Thiên Tàn Thánh Nhân không thể nào tin vào tai của mình, hai mắt trừng lớn nhìn Vô Song “Tiểu tử cuồng vọng, muốn chết”.
Có điều đây ngay khi Thiên Tàn Thánh Nhân vừa lên tiếng thì thân hình Vô Song lập tức biến mất, một tay cong lại thành trảo ấn thẳng vào mặt Thiên Tàn Thánh Nhân.
Từ trên bầu trời cao cao tại thượng Vô Song ấn thẳng thân hình Thiên Tàn Thánh Nhân xuống mặt đất dưới chân tạo thành một cái hố sâu 3m, tốc độ của Vô Song lúc này hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của Thiên Tàn Thánh Nhân.
Sát Đế Bí Thuật – Hư Không Tốc Sát.
Vô Song lúc này chậm rãi lùi lại một bước, hắn vung vẩy bàn tay đang nhuốm máu của mình, âm thanh băng lãnh vang lên “Còn 2 chiêu nữa, cố gắng đừng có chết”
Thiên Tàn Thánh Nhân run rẩy đứng lên khỏi hố, bộ quần áo màu trắng tinh tươm của hắn vậy mà lúc này đã rách nát không chịu nổi, điều này làm Thiên Tàn Thánh Nhân trông thảm hại vô cùng.
Đương nhiên thánh giai cường giả rất mạnh, kể cả đứng im cho đấu tôn tấn công cũng chưa chắc đã bị thương có điều thân thể của Vô Song lúc này tuyệt đối khủng bố bô cùng, không chỉ sử dụng Hư Không Tốc Sát mà Vô Song còn dùng luôn cả Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn.
Bằng Nhân Ấn lúc này thì cơ thể Vô Song mạnh mẽ không thua kém gì tam tinh đấu thánh, thực lực cỡ này Thiên Tàn Thánh Nhân chịu nổi mới lạ.
Thiên Tàn Thánh Nhân gầm lên một tiếng, trên người ông ta kinh thiên độc khí xuất hiện, từ hai cánh tay già nua một thanh xà một hắc xà hiện ra, hai con mãng xà này nhìn không hề to lớn chút nào nhưng khí tức thì không thua gì cửu tinh đấu tôn.
Thiền Tàn Thánh Nhân ánh mắt tàn độc nhìn về phía Vô Song “Tiểu tử ngươi nhớ đấy, bản thánh lần này không chỉ giết ngươi mà còn trên dưới toàn bộ yêu cung tuyệt đối không có ai sống sót, con bé nắm giữ Bích Xà Tam Hoa Đồng kia....”.
Thiên Tàn Thánh Nhân còn chưa kịp nói xong thì khuôn mặt hắn méo xệch lên, một quyền của Vô Song lần này nện thẳng vào miệng hắn, một quyền đập nát hàm răng của Thiên Tàn Thánh Nhân, một quyền làm hắn bay ra xa cả 10m đồng thời miệng của ông ta lúc này toàn máu là máu.
Vô Song lần này lấy một tấm khăn trắng lau tay của mình rồi lạnh lùng quay đi, nếu Thiên Tàn Thánh Nhân lão ta không nói câu cuối cùng thì Vô Song không ngại thu một cái nhất tinh đấu thánh làm nô bộc nhưng hắn dám nói câu cuối cùng kia thì kẻ này chết không hết tôi.
Vô Song thản nhiên đi về phía Xà Thành, khóe miệng hắn mấp máy một câu nói mà không ai có thể nhận ra “Đói rồi hả, đói rồi thì ăn đi”.
Một âm thanh 'rắc' vang lên, đến cả tiếng hét thảm của Thiên Tàn Thánh Nhân cũng không kịp kêu lên, thân hình ông ta lúc này đã biến thành một vũng máu không hơn không kém, Thiên Tàn Thánh Nhân bị Linh cắn một cái, một cắn đến cả linh hồn cũng biến mất trong thiên địa.
Ngày hôm nay chứng kiến truyền kỳ của Yêu Chủ vang vọng toàn bộ Bắc Vực, ngày hôm nay chính là ngày Bắc Vực thống nhất, cuộc chiến này 11 vị đấu tôn cường giả chết trận, 1 vị nhất tinh đấu thánh cũng vĩnh viễn biến mất, 10 vạn đại quân liên minh Bắc Vực quỳ gối trước mặt Yêu Chủ, một người gánh cả bầu trời trên vai.
Uy danh của Yêu Chủ lúc này vang vọng toàn bộ Bắc Vực thậm chí cả Trung Châu cũng triệt để chấn động, một đấu thánh xuất hiện có thể làm thiên hạ rung động nhưng một đấu thánh chết đi thì làm toàn bộ thiên hạ sợ hãi.
Ngay trước khi Vô Song bước vào trong Xà Thành khóe miệng hắn khẽ cong lên “Hồn Tộc à, thú vị thật”.
…...........
5 ngày trước
Hồn Tộc.
Hồn Giới Bắc Vực.
Hồn lĩnh.
Nghịch Mộng Thành.
…......
