Thiên Mộ lúc này không khí cực kỳ đặc biệt, vẫn là sự yên tĩnh đó nhưng lần này lại là một sự yên tĩnh đến đáng sợ, sự yên tĩnh làm người ta lạnh cả sống lưng, không phải là không thể nói chỉ là không ai muốn nói mà thôi.
“Tử khí của ngươi rất dày, việc này sao có thể xảy ra?”.
Vô Song nằm đó trên nền đát lạnh cóng phủ đầy những làn sương trắng của Thiên Mộ, bản thân Vô Song cũng không tự nhận mình là nhân vật gì quá đáng sợ, ánh mắt của hắn cũng chẳng tinh tường gì nhưng thực sự tử khí trên người Thiên quá nhiều, thứ tử khí vốn chỉ dành cho người chết.
Thiên lúc này cho Vô Song cảm giác của kẻ đã chết, thứ cảm giác không còn thuộc về dương gian, điều này làm trong lòng Vô Song cực kỳ khó chịu, cái thứ cảm giác khó chịu không nói lên lời, trong mắt Vô Song bản thân Thiên rất mạnh, mạnh hơn tất cả mọi người hắn đã từng gặp, mạnh hơn bốn vị 25 Trùng Thiên Chân Thần, mạnh hơn cả Họa Thần lẫn Cổ Thần.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi Thiên thậm chí luôn luôn chán ghét kẻ này, mỗi khi Thiên xuất hiện lại cho Vô Song một thứ cảm giác khó chịu, một thứ cảm giác mà chính Vô Song hiện nay cũng không thể nói ra lời có điều hắn thực sự không bao giờ muốn tên làm hắn khó chịu này chết đi cả.
Thiên trợ giúp Vô Song rất rất nhiều, trên con đường này toàn bộ đều là Thiên vẽ ra cho hắn, thực sự mà nói Vô Song nợ Thiên quá nhiều, không có Thiên bản thân Vô Song sao có được ngày hôm nay.
Thiên mở mắt nhìn Vô Song một lúc sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.
“Hừ ai chẳng có lúc chết, ngươi không phải lúc nào cũng khó chịu với ta sao”.
Giọng nói của hắn vẫn đầy cợt nhả, vẫn đầy bất cần như vậy có điều khi chứng kiến một người như Thiên sắp biến mất khỏi thế gian lại khiến trong người Vô Song dâng lên một thứ sát khí, một thứ sát khí kinh thiên chạy dọc khắp cơ thể hắn.
Vô Song lần đầu tiên ngồi dậy sau không biết bao nhiêu ngày ở Thiên Mộ, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Thiên.
“Là kẻ nào gây ra?”.
Hắn lúc này không có tư cách báo thù cho Thiên, nhưng hắn nhất định làm được.
Thiên im lặng một chút, có lẽ hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi tiềm lực của Vô Song, hơn ai hết hắn hiểu tiềm lực của đối phương kinh khủng như thế nào có điều nếu muốn kể kẻ nào khiến hắn ra nông nỗi này Thiên chỉ có thể phì cười.
“Hắc hắc kẻ khiến ta ra nông nỗi này hả để ta nhớ xem nào, Ma Đế này, Quỷ Đế này, Thần Đế này, tên khốn Mộng Đế nữa, ngoài mấy kẻ này thì còn vài trăm kẻ bước thứ ba đại loại đám người Thập Đại Thần Tướng Cổ Thiên Đình, 12 Ma Tổ của Địa Ngục …..”.
Thiên còn chưa nói xong Vô Song đã lập tức cắt lời.
“Đủ rồi, gây thù chuốc oán như ngươi chết là đáng, bây giờ ngươi mới chết căn bản đã là chuyện thương thiên hại lý”.
Thiên cũng bật cười.
“Hắc hắc đúng thật, đôi khi ta cũng muốn chết lắm chỉ là không thể chết mà thôi, có những việc ta vẫn phải làm, có những việc ta vẫn phải gánh nốt, nếu ta gục ngã ở đây thì sẽ không còn ai thực hiện nổi, vì những việc đó ta không thể yên tâm nhắm mắt”.
Nói đến đây Thiên liền dừng lại, ánh mắt như có như không nhìn Vô Song.
Vô Song cũng chẳng có bất cứ thứ gì phải suy nghĩ, hắn khẽ liếc nhìn Thiên, giọng nói mang thêm ba phần lạnh lùng.
“Vậy lúc này ngươi chịu buông tay sao?, nếu ngươi chết rồi thì mấy thứ đó ai sẽ gánh vác”.
Thiên mỉm cười, ngón tay của hắn chạm vào trán Vô Song, vẫn là nụ cười nhếch miệng đáng ghét kia.
“Ngươi gánh “.
