Căn nhà của Minh Di nằm ở ngoại thành Nghịch Mộng điều này cũng vô hình trợ giúp cho Minh Di mang nam nhân thần bí không rõ tính danh này trở về nhà mà không cần qua sự giám sát của thủ vệ quân.
Căn nhà của Minh Di thực sự rất tồi tàn, căn nhà này quả thực chỉ đủ chỗ cho một mình nàng sinh sống, nếu thêm một nam tử nữa ở đây thì thực sự có dấu hiệt gò bó chật chội.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này đã lấm tấm mồ hôi, nhìn nam nhân râu tóc xồm xoàm đang được chính mình cõng trên lưng mà Minh Di chỉ biết cười khổ, nàng quả thực cũng không hiểu tại sao mình lại dở hơi mang một nam nhân xa lạ lần đầu gặp mặt trở về nhà nữa.
Cố gắng hết sức đặt nam nhân kia lên chiếc giường xập xệ sau đó Minh Di mới thở ra một hơi đầy nhọc khí, hôm nay với nàng là một ngày quá đỗi mệt mỏi.
Gia cảnh của Minh Di đáng lẽ cũng không tồi tàn như thế này, cha mẹ của nàng là đấu hoàng cường giả thậm chí cha nàng khi còn sống đã đạt đến trình độ nửa bước đấu tông, trong gia đình cũng có thể coi là một phương thế lực.
Ở trong Nghịch Mộng thành này thì cha của Minh Di đủ sức tiến vào top 5 cường giả hàng đầu trong thành, thực lực cỡ đó khiến tuyệt đối không ai dám coi thường nàng cộng thêm thiên phú tuyệt đỉnh trước năm 14 tuổi Minh Di quả thực là tiểu công chúa của Nghịch Mộng thành.
Đáng tiếc thế sự xoay vần, chẳng bao lâu gia đình của Minh Di gặp một biến cố khủng khiếp, bố mẹ nàng mãi mãi không có ngày quay trở lại đồng thời nàng cũng bị người ta hủy khí hải.
Khí hải nếu nói đơn giản ra thì khá giống với đan điền của người luyện võ, nếu thực lực đột phá đấu tông cảnh giới thì cũng không cần khí hải, con người khi đó sẽ bước vào một cảnh giới mới bất quá nếu thực lực không phải là đấu tông mà không có khí hải thì không cách nào tu luyện được.
Đấu khí hấp thụ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không có chỗ giữ lại, theo thời gian sẽ từ từ bị đẩy ra khỏi cơ thể, trong hai năm qua Minh Di đã dùng hết số tiền mà bố mẹ mình để lại cố gắng tìm một cơ hội hồi phục khí hải bất quá chỉ là công cốc.
Suốt hai năm nàng không ngại đi khắp nơi của Nghịch Mộng thành thậm chí cả các khu vực lân cận nhưng vẫn không thu được gì, có chăng một năm trước nàng may mắn được một người chỉ điểm cách để hồi phục khí hải có điều phải có một vị thất phẩm luyện dược sư vì nàng ra tay, thứ này căn bản khó như lên trời, Minh Di tìm đâu ra được thất phẩm luyện dược sư ở nơi này?, cho dù có tìm được thất phẩm luyện dược sư thì người ta có chịu giúp nàng?.
Đối với Minh Di mà nói con đường tu luyện của nàng đã chính thức khép lại, hôm nay nàng đã triệt để quyết định buông tay.
Màn đêm yên tĩnh bao phủ toàn bộ Nghịch Mộng thành, dưới ánh trăng Minh Di bắt đầu ngâm mình trong làn nước lạnh giá, ánh mắt nàng lim dim khẽ nhắm. Minh Di năm nay mới chỉ có 16 tuổi, cơ thể của nàng còn chưa phát dục hết thậm chí 2 năm nay chịu mọi đau khổ Minh Di còn có chút gầy gò xanh xanh.
