ý của bọn họ đều ở trên người Đào Đình, một người bình thường như Lý Thất Dạ, sau khi bọn họ liếc mắt nhìn cũng sẽ không chú ý.
Vừa nghe đến Lý Thất Dạ đồng hành cùng Đào Đình trên đường, ở trong lòng Nghiêm Trần Sinh có chút không vui, hắn vốn là có tình ỵ́ đối với Đào Đình, hiện tại Lý Thất Dạ là một nam tử xa lạ nhưng lại đồng hành cùng Đào Đình. Điều này làm cho trong lòng của hắn có phần không thoải mái.
Mà Đào Đình đối với Lý Thất Dạ lại cảm thấy thân thiết, cho nên vì Lý Thất Dạ mà nói tốt thôi.
- Ngươi là học sinh của Thư phòng sao?
Nghiêm Trần Sinh nhìn Lý Thất Dạ một cái, thái độ hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là thấy dáng dấp Lý Thất Dạ không tầm thường chút nào, càng sinh lòng ghen tức, căn bản coi Lý Thất Dạ không vừa mắt.
Dù sao Nghiêm Trần Sinh cũng là học sinh kiệt xuất trong Bách đường, mà Lý Thất Dạ là người vô cùng bình thường như vậy căn bản là đối với hắn không tạo thành uy hiếp gì, vốn không phải là đối thủ của hắn.
Đối với thái độ thẩm vấn của Nghiêm Trần Sinh, Lý Thất Dạ phản ứng bình thản, lạnh nhạt nói:
- Không phải.
- Không phải Thư phòng học sinh thì vào Thư phòng làm gì, Thiên Thần thư viện cũng không phải là nơi để dạo chơi.
Ngay từ đầu Nghiêm Trần Sinh đã không có thiện cảm đối với Lý Thất Dạ, trong lòng liền khó chịu với Lý Thất Dạ, cho nên căn bản là có thái độ không tốt với Lý Thất Dạ.
Đào Đình đối với Lý Thất Dạ có cảm giác thân thiết, nàng vội vàng nói giúp Lý Thất Dạ:
- Lý huynh là tân sinh, huynh ấy muốn vào Thư phòng học tập. Hay là Nghiêm học trưởng hãy cho Lý huynh ở đây chờ một chút, muội đi xin phép lão sư xem học viện có đồng ý hay không.
Đào Đình cho rằng Lý Thất Dạ muốn trở thành học sinh của Thiên Thần thư viện, hơn nữa học sinh Thư phòng vốn ít, tiêu chuẩn tuyển chọn học sinh cũng rất nhiều, cho nên Đào Đình muốn đi tìm lão sư nói hộ cho, nói không chừng Lý Thất Dạ lại có thể được nhận vào học viện.
- Học muội, bây giờ không phải là đầu năm học, học viện sẽ không nhận học sinh mới.
Nghiêm Trần Sinh thấy Đào Đình nhiệt tình như vậy thì càng khó chịu trong lòng, hắn lập tức nói:
- Nếu như học muội tùy tiện đem người giới thiệu vào, một khi xảy ra chuyện gì, vậy thì thật không tốt. Học muội, theo ta thấy, hắn từ đâu tới thì hãy trở về đó đi.
Nói đến đây, hắn đã bày ra tư thế muốn đuổi người rồi.
Lý Thất Dạ đối với thái độ muốn đuổi người của Nghiêm Trần Sinh hoàn toàn không coi vào đâu, chỉ lạnh nhạt nói:
- Vũ Thiên Tuyền Vũ cô nương có ở đây không?
Lý Thất Dạ vừa nhắc tới tên "Vũ Thiên Tuyền" thì Nghiêm Trần Sinh và những học sinh này nhất thời biến sắc! Trong lúc nhất thời bọn họ đều nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
Vũ Thiên Tuyền là ai? Đây chính là nữ thần trong mộng trong lòng vô số nam học sinh Thiên Thần thư viện, xuất thân từ Cổ phủ, thân phận đó cũng đủ thấy địa vị của nàng cao quý vô song, dung nhan mỹ lệ vô song, không biết đã khiến bao nhiêu nam nhân trở nên chết mê chết mệt, đạo hạnh sâu không lường được lại càng làm cho người ta khâm phục sát đất.
Có thể nói, ở Thiên Thần thư viện, nhắc tới Vũ Thiên Tuyền thì không ai không biết, không ai không hiểu, càng không biết có bao nhiêu người chết mê chết mệt.
- Lý đạo huynh cũng biết?