Câu nói này của Thiên làm Vô Song run lên, hắn có chút ngập ngừng nửa muốn nói lại nửa muốn thôi, thực sự hắn có rất nhiều việc muốn Thiên giải thích, rất nhiều việc hắn muốn làm sáng tỏ, hắn muốn biết rốt cuộc hắn cùng Nghịch Thiên Tà Đế có quan hệ gì, hắn rốt cuộc muốn biết Tố Ngôn thực sư là ai, hắn muốn biết Thiên rốt cuộc là ai, vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu Vô Song nhưng chỉ một lời nói của Thiên làm Vô Song không cách nào lên tiếng.
Vô Song biết ý tứ của Thiên là gì, đây giống như một sự chuyển giao, Thiên hắn chấp nhận buông tay vì có Vô Song tồn tại, trọng trách mà Thiên mang trên lưng nay có thể để lại toàn bộ cho Vô Song, hắn mệt rồi, hắn đi đủ rồi, hắn đến lúc nghỉ ngơi rồi.
“Được”.
Không rõ ma xui quỷ khiến thế nào Vô Song lại gật đầu, kể cả Vô Song không biết tương lai hắn phải đối mặt với thứ gì nhưng hắn thực sự gật đầu, hắn thực sự muốn tiếp quản cái trọng trách trên người Thiên.
Thiên bật cười, lần này nụ cười của hắn không còn là nụ cười nhếch miệng đầy bất cần cùng ngạo nghễ kia mà là một nụ cười thanh thản, đây có lẽ là nụ cười cuối cùng của nhân vật đứng đầu toàn bộ Yêu Tộc, giây phút này Yêu Tộc Chí Tôn cứ như vậy hóa thành một làn sương trắng, cứ như vậy biến mất trong thiên hạ.
Giây phút Thiên biến mất đột nhiên mi tâm của Vô Song đau nhức vô cùng, sau đó con mắt thứ ba của hắn lại một lần nữa mở ra, không biết đây là lần thứ bao nhiêu con mắt này gây rắc rối cũng như phiền phức cho Vô Song nhưng đây là lần duy nhất nó cho Vô Song một cảm giác đặc biệt, Luân Hồi Nhãn của hắn không ngờ lại hấp thụ toàn bộ làn sương trắng mà Thiên tạo ra.
Vô Song biết đây là cơ hội mở mắt cuối cùng của hắn, Vô Song biết lúc này bản thân Thiên muốn giao lại toàn bộ trách nhiệm cho hắn, đây là quá trình truyền thừa của Thiên, những thứ cuối cùng mà Thiên để lại cho Vô Song.
....................
Nghịch Thiên Tà Đế năm xưa được tặng đế vị danh hào, một chữ ‘đế’ này tuyệt đối không đơn giản bởi nó là sự thừa nhận của thiên hạ, cường giả bước thứ ba chỉ cần được phong ‘đế’ thì liền là minh chứng tốt nhất cho thực lực của họ, Nghịch Thiên Tà Đế năm đó cũng giống với Mộng Vô Tâm, hắn có tư cách khiến cường giả bước thứ tư gặp thương tổn.
Nghịch Thiên Tà Đế uy danh lan rộng khắp ba cõi Thần – Ma – Quỷ của Đại Thiên Thế Giới, càng đáng sợ hơn khi hắn là nhân vật duy nhất xuất thân từ nhân tộc lại có thể thống nhất Nhân Giới thành một, năm đó bất cứ cường giả Nhân Giới nào cũng phải cúi đầu xưng thần, không biết bao nhiêu năm cũng có thể là chưa bao giờ Nhân Tộc xuất hiện một cường giả đến gần bước thứ tư như vậy.
Nghịch Thiên Tà Đế bằng một thân tu vi đỉnh cao, một thân thủ đoạn nghịch thiên cùng một thanh vĩnh hằng cổ kiếm hắm dám chỉ thẳng vào ba vị chí cường giả của Đại Thiên Thế Giới đáng tiếc Nghịch Thiên Tà Đế chung quy cũng phải ngã xuống, vị tuyệt thế thiên tài này xuất hiện như một ngôi sao băng lóe lên giữa trời nhưng cũng rất nhanh biến mất trên bầu trời Đại Thiên Thế Giới.
Bước thứ ba chung quy vẫn là bước thứ ba, cho dù dùng thủ đoạn nào, cho dù mạnh mẽ ra sao cũng không bao giờ có thể so sánh cùng bước thứ tư, Nghịch Thiên Tà Đế rốt cuộc cũng không đi được đến cuối cùng, Nhân Giới rốt cuộc vẫn không có đế, Nhân Giới cuối cùng vẫn không có chủ nhân của mình.
Nghịch Thiên Tà Đế trên người mang theo Nhân – Yêu – Ma tam đại huyết mạch, nhắc đến Nghịch Thiên Tà Đế thì không thể không nhắc tới hai đại phân thân của hắn, một người được gọi là Thiên còn một người gọi là Địa.
Thiên là người mang theo Bất Tử Phượng Hoàng nghịch thiên yêu huyết, hắn là Yêu Tộc Chí Tôn đứng đầu toàn bộ Yêu Tộc của Nhân Giới.