Nàng rất đẹp, đặc biệt là khuôn mặt thanh tú thêm chút non nớt của tuổi trẻ cùng ánh mắt vô cùng có thần, ánh mắt mang theo một vẻ đượm buồm đầy quyến rũ.
Ở bên ngoài Minh Di luôn cố gắng mạnh mẽ, nàng luôn cố gắng gồng mình trước ánh mắt của thiên hạ nhưng khi ở một mình chỉ bản thân nàng mới biết, nàng yếu đuối biết chừng nào.
Từ từ rời thân thể khỏi chậu nước, Minh Di chỉ cuốn một tấm khăn mỏng lên người, nàng cầm theo một chậu nước tiến vào nhà trong, nơi đó chính là chiếc giường thân quen của nàng có điều hiện nay nó đã thuộc về nam nhân thần bí.
Minh Di lặng đi nhìn kẻ xa lạ đang nằm ngay trên giường của mình, nàng một lần nữa thở dài sau đó có chút ôn nhu dùng một tấm khăn trắng muốt giúp hắn lau mặt, đây có lẽ là việc tốt nhất bản thân Minh Di có thể làm cho người xa lạ này.
Khoảng 10 phút sau, Minh Di nhẹ nhàng đi ra ngoài thu dọn đồ đạc rồi lại trở về phòng, nàng chậm rãi lấy một cây chiếu trúc trong góc phòng làm giường cuối cùng cũng im lặng đi vào mộng đẹp.
Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua.
….......
Sáng ngày thứ hai Minh Di như thường lệ đi ra ngoài, trước khi đi nàng không quên nhìn nam nhân thần bí kia, hắn ta quả thực vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Minh Di lần này muốn ra ngoài, muốn đến chỗ của những người dân thương trong Nghịch Mộng thành, nàng có lẽ phải bắt đầu học cuộc sống của họ, Minh Di cần một cái nghề, nàng chính là đang chuẩn bị tất cả cho một năm sau, cho dù nàng không thể tu luyện, cho dù nàng bị đuổi ra khỏi Hồn Tộc thì nàng cũng muốn chứng minh nàng không phải phế vật, kể cả không có ai bên cạnh nàng vẫn sống tốt.
Màn đêm một lần nữa lại dần buông xuống, Minh Di lê thân thể có chút mệt mỏi về lại căn phòng quen thuộc, nam nhân kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Minh Di thở dài một hơi sau đó chậm rãi lại gần nam nhân thần bí, nàng vậy mà lại mở miệng lên tiếng.
“Ngươi biết gì không, hôm nay lúc ta xuất hiện trong khu dân thường vô số ánh mắt quan sát ta, vô số ánh mắt khinh thường ta”.
“Ngươi có gia đình không?, chắc ngươi cũng giống ta phải không, không nơi để về không người để nương tựa, nếu cha mẹ còn sống bọn họ tuyệt đối không để ai khi dễ ta, ta nhớ cha mẹ...”
Minh Di lại một lần nữa cúi đầu vào thành giường khóc nức nở, nàng cứ như vậy khóc đến khi thiếp đi vì mệt mỏi.
….......
Ngày thứ ba Minh Di một lần nữa đi ra ngoài, nàng lại lững thững một mình một người tiến đến khu dân thường hay nói thẳng ra chính là khu nô lệ, Minh Di cần một cái nghề, nàng thực sự phải tự học cách kiếm ăn.
Lại một đêm nữa chỉ có hai người trong căn nhà nhỏ dưới ánh trăng lờ mờ, Minh Di lưng dựa vào thành giường tay cầm một chiếc bánh bao ngấu nghiến bỏ vào miệng, nàng thực sự rất đói, vừa ăn Minh Di vừa mỉm cười.
“Này quen ngươi ba ngày rồi mà ta vẫn không biết tên ngươi là gì?, hay ta gọi ngươi là tảng đá nhé, ngươi im lặng cứ như tảng đá vậy”.
