Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 210: Tranh đoạt dị quả




Rất nhiều dong binh sớm đã chậm rãi rời bước khỏi quán rượu vào các con phố, nhưng lại thu hút càng nhiều dong binh khác bước vào trong cuộc tranh cướp này, trong mắt mỗi người, chỉ có bản đồ bảo tàng!
Một hồi lâu sau, trong vũng máu trên đất mới có người chầm chậm bò dậy. Chính là gã dong binh trẻ đó lúc này vẻ mặt hắn vô cùng sợ hãi, nhưng hắn vẫn run rẩy bước tới một góc tối ở gần quán ruợu:
- Tiên... Tiên sinh... Chuyện ngươi muốn ta làm. ta làm tốt chứ... Chuyện đó... Chuyện này...
Hắc y nhân trong góc tối cơ hồ khẽ mỉm cười, nói:
- Không tồi, ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng.
Dong binh trẻ ngay lập tức hiện ra một vẻ mặt hy vọng, vội nói:
- Theo ước định của chúng ta...
Hắc y nhân thản nhiên nói:
- Ngươi rất thông minh, không làm ra những chuyện thừa thãi, cũng không bị lòng tham làm mờ lý trí... Cầm lấy đi, đây là thứ ngươi đáng có. Có điều ngươi cũng nên hiểu, có những chuyện ngươi nên nói và những việc cần im lặng thì ngươi nên mãi mãi im lặng… Nếu không… Ngươi hiểu rồi chứ.
Dứt lời. Hắc y nhân quét tay một cái, một mai hắc kim giá trị liên thành trên bàn lòng bàn tay. Gã dong binh trẻ tuổi nhìn mai hắc kim này mắt muốn lồi ra, hắn biết một mai hắc kim này có gia trị tới một vạn kim tệ, nhiều gấp vài lần cái tui kim tệ hắn ném đi kia. Có lẽ cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, ánh mắt lồ lộ sự phấn khích.
Thế nhưng chần chừ một lát sau, hắn cũng không thò tay lấy sổ tiền ấy, ngược lại còn lấm lét nhìn hắc y nhân, cơ hồ như muốn nói rồi lại thôi.
Hắc y nhân khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Chê ít sao?
- Không phải...
Dong binh trẻ rụt rè nói:
- Chỉ có điều, tiên sinh... Tiểu nhân, có câu nói, không biết có nên nói hay không...
Hắc y nhân như cười như không nói:
- Muốn nói thì nói đi, không có cái gì nên hay không nên cả.
Không Biết phải mất đi bao nhiêu sức lực, gã dong Binh trẻ mới cắn răng nói:
- Tiểu nhân tuy không có nhãn lực gì, nhưng lại vẫn có thể nhìn ra, tiên sinh tất nhiên không phải người tầm thường. Vì vậy, tiểu nhân không cần số tiền này. Chỉ muốn xin tiên sinh cho một cơ hội, để ta đi theo làm tay chân cho ngài!
Hắc y nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy điểm nào của ta không giống người bình thường?
- Tuy rằng không biết tiên sinh định làm gì, nhưng có thể tùy ý quăng một quyển vài nghìn kim tệ ra như vậy. Đâu phải người bình thường có thể làm được?
Dong binh trẻ lí nhí nói:
- Huống hồ, ta có thể nhìn ra tiên sinh có ý đồ gì. Cho dù thế nào. tiểu nhân cũng là Địa Đầu Xà của Huyết Lang trrấn này, nếu có tiểu nhân giúp đỡ, cho dù tiên sinh muốn làm gì, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Hắc Y nhân cơ hồ cười lạnh một tiếng.
- Làm người nên biết điểm dừng. Cầm lấy số tiền này rồi biến mất khỏi Huyết Lang trấn này mà cao bay xa chạy…. Nếu ta còn gặp lại ngươi ở Huyết Lang trấn này thì……
Dong binh trẻ bủn rủn cả người, cầm lấy mai hắc kim sau đó nhanh như thỏ mau chóng rời đi. Với số tiền này thì hắn có thể cả đời không lo không nghĩ, tìm một địa phương an ổn làm phú ông. Hắn chỉ ôm chút cơ may bám lấy người thần bí kia mà thôi.
Nhìn dong binh trẻ tuổi tháo chạy rời đi, hắc y nhân nhìn tới đám hỗn độn truy tìm bản đồ kia nở nụ cười gằn thân hình cũng động biến mất trong màn đêm của con hẻm.