Địa là người mang theo Ma huyết cũng là người ở bên Nghịch Thiên Tà Đế nhiều nhất, Địa không có bất cứ chức vụ cũng như bất cứ thế lực nào nhưng truyền thiết kể rằng Địa có thể so sánh với ba vị Ma Tổ mạnh nhất dưới quyền Ma Đế.
Thiên Địa hợp nhất thế gian rung chuyển, không cần Nghịch Thiên Tà Đế ra tay chỉ cần hai cái hóa thân của hắn liền có tư cách khinh thường đa số cường giả bước thứ ba, cho dù là Họa Thần hay Cổ Thần cũng chỉ có tư cách đối kháng một cái phân thân mà thôi.
Tại Đại Thiên Thế Giới cái tên của Nghịch Thiên Tà Đế mãi mãi là cấm kị, Thần Tộc cùng Quỷ Tộc chỉ cần nghe đến uy danh người này liền sợ mất mật, về phần Ma Tộc chỉ cần Ma Đế không ra tay chỉ sợ không có bất cứ ma nhân nào dám thể hiện địch ý với hắn.
Rất ít người trong thiên hạ biết xuất thân của Nghịch Thiên Tà Đế, khi hắn xuất hiện trước mắt thế nhân thì hắn liền có tư cách kiếm chỉ cường giả bước thứ tư, không ai biết hắn bao nhiêu tuổi, không ai biết hắn tu luyện thế nào, chỉ cần biết kẻ này thực sự có thể nghịch thiên là đủ.
Tất nhiên rất ít người biết không có nghĩa là không ai biết, Nghịch Thiên Tà Đế tên thật là Vân Vũ Vô Song, kẻ này lấy thân phàm nhân một người một kiếm đại náo thiên cung, một phàm nhân kiếm chỉ Chiến Thần.
Kẻ này sau khi được Ma Đế cứu một mạng liền được gọi là Niệm- đệ nhất ma tổ dưới quyền Ma Đế.
...............
Vân Vũ Vô Song từ khi sinh ra đã bị người khác tính toán, hắn từ khi sinh ra đã không có cách nào tự mình dành được khoảng trời của mình, hắn cho dù cố gắng thế nào rốt cuộc cũng không thoát khỏi bàn tay kẻ khác, vì vậy hắn thất bại, hắn càng trở nên mạnh mẽ bao nhiêu thì lại càng yếu đuối bấy nhiêu, con đường của hắn ban đầu vốn dĩ đã là con đường thất bại.
Toàn bộ cuộc đời của Vân Vũ Vô Song quả thực chỉ xoay quanh một người nữ nhân – Tố Ngôn, hắn cùng nàng dây dưa đời đời kiếp kiếp, hắn cùng nàng cả đời không thể tách ra.
Ngày đó Vân Vũ Vô Song hắn không biết một tuyệt thế nữ nhân vì hắn mà khóc, ngày đó hắn không biết một chưởng kia đánh hắn nàng đau đớn đến mức nào.
Vân Vũ Vô Song năm đó không biết nàng chưa bao giờ muốn rời xa hắn chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.
Nàng quan tâm hắn, nàng chăm sóc hắn, nàng mãi mãi ở bên hắn, trên đời này mãi mãi chỉ có một Tố Ngôn, dù xuất hiện trong hình ảnh nào, trong thân phận nào thì thế gian cũng không có gì mỹ lệ bằng nàng.
Vân Vũ Vô Song hắn không biết những đêm đôi vài gầy kia run lên, hắn không thể ôm chọn vào lòng thân hình xinh đẹp kia để nó chậm rãi run rẩy trong đêm tối, hắn không thể làm bờ vai của nàng mà chỉ có thể làm gánh nặng cho nàng, nàng càng cố đẩy hắn ra xa thì hắn lại càng lại gần, nàng càng cố giúp hắn có một cuộc sống bình thường thì hắn lại càng muốn phá hủy.
Ngày đó khi nhìn Vân Vũ Vô Song ngập ma trên khuôn mặt xinh đẹp kia là nụ cười đắng chát, ngày đó khi nhìn hắn điên cuồng chỉ vì xác chết của chính nàng một xú nữ nhân thì ẩn dưới lớp mặt nạ kia là hai hàng lệ nhòa.
Tố Ngôn căn bản không muốn Vân Vũ Vô Song tu tiên, nàng không muốn hắn bước trên con đường của nàng, thế gian này chỉ cần một người bước trên con đường đó là đủ, đau khổ một mình nàng chịu là đủ nhưng kẻ kia mãi mãi giống năm đó, kẻ kia mãi mãi giống đứa bé chạy theo tiên nhân, mãi mãi giống một con bướm nhỏ đi tìm cầu vồng.
Người vô tình chính là chết, nàng không thể chết vì vậy không thể vô tình, kể từ cái giây phút Tố Ngôn chấp nhận đi bên cạnh Ma Đế cũng là lúc con đường của Vô Song bắt đầu, một con đường đuổi theo nàng, con đường mà nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn.