Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 211: Khôi phục




Huyết Lang trấn.
Một gã thanh niên thoạt nhìn vô cùng trẻ chung, nhưng khí tức âm lãnh phát ra trên người hắn khiến người khác phải rùng mình. Khuôn mặt hắn nhăn lại, khẽ gõ ngón tay lên bàn không biết đang suy tính gì.
- Âm Kiệt có tìm ra được thân phận của kẻ mua Tinh Vân quả là gì không?
Bỗng một giọng nói thanh nhã vang lên từ trong phòng. Âm Kiệt giật mình quay đầu lại thì thấy tại căn phòng lúc này xuất hiện thêm một nữ nhân. Nữ tử đó chỉ là đứng tùy ý ở đó, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không có người nào nghĩ lại có người đứng ở đó.
Sự xuất hiện của cô ta khiến Âm Kiệt vội vã cúi người:
- Trường chủ... tạm thời ta vẫn chưa nhìn ra thân phận của người đó…. Nhưng theo lời kể lại có lẽ kẻ này là một Đấu Vương thực lực không thấp.
Nữ nhân được gọi là trường chủ kia quay người lại, lúc này người ta mới nhìn rõ được gương mặt của cô ta. Rất bình thường, thuộc loại đứng giữa một đám người thì người khác không thể nhớ. Nhưng khí chất thì vô cùng cao nhã, cùng với dung mạo bình thường của mình tạo nên một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
- Kẻ bí ẩn không lộ danh tính như thế chắc là có điều gì giấu diếm.
Âm Kiệt nghĩ cái gì đó đột nhiên sắc mặt biến đổi gọng ấp úng nói:
- Không lẽ “ nó ” đã bị lộ rồi sao? “ Bọn hắn ” đánh hơi được nên phái người đến tranh đoạt với chúng ta…. Nếu vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp đây trường chủ?
Trường chủ nghe lời của Âm Kiệt sắc mặt cũng nhất thời biến ảo, nhưng nhanh chóng áp chế lại, giọng nói vô cảm:
- Không có khả năng, nếu bọn chúng sớm biết chắc chắn không chỉ phái ra một Đấu Vương. Tên này có lẽ trùng hợp xuất hiện ở đây thôi. Hơn nữa từ việc hắn cướp lấy Tinh Vân quả chắc hắn đã bị trọng thương nên mới gấp gáp đoạt quả rồi bỏ đi. Có điều chưa biết chừng lúc nào đó hắn sẽ gây cản trở lớn với kế hoạch của chúng ta... Vì thế hãy phái người đi kiểm tra rõ về con người này.
- Vâng!
Âm Kiệt vội đáp lời.
- Còn nữa, sai người đi tổng bộ triệu gọi thêm nhân thủ. Đề an toàn, sai mấy gương mặt mới đi! Lần này “ nó ” chắc chắn phải vào tay chúng ta, nếu không chúng ta cũng rắc rối đây... Còn về phía kẻ thần bí kia, ta sẽ phái kẻ khác có thực lực kiểm tra.
Nói rồi trường chủ đứng dậy, ánh mắt chuyển sang chỗ miếng ngọc, cười lạnh rồi bóng hình lóe lên một cái biến mất.
Khi trường chủ biến mất rồi Âm Kiệt mới thở ra, khẽ vỗ tay:
- Người đâu!
…..
Sau khi rời khỏi chỗ bán đấu giá, Cơ Huyền triệu hoán Huyễn Dực lao khỏi Huyết Lang trấn đâm thẳng tới dãy sơn mạch trùng điệp kia. Vừa vặn trong khi cậu đi “ săn dê ” tìm được mấy hang động có thể ẩn nấp được dùng để sử dụng trong các trường hợp này.
Bay trong dãy sơn mạch trùng điệp này Cơ Huyền cuối cũng dừng lại một ngọn núi cao như chạm tới trời, trên toàn thân dãy núi bao phủ bởi vô số loại dây leo to như bắp đùi một người trưởng thành cường tráng, phủ từ đỉnh núi tới chân núi. Đáng sợ là đám dây leo như có linh trí, hễ dao động đấu khí hay hơi thở thì chúng lập tức tấn công, lao tới con mồi siết chặt tới tử vong.
Cơ Huyền thở một hơi rồi ngưng khí, đấu khí vốn đen tuyền này hóa thành thanh mộc đấu khí. Cậu chầm chậm đáp xuống một hang động trên ngọn núi này. Kì diệu thay các dây leo cảm nhận Cơ Huyền lao xuống chỉ động đậy một chút rồi yên tĩnh trở lại.
Cơ Huyền đáp xuống hang động thì đi sâu vào bên trong. Đến tận cùng của hang động thì cậu dừng lại, ngón tay bắn ra một đóa hỏa diễm vàng cam thắp sáng hang động này. Nhìn thấy không còn dây leo nữa Cơ Huyền mới tản đi đấu khí thanh mộc trên cơ thể, tìm một mỏm đá bằng ngồi xuống. Không kìm nén được Cơ Huyền chửi thầm:
- Hết hồn, không nghĩ trong cái trấn nhỏ như vậy còn có tồn tại Đấu Hoàng, đúng là cái hố to mà.
Vốn Cơ Huyền không tính rời khỏi Huyết Lang trấn nhưng khoảng khắc cậu thu hồi Tinh Vân quả thì linh hồn lực ba động liên hồi, cảnh báo một kẻ thù mạnh mẽ đang ẩm nấp ở đó khiến Cơ Huyền vội vàng thúc dục đấu khí liều lĩnh bay đi.
Với thực lực toàn thịnh Cơ Huyền không sợ Đấu Hoàng nhưng ưu tiên hiện tại là chữa thương, phục dụng được Tinh Vân quả thì dưới cậu thực không sợ bố con thằng nào kể cả Đấu Tông…. Đùa đấy, dù hội phục lại thì gặp Đấu Tông cậu vẫn chạy thôi. Dù không phải Đấu Tông nào cũng quỷ dị như Hồn Điện, có điều cậu không đảm bảo lần nào cũng thắng được suýt soát như vậy.
- May ở đây bao trùm bởi Tiệt Diệt Đằng khổng lồ… Hắc dù đối phương có lợi hại thể nào cũng không thể xông vào đây được.
An tâm với hàng phòng hộ tuyệt đối bên ngoài, lấy ra hộp ngọc chứa đựng Tinh Vân quả. Không chút do dự Cơ Huyền đem Tinh Vân quả trực tiếp hấp thụ. Cùng với việc này, toàn thân Cơ Huyền chấn động sau đó, hai tay nhanh chóng ngang kết thành trạng thái tu luyện, nhắm mắt tiêm tu.
Tinh Vân quả vừa nhập khẩu, Cơ Huyền cảm thấy các kinh mạch trong người đều chấn động sau đó, từ đan điền khí hải đến da thịt trong cơ thể, đều có chút cảm giác đau đớn. Giống như trên cơ thể có hàng ngàn con kiến đang cắn xé.
Tâm pháp Hỗn Nguyên Thông Thiên quyết nhanh chóng vận chuyển trong nội thể của Cơ Huyền, ấn ký trong tay đã biến đổi vài lần đem đoàn năng lượng của Tinh Vân quả đang bộc phát kia cắn nuốt dần đần.
Sau một khoảng thời gian ngắn, Cơ Huyền mở trừng mắt, đấu khí hắc ám phô cái thiên địa bao trùm lên toàn bộ không gian này, cả tia hỏa diễm vàng quang cũng bị hắc khí bao trùm không thể duy trì nữa và tan biến trong hư không.
Từ màn sương hắc ám vang vọng lên tiếng cười khiến người ta không thoải mái, tiếng cười dài cuối cùng cũng kết thúc và theo đó là màng sương hắc ám cũng từ từ co lại trong cơ thể Cơ Huyền cuối cùng Cơ Huyền xuất hiện. Lúc này cậu tràn đấy sức sống, đấu khí hư ảo mập mờ quanh thân thể khác hẳn lúc trước, đây là đấu hiệu của sự hồi phục….. Cơ Huyền đã hoàn toàn hồi phục tới đỉnh phong.
- Quả nhiên là thứ tốt, nếu không có Tinh Vân quả này mình chắc phải tốn một thời gian dài buồn chán mới hồi phục.
Cảm nhận đấu khí như biển liên tục vận chuyển, tưới thuần nhục thân thì Cơ Huyền vô cùng hai lòng. Hiện tại cậu đã khôi phục tới Đấu Vương ngũ tinh, thêm bí pháp vào thì Đấu Hoàng cũng không phải đối thủ của mình. Nhờ tới nhân vật bí ẩn nấp trong Huyết Lang trấn trong lòng hiện tại tràn ngập tự tin, dù kẻ đó có tìm tới thì cậu cũng không sợ.
Cơ Huyền đứng dậy, đấu khí mộc hệ vận chuyển bao bọc toàn thân che đậy khí tức hoàn mĩ rồi tiến ra bên ngoài.
Nhìn bầu trời Cơ Huyền cảm thấy thật vui vẻ, đại khái vì tâm trạng cậu vui vẻ nên nhìn gì cũng trở nên thuận mắt. Ngắm nghĩa bầu trời chán rồi Cơ Huyền mới đảo ánh mắt tới vài nơi trong khu rừng rộng lớn trước mặt mình. Nở nụ cười tươi rói nói:
- Chậc, không nghĩ các ngươi có thể đánh hơi đến đây. Đúng là làm người khác kinh ngạc…. Hiện tại các tự xuất hiện hay để ta ép đây.
Không một tiếng động đáp lại, Cơ Huyền thở dài tính ra tay thì trong mảnh rừng đột ngột xuất hiện hai đạo hắc quang bắn tới. Một đạo bắn vào yết hầu, một đạo nhắm tới tim…. Đồng thời từ trong rừng hai đạo hắc ảnh lập tức lao đi với tốc độ cực nhanh.
- Thế mới vui chứ.
Cơ Huyền cảm nhận được hai đạo hắc quang đánh tới mình thì nụ cười càng sâu. Không có ý định né tránh hai đòn tấn công này cậu vẫn đứng yên như pho tượng mặc cho hai đòn này đánh lên trên thân thể của mình.
- Keng…keng!
Hai đạo hắc quang đó va chạm với thân thể của Cơ Huyền thì lập tức vỡ nát thậm chí còn không tạo nổi một vết xước trên làn da mềm mại của cậu. Không vận đấu khí ngạnh kháng và hoàn toàn là lực lượng thân thể đem hai đòn tập kích này đánh vỡ. Sau đó, Cơ Huyền triệu hoán hoàng ngọc chi diễm trên nay, tùy tiện đem nó tách ra làm lưỡng chủng hỏa diễm. Cậu đem vô hình hỏa diễm đẩy lên cao tới đỉnh đầu.
Vô hình hỏa diễm bay lên cao, đột nhiên bùng phát nhiệt lượng vô cái thiên địa khiến Tiệt diệt đằng đằng bám trên đỉnh núi cũng vội vàng co rút cách nó mười trượng. Theo vô hình hỏa diễm bùng cháy thì một làn sóng vô hình trùng điệp lang tỏa khắp khu rừng, trong chớp mắt đã tiến tới phía hai đạo nhân ảnh đang chạy trốn.
- Aaaa!!!
Trong rừng phát ra tiếng kiêu thê thảm, một tiếng, hai tiếng,…. Tất cả chỉ là mời tiếng thét bất đồng vang lên rồi mau chóng tắt ngỏm. Vì toàn bộ bọn họ đã bị thiêu thành tro bụi.
- Đúng là vận dụng năng lượng toàn thịnh của mình thật là thoải mái mà.
Một lần nữa cảm nhận được sự khôi phục của mình, Cơ Huyền lẩm bẩm:
- Nếu hồi phục rồi thì chắc mình nên đi tới Đế Đô của Lạc Nhạn một phen…. Chậc đám bài tẩy của mình hiện tại đi ngủ đông hết rồi… Không biết có nên bắt vài ma thú đấu hoàng tạm dùng không ta.
- Tinh. Trước khi muốn bắt ma thú đấu hoàng thì kí chủ còn quên một điều gì đó không. Kí chủ không tính thôn phệ nốt đám vong hồn trong hắc giới tăng cường linh hồn lực của mình trước sao.
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở Cơ Huyền.
Lúc này Cơ Huyền mới sực nhớ ra, lục lọi toàn thân mới tìm được chiếc nhẫn cổ không tầm thường này. Cậu quyết định lại chạy lùi vào hang động hoàn thành nốt cái vụ này đã rồi tính sau.
…..
Trên bầu trời sơn mạch một đạo bóng đen bay trên trời vừa bay vừa lẩm bẩm quan sát bốn phía:
- Bà nó, cái dị lâm này còn quái dị hơn cả Ma thú sơn mạch của Gia Mã với Vạn Yêu Lâm của Xuất Vân.
Cơ Huyền mấy ngày nay theo dọc lộ tuyến của dãy sơn mạch này chọn con đường ngắn nhất tiến tới Lạc Nhạn quốc, may mắn thay với kẻ mù đường như cậu thì đã rèn được khả năng đọc bản đồ. Có điều càng di chuyển thì Cơ Huyền phát hiện ra nơi này không giống như cậu nghĩ chút nào, thậm chí làm cậu cảm thấy lạnh gáy.