……
- Chim chết vì mồi, người chết vì tiền…. Đem cái miếng ngọt ném ra thì những kẻ khác sẽ điên cuồng lao tới…
Cơ Huyền thong thả nằm trên giường êm phiêu đãng cảm thán.
- Nhưng cũng phải cảm ơn tên Âm Kiệt này. Không nghĩ tới thay vì biến “ tàng bảo ” này là của riêng thì hắn lại lợi dụng nó làm mồi câu thu hút những khác đến như một địa điểm du lịch, đây quả thực là con cáo già lõi đời.
- Tinh. Cáo già như nhau thôi.
Hệ thống không chịu được nói móc Cơ Huyền một câu.
Cơ Huyền cũng đối với nó hừ lạnh. Khoanh chân vào tiếp tục tu luyện.
……
Đến khi Cơ Huyền kết thúc tu luyện thì đã qua một ngày một đêm, vừa vặn ánh mặt trời chiếu tới đỉnh đầu. Cậu xuống giường duỗi eo lười, ngáp ngủ một cái thật dài, mắt mơ màng dần khôi phục tinh minh. Cậu biến ảo một chút kí tức trở lại thành một kẻ vô cùng phổ thông, đây là một kĩ năng Cơ Huyền sáng tạo ra.
Cậu bước xuống lầu dưới, rời khỏi khách sạn. Khoác một thân hắc bào đi trong con đường rộng lớn này, nhìn những món đồ được bầy bán trên đường với những lời mời trào nồng nhiệt. Chuyển ngoặt ở phía cuối con đường, một quảng trường nhỏ cũng khá rộng rãi hiện ra trong mắt Cơ Huyền.
Ở vị trí trung tâm quảng trường có một bục đài cao bằng nửa người, phía trên có một nữ tử có chút tư thái đang bưng một hộp đổ. Người giới thiệu đang lớn tiếng nói, còn dưới bục đài, ánh mắt của các dong binh nhìn lên trên bục không biết đang nhìn nữ nhân hay nhìn vật phẩm.
Nhìn trường đấu giá chỉ có một bục đài, ngay cả một chiếc ghế cũng không có, Cơ Huyền trong lòng chỉ có thể cười khổ một tiếng, hôm nay cũng coi như cậu được mở rộng tầm nhìn rồi.
Quét mắt nhìn quanh, Cơ Huyền lờ mờ có thể cảm nhận được, có vài luồng khí tức cường hãn thấp thoáng bao phủ trên quảng trường này, chắc rằng chính là hộ vệ của trường đấu giá này rồi, chẳng trách đám dong binh trước giờ đều vô pháp vô thiên lại có thể đành lòng đứng bên dưới bục đài đấu giá.
Lúc này nữ tử khẽ vỗ tay, rất nhanh lại có hai thị nữ bưng một đĩa ngọc chầm chậm bước tới trước mặt nàng. Nữ tử này cười khanh khách một tiếng, đột nhiên khẽ vung tay, xé một thứ trên đĩa ngọc ấy ra. Ngay lập tức, một quyển trục cổ xưa xuất hiện trong mắt của mọi người, khiến tất cả mọi người đều nín thở.
- Chư vị... Chư vị... Thứ lần này là một trong những món hàng tốt hôm nay chúng ta kiếm được... Một công pháp Huyền giai sơ cấp, là một vị thiếu gia quý tộc nghe nói gia đạo sa sút nên phải bán ra.
Nữ tử khẽ cười, đợi đến lúc ánh mắt của mọi người dồn vào nàng, nàng mới dùng giọng nói lanh lảnh đây mị hoặc của mình nói:
- Vì vậy nếu có người có hứng thú với nó, xin tùy tiện đấu giá đi... Chỉ có điều ta có thể nói cho mọi người biết một bí mật... Bản thân ta đối với thứ này cũng rất có hứng thú! Vậy thì bắt đầu đi! Giá khởi đầu! Một vạn kim tệ!
- Xuy!
Một âm thanh như hít phải khí lạnh vang lên, con số một vạn kim tệ đối với rất nhiều người mà nói, cũng là số tiền mà cả đời này họ cũng không tích góp được.
Những dong binh vốn dĩ còn cao ngạo, ngay lập tức đã như không còn sức. Chỉ có nữ nhân trên đài liếc mắt nhìn về một góc ở dưới bục đài.
Cơ Huyền thuận thế nhìn qua, chỉ thấy trên mấy chiếc ghế hiếm hoi, lần lượt đang ngồi mấy người trông vẻ mặt đầy sát khí. Đằng sau những người này đều có một số dong binh đang đứng, nhìn từ huy chương trên ngực họ, những người này thuộc về những trận doanh khác nhau!