Ngay cả Đào Đình cũng vô cùng bất ngờ, bởi vì tên của Vũ Thiên Tuyền ở Thiên Thần thư viện rất vang dội. Đối với Đào Đình, Vũ Thiên Tuyền là Thần Nữ cao không thể leo tới, mọi người đều hướng về, có thể nói là thần tượng trong lòng nàng.
"Gặp qua một lần, vừa vặn muốn gặp lại nàng." Lý Thất Dạ cười nhạt nói.
Lý Thất Dạ tùy ý nói như vậy khiến Đào Đình giật mình, nàng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lý Thất Dạ, thấp giọng nói với Lý Thất Dạ:
- Lý đạo huynh, Thiên Tuyền là lão sư của Thiên Thần thư viện, nàng không phải là học sinh, hơn nữa địa vị ở thư viện cực cao, không phải ai cũng có thể gặp.
Đào Đình còn tưởng rằng là Lý Thất Dạ cũng không biết thân phận của Vũ Thiên Tuyền.
- À, nguyên lai là người ái mộ Thiên Tuyền lão sư nha.
Một đệ tử ở bên cạnh nở nụ cười châm chọc nói:
- Chẳng trách đi vạn dặm xa xôi tới Thiên Thần thư viện, muốn vào Thư phòng không phải là để thấy Thiên Tuyền lão sư sao?
Lời này tức khắc khiến những học sinh khác ở đây cười sằng sặc.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Nghiêm Trần Sinh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Ngươi cũng không nhìn lại bản thân mình một chút, chỉ bằng ngươi cũng muốn đi gặp Thiên Tuyền lão sư? Ngươi mà cũng xứng sao? Vẫn nên cút đi thì hơn.
- Nghiêm học trưởng, không thể nói lời như vậy.
Đào Đình chặn không kịp, vội vàng thay Lý Thất Dạ nói:
- Lý đạo huynh chỉ là muốn đến Thư phòng mà thôi chứ không có ý nghĩ nào khác.
- Không có ý nghĩ nào khác?
Nghiêm Trần Sinh vừa thấy Đào Đình nói hộ Lý Thất Dạ thì trong lòng lại càng khó chịu. Hắn vốn là có tình ỵ́ đối với Đào Đình, bây giờ Đào Đình lại nói giúp một nam nhân bình thường như Lý Thất Dạ như vậy, trong lòng hắn còn có thể vui vẻ sao?
- Đình học muội, muội chưa từng trải, không biết lòng người hiểm ác. Có vài người hạ lưu cất giấu ý nghĩ xấu xa tận trong lòng, luôn làm một số chuyện mà người khác không thấy được. Học muội, muội vẫn nên cách xa thứ người như vậy một chút, để tránh bị rơi vào ma chưởng.
Nghiêm Trần Sinh cười lạnh nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
Đào Đình đối với Lý Thất Dạ luôn có cảm giác thân thiết, coi Lý Thất Dạ là bằng hữu của mình, nhưng hiện tại Nghiêm Trần Sinh lại chê bai Lý Thất Dạ như vậy, cũng khiến cho Đào Đình không thoải mái trong lòng. Nàng cũng không khỏi xụ mặt, lạnh giọng nói: - Không dám phiền học trưởng lo lắng, Lý đạo huynh cũng không phải là người như vậy.
Ngày thường Đào Đình luôn vừa nói vừa cười với mọi người, quan hệ với các học sinh cũng tốt, Nghiêm Trần Sinh thấy mình cũng có cơ hội theo đuổi Đào Đình, nhưng hiện tại bởi vì một tiểu bối vô danh, Đào Đình lại đối với mình lãnh hạ kiểm, thì làm cho trong lòng Nghiêm Trần Sinh bốc lên lửa giận, lửa giận này hướng thẳng về phía Thất Dạ.
- Thiên Thần thư viện không phải là nơi mà người rảnh rỗi có thể tới, cũng không phải nơi mà a miêu a cẩu như ngươi có thể tùy tiện đến.
Lúc này sắc mặt Nghiêm Trần Sinh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói với Lý Thất Dạ:
- Thức thời thì bây giờ hãy lấp tức cút đi!
- Nếu như không đi?
Lúc đầu Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đến thái độ Nghiêm Trần Sinh, nhưng Nghiêm Trần Sinh nói như vậy lại làm cho ánh mắt Lý Thất Dạ bỗng chốc lạnh đi, bất quá hắn vẫn cười nhạt nói.
- Không cút?
Hai mắt Nghiêm Trần Sinh lộ ra sát khí, lạnh lùng nói:
- Thiên Thần học viện không phải là nơi ngươi có thể càn rỡ, dám gây rối ở Thiên Thần thư viện thì ngươi đã tìm phiền toái cho chính mình, là trở thành kẻ thù của Thiên Thần thư viện chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.