Trong sơn mạch này tồn tại vô số khe núi to lớn sâu vô tận, tại bên trong còn tràn ngập khói xám quanh năm suốt tháng mặt trời cũng không xuyên qua được, thậm chí còn có cổ mộc chọc trời, bụi gai khắp nơi, vô số ma thú ẩn hiện trong rừng. Thiên địa hơi âm u tràn ngập sương khói nhạt, giữa rừng núi từng tiếng thú rống hoặc lãnh lót, hoặc hung tợn, hoặc trầm thấp vang lên khiến cõi trời đất này không yên tĩnh…..
So ra thì cái Huyết Lang trấn đó chỉ cắm ở rìa bên ngoài cùng, nơi giao thương của các thành trì chứ vốn không hề đả động được mạch đi tới đế quốc. Nhưng Âm Kiệt của trấn nhỏ đó dựa vào vốn hiểu biết của mình về dị lâm này hơn rồi mở ra kinh doanh Huyết Lang trấn kiếm nguồn lợi lớn, thêm có kẻ sau lưng giở trò quỷ khiến trấn nhỏ không có tới mống cường giả đó vẫn tồn tại tới giờ.
Cơ Huyền triển khai tốc độ không phải rất nhanh vì cậu phải vừa đọc bản đồ và xác định đúng lộ tuyến, vì cái nơi trời đánh này có một làn sương mù quái dị vô cùng, linh hồn vào đây cũng như bị bó lại dù linh hồn lực của Cơ Huyền cường hãn nhưng vào trong đây chỉ phát huy được chưa đầy hai phần ba thực lực bình thường.
Càng tiến sâu vào trong Cơ Huyền cảm thấy cái dãy sơn mạch quỷ này có tính áp chế nhất định đối với luyện dược sư, sự áp chế này làm Cơ Huyền vô cùng khó chịu không thể phát tiết. May nắm thay đường mà Cơ Huyền chọn đường như cũng vòng qua địa bàn của các ma thú cấp thấp.
Thế nên cậu nở ra một nụ cười vô cùng bỉ ổi…. Đấu khí mạnh mẽ lưu chuyển quanh thân. Cả người hóa thành một đạo tàn quang lao tới địa bàn của các ma thú kia mặc sức tung hoành.
Trong dãy sơn cốc này vang lên những tiếng kêu thảm thiết của vô vàn ma thú vang vọng tới vài dặm. Chỉ vài ngày mà Cơ Huyền đem vài sào huyệt của tam cấp hay tứ cấp ma thú dọn sạch. Thu hoạch được không ít đồ. Đa số không có tác dụng gì, nhưng hết tiền bán đi cũng kiếm được chút đỉnh.
Đáng thương những con ma thú xấu số gặp phải Cơ Huyền, chính vì điều này khiến cho đám ma thú ở nơi đây rèn luyện được một cảm giác vô cùng mạnh mẽ, phàm là nơi nào mà Cơ Huyền đi tới thì tất cả sào huyệt ma thú ở đó nhanh chóng giải tán, đám ma thú cúp đôi chạy hết.
Ngược lại phàm là Cơ Huyền cảm nhận được sào huyệt của lũ ma thú lục giai thì cũng tự biết giác, bản thân mình đi đường khác. Thật sự Cơ Huyền rất có giác ngộ của một kẻ mạnh được yếu thua, điều đáng thán phục hơn là cậu không hề cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình, ngược lại mặt càng ngày càng dày.
……
Cứ thế mà ba ngày trôi qua, Cơ Huyền đã tiến tới phần tiếp giáp của khu vực sâu nhất của dãy sơn mạch. Cậu đứng trên một cảnh cây cau mày nhìn về phía vùng núi mây bao phủ kia:
- Nơi này khác với những nơi đã qua, có không ít ma thú cấp cao chiếm cứ xem ra có gì đó đặc biệt ở đây…. Đợi khi nào có cơ hội thì quay lại đây xem xét.... Bây giờ đành đi đường vòng vậy.
Ngồi trên cành cây cao lấy ra một tấm bản đồ da dê tìm hướng đi đột nhiên từ sâu rừng vang lên một tiếng nồ. Tiếng nổ và sóng đầu khí ác liệt khiến Cơ Huyền có chút nhíu mày.
- Luồng khí tức này nhất định là do Đấu Hoàng cường giả ra tay... Không ngờ ở nơi này cũng có người đến... Hơn nữa, cũng không phải chỉ có một người!
Cơ Huyền cảm thấy một mớ phiền phức lớn đang tiến tới đầu mình, cậu vội vàng nhảy xuống dưới mặt đất, thân pháp nhanh chóng đi tới hướng ngược lại của vụ nổ. Trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.