“Tảng đá này ngày hôm nay ta gặp Diệp Thẩm, Diệp Thẩm rất tốt, thẩm ý dậy ta cách nhào bột, Diệp Thẩm nhận ta vào xưởng làm bánh có điều nhào bột thực sự rất mệt, đôi tay của ta như nhão ra vậy, đây là lần đầu tiên ta đi làm việc nhưng ta không kêu ca một lần nào, ngươi có thấy ta giỏi không tảng đá?”.
Trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Minh Di chán nản thở dài, nàng quên mất kẻ kia không thể nói thậm chí Minh Di còn có chút sợ hãi nam nhân xa lạ mà mình mang về chết đi, nàng quả thực không biết rõ tình trạng của hắn thế nào, ba ngày qua hắn vẫn chưa ăn cái gì cả.
Minh Di dùng bàn tay nhỏ bé của mình bắt đầu đưa một chút đấu khí của cơ thể mình qua người nam nhân kia, nàng thực sự không muốn hắn chết, nói ra thực nực cười nhưng ngươi gần gũi nhất với nàng lúc này là một nam nhân nàng chưa bao giờ gặp.
Đấu khí của Minh Di vừa gửi vào người nam tử kia lập tức biến mất không còn tăm tích gì, thực sự giống như mò kim đáy biển vậy.
Hai mắt Minh Di trừng lớn nhìn nam nhân trên giường sau đó thở dài một hơi lắc đầu ngao ngán “Không ngờ ngươi cũng giống ta, ngươi cũng không có khí hải nên không thể giữ được đấu khí tiến vào cơ thể, hóa ra ngươi và ta cũng có điểm chung rồi”.
Một lần nữa Minh Di ngủ thiếp đi trong mệt mỏi.
…...
Ngày thứ tư Minh Di lại một thân một mình đi đến tiệm bánh của Diệp Thẩm, ánh mắt của Minh Di có thêm một tia quyết tâm, một tia mạnh mẽ.
Tối ngày thứ tư trở về ngôi nhà của mình, nam nhân thần bí kia vẫn chưa có tỉnh lại, Minh Di khẽ mỉm cười lại gần người hắn, nàng dùng bàn tay mình mở miệng hắn ra sau đó tay còn lại cầm một bình ngọc đổ vào miệng hắn, làm xong xuôi mọi việc Minh Di mới mỉm cười.
“Thứ này tốn đến 3 hồn tệ của ta đấy, ai bảo ngươi không chịu tỉnh lại đến cơm cũng không ăn được, sau này ngươi tỉnh lại ta nhất định sẽ bắt người giao cả vốn lẫn lãi”.
Nàng lần này như một cô nhóc đang khoe về thành tích học tập vậy, khuôn mặt xuất hiện vẻ tươi cười hiếm có “Ngươi biết không, hôm nay ta làm được chiếc bánh đầu tiên đấy, cho dù cháy khét nhưng ta vẫn vui lắm, Diệp Thẩm thậm chí còn xoa đầu ta, Diệp Thẩm khen ta có tố chất đó, suốt 2 năm qua Diệp Thẩm là người đầu tiên khen ngợi ta, ta vui lắm”.
Nói xong không biết từ bao giờ trên khuôn mặt xinh đẹp của Minh Di có hai hàng nước mắt long lanh chảy ra, nàng thản nhiên đi vào giấc ngủ với một cười tươi tắn trên môi.
Minh Di có lẽ không biết ngay khi nàng đi vào giấc ngủ thì ngón tay của nam nhân thần bí kia khẽ cử động.
…......
Sáng ngày thứ năm, Minh Di lại chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài, nàng như mấy ngày trước lại tiến về xương bánh tuy nhiên không bao lâu sau trước cửa của Minh Di ồn ào vô cùng.
Minh Di bị một trung niên nam tử mạnh mẽ đẩy lùi lại ba bước, thân hình của nàng ngã nhào xuống mặt đất, cánh cửa ngôi nhà cũ nát bị người ta đạp bay ra.
Minh Di ánh mắt xuất hiện một tia nộ hỏa, nàng hét lên “Hồn Tam, ngươi muốn gì, ngươi đừng quên ta lúc này vẫn là người của Hồn Tộc”.
Hồn Tam chính là con thứ của thành chủ Nghịch Mộng thành, kẻ này nổi tiếng hoàn khố, 23 tuổi mới đạt đến đấu linh tam tinh, ở bên ngoài có thể coi là thiên tài nhưng ở tại Hồn Giới thì căn bản là phế vật có điều ai bảo cha hắn làm to, Hồn Tam ở trong Nghịch Mộng thành căn bản không coi ai ra gì.
Hồn Tam lúc này tiến thẳng đến chỗ của Minh Di, đi quanh hắn là hơn 10 hán tử đầu trọc thân hình đầy cơ bắp, thực lực của bọn họ yếu nhất cũng là đấu linh cường giả, mạnh nhất thậm chí có cả đấu vương.
Hồn Tam ánh mắt lóe lên một tia gian xảo nhìn nam nhân thần bí đang ở trên giường của Minh Di sau đó khẽ nhếch miệng “Hai ngày trước phủ thành chủ bị kẻ khác đột nhập vào, bị mất ba viên đấu linh đan, theo điều tra của ta chính kẻ đang xuất hiện trong nhà của ngươi là thủ phạm, Hồn Minh Di ngươi cấu kết cùng trọng phạm có biết tội chưa?”.
Hồn Tam chính là một trong những kẻ si mê Minh Di nhất tuy nhiên lúc trước nàng như là thiên nga bay lượn trên bầu trời trong khi hắn lại không khác gì vịt bầu tuy nhiên hiện nay mọi thứ đều thay đổi, cho dù hắn có phế vật thì sao?, cho dù cả đời hắn không đột phá lên nổi đấu vương cảnh thì sao?, hắn chắc chắn vẫn hơn Minh Di.
Hồn Tam đã thèm muốn Minh Di từ lâu rồi có điều hắn không có cơ hội ra tay mà thôi, Minh Di sống cực kỳ điều độ cũng cực kỳ đúng luật, nàng không hề phạm bất cứ một tội danh nào cả điều này lầm Hồn Tam vô phương đụng vào cô gái này đồng thời Hồn Tam thủy chung vẫn sợ thiên phú của Minh Di quay lại như xưa chỉ đến cuộc kiểm tra cách đây mấy ngày hắn mới hoàn tâm yên tâm, hắn yên tâm Minh Di tuyệt đối không thoát khỏi tay hắn.
Minh Di còn quá trẻ, bằng vào thế lực của thành chủ giám sát nhất cử nhất động của Minh Di quá đơn giản, ngay từ ngày đầu tiên nàng mang một kẻ bất tinh râu tóc xồm xoàm tiến vào căn nhà này đã bị Hồn Tam biết được, đương nhiên đến hôm nay hắn mới có kế hoạch chu toàn để chiếm đoạt Minh Di, để biến nàng thành nữ nhân của hắn.
Hồn Tam muốn khiến cho Minh Di sống dở chết dở, hắn thậm chí lúc này đang suy tính hành hạ nàng như thế nào, nghĩ đến một Minh Di kiêu ngạo chưa bao giờ để hắn vào mắt mà phải khép nép phục tùng hắn đã khiến Hồn Tam sôi máu.
Minh Di nắm chặt nắm tay của mình lại nàng hét lên “Ngươi nói láo, nam nhân kia chưa từng tỉnh lại thì hai ngày trước sao có thể đến phủ thành chủ ăn cắp đấu linh đan?”.
Minh Di đương nhiên biết Hồn Tam đang cố ý hại nàng có điều nàng có thể làm gì được hắn?.
Lấy cắp đấu linh đan quả thực bị coi là trọng tội dù sao mạnh nhất của ngôi thành này mới chỉ là đấu hoàng cường giả mà thôi, đấu linh đan cũng có thể coi là một gia tài không nhỏ, nếu tội này mà đổ lên người nàng thì dù tính mạng không phải lo nhưng tuyệt đối thân phận Hồn Tộc cũng bị tước mất thậm chí trở thành nô lệ của phủ thành chủ cũng là việc đương nhiên.