Nhìn cái trấn này không ra sao nhưng bên trong chứa đựng những kẻ không tệ. Quả nhiên tên Âm Kiệt này có chút ý tứ,đem các dong binh lớn kéo lại trong cái trấn này vừa vặn đem người của bọn chúng kiếm lời cho mình. Liếc qua trận doanh của mấy dong binh Cơ Huyền thầm nghĩ.
- Hai vạn!
Đúng lúc này, trong đám người ấy, một giọng nói đột ngột vang lên, người lên tiếng là một trung niên tráng hán đeo ký hiệu đầu sư tử trên ngực.
Đối diện hắn, một nữ nhân chứng bốn, năm mươi tuổi, ăn mặc vô cùng thanh tao chậm rãi đưa một nụ hôn gió, tiếng cười khanh khách khiến người khác tê dại rồi nói:
- Ai da, Thiết Sư Đoàn trưởng đúng là quyết đoán, vừa lên tiếng đã là một vạn ba. Xem ra chuyện làm ăn của Sư Đầu Dong binh đoàn gần đây không tồi mà... Chỉ có điều, Thiết Sư Đoàn trưởng, ngươi sẽ không cho rằng như vậy thì có thể thắng chứ?
Nam nhân được gọi là Thiết Sư cười lạnh một tiếng, nói:
- Âu Phượng Nương, muốn ra giá thì cứ ra giá đi, đâu cần nhiều lời như vậy... Ngươi không phải muốn tuyền con rể chứ, bằng không lão tử có thể nói chuyện với ngươi vài câu!
- Ai da ôi.
Nữ nhân được gọi là Âu Phượng Nương đánh mắt nhìn mê muội:
- Ta nói Tiểu Thiết Sư, nếu người muốn làm binh chiêu mộ của lão nương, lão nương còn có thể suy nghĩ, nhưng muốn làm con rể của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nói rồi, bà vỗ tay, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta không keo kiệt như Tiểu Thiết Sư, như vậy đi... Chúng ta chi ra ba vạn kim tế thế nào?
Nữ nhân trên bục đài mỉm cười khẽ gật đầu, đã cao giọng nói:
- Ba vạn kim tệ! Còn có ai muốn trả giá không?
- Ba vạn hai!
- Bốn vạn!
Bốp! Thiết Sư đập mạnh tay vào chiếc bàn bên cạnh, khiến chiếc bàn gỗ bị nát bươm, hắn trừng mắt nhìn Âu Phượng Nương rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi được lắm! Thứ này của ngươi rồi! Chúng ta đi!
Dứt lời, Thiết Sư đã đứng bật dậy, rồi bước ra bên ngoài, mười mấy dong binh theo sau hắn cũng nhanh chóng bước đi.
Dong binh phía sau Âu Phượng Nương đều giận dữ nhìn theo, hiển nhiên đã bị câu nói cuối cùng làm cho tức giận.
Nữ tử trên bục đài đối với Đấu kỹ Huyền Vũ Cao cấp này có thể chỉ có thể bán ra giá tiền này, hiển nhiên không phải quá hài lòng. Nàng lớn tiếng hỏi một hồi, nhưng vẫn không có ai thêm giá, cuối cùng chỉ có thể bất lực đưa quyền trục đó đến tay nàng ta.
Sau đó những vật phẩm khác cũng lên nhanh chóng, nhưng có vẻ như quyển Huyền cấp sơ giai đã là món hàng cao đẳng nhất ở đây rồi. Cơ Huyền vốn chả hi vọng ở cái nơi này kiếm được món đồ ra hồn gì, nên cậu nhanh chóng đứng dậy tính rời đi. Nhưng nhanh chóng bị chững lại, ánh mắt Cơ Huyền nhìn chằm chằm hộp ngọc đang được thị nữa đưa lên kia
- Được rồi, chư vị, thời gian cũng muộn rồi, ta nghĩ giờ đã đến một trong các mục chính của chúng ta ngày hôm nay.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, nữ tử khẽ cười vươn tay ra ấn lên chiếc hộp. Lập tức bốn phía của chiếc hộp tách ra, một luồng năng lượng thiên địa vừa mạnh mẽ vừa nồng nặc xông ra khiến mọi người phải giật mình. một trận quang mang vàng óng đến chói mắt, khiến người khác phải nheo mắt lại.
Mọi người thứ đang nối trên không trung, là một quả nhìn như trong suốt, năng lượng bên trong loại quả này khiến người khác phải mê đắm, nhưng thân quả như thuỳ tinh, lại lộ ra mấy phần khác lạ.
- Vật này được gọi là Tinh Vân Quả, là một thứ thần kỳ được trời sinh đất dưỡng, ngoài việc có thể tăng cường huyết khí, tu bổ đấu khí ra, nếu may nắm người hấp thụ còn có thể tăng hai tới ba tinh thực lực thậm chí còn có thể bứt phá rào cản ngăn cách thực lực của bản thân đã lâu.
Lời giải thích vừa dứt, những thủ lĩnh của các dong binh đoàn, mắt ai nấy đều sáng trưng rõ ràng là họ biết rất rõ giá trị của vật này.
Nữ tử thấy ánh mắt hung dữ của đám dong binh kia nhìn tới hộp ngọc thì cười duyên công bố:
- Giá khởi điểm của vật này là 5 vạn kim tệ.
- 6 vạn.
- 8 vạn.
Gần như trong chớp mắt giá của Tinh Vân Quả này được đẩy lên cao ngút trời. Mà những kẻ hét giá không phải là dong binh bình thường mà là những người dường như là Đoàn trưởng của dong binh đoàn.
Ánh mắt Cơ Huyền trở nên vô cùng nóng bỏng liếc tới Tinh Vân Quả kia, là luyện dược sư Cơ Huyền so với đám người càng thêm hiểu rõ giá trị của vật này…. Điều đặc biệt nhất của Tinh Vân Quả năng lượng bên trong Tinh Vân Quả này có thể đem các bệnh ẩn trong nội thể quét sách. Dù là ngoại thương, nội thương hay linh hồn bị tổn tương đều có thể tiêu trừ. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt được nó về tay.
- Hừ.
Theo tiếng hừ, linh hồn lực trong thoáng chốc bao trùm lên cả cái quảng trường. Linh hồn lực đem theo uy áp nặng trĩu đèn nén lên những kẻ đứng ở đây. Vốn đang điên cuồng trả giá thì thoáng cái im bặt, đặc biệt là các dong binh đoàn trưởng trên trán liên tục ứa mồ hôi lạnh, đấu khí đình trệ làm bọn hắn hô hấp càng trở nên khó khăn. Một vài kẻ thực lực yếu trực tiếp thổ huyết không tự chủ được mà gục xuống sàn.
Những kẻ có thực lực mạnh nhất ánh mắt khó khăn đảo về cùng một vụ trí, mà vị trí này chính là nơi Cơ Huyền vẫn đang thong thả đứng đó. Các dong binh đều bị uy áp đè tới mặt đất vậy mà chỉ có một người thong thả, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra. Điều bọn chúng đoán không ra là vì sao một kẻ như vậy lại xuất hiện ở cái trấn nhỏ này.
Không thèm liếc tới những kẻ đang bị ép tới chật vật kia, Cơ Huyền vẫn cảm nhận được ở một nơi ẩn có vài luồng khí tức xuất hiện như muốn cảnh cáo cậu. Cơ Huyền không nể nang linh hồn lực như sóng biển cuồng bạo ép vào trong không khí kiến không gian cũng gợn sóng. Gợi sóng lan tỏa rồi mơ hồ đánh vỡ các luồng khí tức vừa xuất hiện kia một cách dễ dàng.
Sau một chén trà, không còn luồng khí tức nào xuất hiện nữa Cơ Huyền mới dời chú ý lên đài. Cậu biến giọng nói trở nên già nua:
- Tinh Vân Qủa này lão phu rất hứng thú…. Ta ra năm mươi vạn kim tệ…. Nếu các ngươi có thể ra nhiều hơn thì ta xin rút lui.
Nghe lời này của Cơ Huyền cảm đám người mắng trong lòng đê tiện, nhưng không ai có thể phản đối vì chật vật đối phó với uy áp của Cơ Huyền. Lùi một vạn bước mà nói cho dù bọn hắn có thể nói cũng không dám nói, ai ngại mình sống lâu mà vuốt râu hùm.
Không ai đáp lại, chính xác là không ai có thể đáp lại. Cơ Huyền tự mình chỉ đạo, từ tay bắn ra một mai hoàng kim kim tệ lên trên bục, còn tay khác hấp lực mạnh mẽ đem Thanh Vân Quả thu vào trong tay, cậu cẩn thận đem ngọc nạp ra cất giữ.
- Trong đó có năm mươi vạn kim tệ hoàn toàn không thiếu của các ngươi. Lão phu hiện tại còn có việc đi trước đây.
Nói xong lời đó Cơ Huyền nghênh ngang rời đi trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.