Hồn Tam bật cười, hắn cười đến mức từng thớ thịt trên người rung lên “A Đức, A Dần hai người các ngươi có nhận ra kẻ kia không?”.
Hồn Tam vừa dứt lời thì hai đại hán thô kệch bước lên sau đó cả hai như học thuộc kịch bản đồng thanh cúi đầu “Bẩm công tử chính là kẻ này, đêm hôm đó chính là kẻ này tấn công bọn thuộc hạ tiến vào phủ thành chủ”.
Hồn Tam tiếp tục cười lớn “Minh Di à Minh Di, nhân chứng ta đã có rồi còn vật chứng ha ha.... người đâu lục xoát”.
Minh Di cắn chặt hàm răng của mình, cơ thể run lên liên tục, nàng chính là trơ mắt nhìn Hồn Tam tự biên tự diễn, quả nhiên chưa đến 1 phút đồng hồ sau một hán tử cầm theo ba viên đấu linh đan quay trở lại “Bẩm công tử vật chứng ở đây, tiện nhân này còn chưa kịp tẩu tán”.
Hồn Tam lần này tiếp tục cười lớn “Minh Di à Minh Di, cô bí quá hóa liều, cô sợ mất họ Hồn, cô sợ bị biến thành nô lên nên mới phái kẻ này ăn cắp đấu linh đan muốn cố gắng một lần cuối cùng thử đột phá, muốn cầu may trong đại hội năm sau, đáng tiếc bản công tử anh minh thần võ, cô còn gì để chối, mau nhận tội”.
Minh Di lần này không ngờ nhổ một bãi nước bọt vào khuôn mặt Hồn Tam đáng tiếc Hồn Tam dễ dàng né tránh, trong tay hắn thậm chí có thêm một tờ giấy, một tờ giấy nhận tội.
“Minh Di à Minh Di, nhân chứng vật chứng đã có đủ, mục tiêu gây án cũng đã có, hung phạm cũng đã bị bắt ở đây, cô còn dám không nhận tội”.
Nói xong Hồn Tam bước lên một bước, thân thể ục ịch của hắn đẩy lùi Minh Di lại sát với chiếc giường trong phòng, Hồn Tam nhếch miệng “Nghe bảo dạo này cô hay đi lại trong một của hàng làm bánh nhỉ, nghe bảo có mụ già gọi là Diệp Thẩm đúng không, Minh Di à cô tốt nhất là nên điểm chỉ nhận tội đi nếu không không chừng mụ già họ Diệp đó cũng là tòng phạm đấy”.
Minh Di run lên nhìn Hồn Tam, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hai hàng lệ chảy ra, đây không phải là nước mắt của đau lòng của tiếc thương mà là nước mắt của sự vô lực, của sự uất ức.
Nàng cắn chặt đến nỗi khóe môi xinh đẹp bật máu, dùng giọng nói khàn khàn Minh Di lên tiếng “Ngươi tha cho hắn một mạng được không?”.
Hồn Tam nhếch miệng “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn thì ta không ngại tha cho một tên tiện nô”.
Minh Di thân hình run lên, nàng thật sự không cam tâm, nàng thật sự uất ức vô cùng nhưng nàng có thể làm gì?.
Bàn tay nàng từ từ cử động, bàn tay nàng chuẩn bị điểm chỉ vào tờ giấy đang được Hồn Tam giữ chặt có điều lúc này đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy tay nàng, cánh tay kia ngăn cản nàng điểm chỉ, cánh tay kia như kéo nàng ra khỏi địa ngục.
Trong căn phòng đột nhiên một giọng nói vô cùng xa lạ vang lên, giọng nói lần đầu tiên Minh Di nghe thấy nhưng lúc này nàng lại thấy ấm áp vô cùng.
Trên giường nam nhân thần bí kia không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, một tay hắn nắm lấy tay Minh Di, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười tà dị “Tấu hài cũng có tố chất đấy”