“Đấu sư, tam đoạn”
Nhìn hàng chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, thiếu nữ mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, trong linh hồn của nàng run rẩy một chút, ánh mắt thất thần vô cùng.
“Hồn Minh Di, tam tinh đấu sư! Cấp bậc: Cấp thấp!“.
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử thoáng nhìn tin tức trên bia sau đó lạnh giọng công bố, âm thanh còn có chút mỉa mai coi thường.
Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc bạo động
“Tam tinh đấu sư? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta thiên tài này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!”
“Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.”
“Nếu không phải cha mẹ của nàng có chút cống hiến cho gia tộc thì loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc tự sinh tự diệt rồi, làm gì có cơ hội ở đây ăn chùa uống chùa”.
“Ai..., thiên tài thiếu nữ năm đó của Nghịch Mộng thành, tại sao hôm nay lại thảm thành bộ dáng này cơ chứ?”
“Ai mà biết được? Loại người như cô ta tốt nhất không nên quan tâm bất quá mới 16 tuổi nhưng thực sự sinh đẹp a, đợi cô ta bị đuổi khỏi gia tộc thì thu về làm nha đầu ấm giường thì hạnh phúc bậc nào a…”
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của thiếu nữ tựa như vô số con dao nhọn đâm vào trái tim của nàng.
Thiếu nữ cứ như vậy rời khỏi quảng trường trong ánh mắt khinh thường của mọi người, nàng không còn cha mẹ bảo vệ, nàng không còn thiên phú để tự bảo vệ bản thân, nàng không có bạn bè cũng không có người thân, cuộc đời này của nàng chẳng còn gì cả đến một người có thể để nàng tâm sự, đến một người để cho nàng có thể tự do trải lòng cũng không có.
Nàng là Hồn tộc – Hồn Minh Di.
Ở ngoài đại lục thì 16 tuổi đạt đến tam tinh đấu sư đương nhiên là cực độ đáng sợ thậm chí có thể dùng danh xưng thiên tài có điều đây không phải là đại lục, đây là Hồn Tộc một trong Viễn Cổ Bát Tộc, ở đây 16 tuổi thực lực ít nhất đã phải đạt đến đại đấu sư cảnh giới.
Minh Di đương nhiên không cam tâm, nàng không phải là phế vật nàng là thiên tài của Nghịch Mộng thành thậm chí tương lai của nàng hoàn toàn có thể tiến về chủ thành gia nhập đại chi của Hồn Tộc.
Năm 14 tuổi Minh Di đã là đấu linh cường giả thành tích tuyệt đối làm kinh sợ tất cả các thành trấn xung quanh nhưng từ sau năm 14 tuổi thì Minh Di không thể nào tu luyện được nữa, khí hải của nàng bị người ta phế đi, nàng không thể nào ngưng tụ được đấu khí, thực lực của Minh Di giảm không phanh từ đấu linh cường giả xuống còn tam tinh đấu sư.
Một năm sau chính là ngày Minh Di phải rời khỏi hồn tộc, một năm sau nàng bước sang tuổi 17 độ tuổi trưởng thành ở Hồn Tộc, nếu khi đó mà Minh Di không thể đạt đến đại đấu sư cảnh giới thì đến cả họ Hồn của mình nàng cũng giữ không nổi.
Hồn giới rộng lớn vô cùng nhưng chỉ có một thành người được phép mang họ Hồn được phép tu luyện đấu khí còn lại toàn bộ đều là tiện nô, toàn bộ đều là dân thường có trách nhiệm phục vụ toàn bộ các nhu cầu của tu luyện giả.
Hồn Giới cũng tuyệt đối không nhỏ thậm chí bất cứ một giới nào trực thuộc Viễn Cổ Bát Tộc đều không hề nhỏ, diện tích của Hồn Giới thậm chí có thể tương đương với Bắc Vực tuy nhiên đấu khí ở đây lại nồng đậm hơn vô số lần đồng thời Hồn Giới là nơi sinh sống của Hồn Tộc, bọn họ dụa vào huyết mạch truyền thừa mà thiên phú cũng vượt qua người bình thường rất nhiều rất nhiều.
…......
Sau Nghịch Mộng thành có một ngọn núi nhỏ tương đối vắng vẻ, ngọn núi này là nơi Minh Di đến mỗi lần có chuyện buồn, mỗi lần nàng bị khi dễ.
Nàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, cái mũi khả ái, đôi mắt to tròn đỏ hồng, nước mắt ướt đẫm bờ mi.
Nàng mặc một bộ võ phục màu vàng nhạt, mái tóc cột hình đuôi ngựa, toàn thân toát ra một loại khí chất u buồn.
Minh Di cứ như vậy nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, không biết từ bao lâu nàng đã luyện thành thói quen một mình ngồi đây, một mình nhấm nháp nỗi buồn, một mình chịu đựng tất cả.
Lúc này Minh Di ngồi ở trong một góc u tối, dựa vào vách núi đá lạnh như băng, vùi đầu vào hai gối, khóc nức nở vô cùng thương tâm, tình cảnh cuộc thi gia tộc vừa mới trải qua ít lâu trước vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng, nàng chỉ là một thiếu nữ mảnh mai 16 tuổi, nàng làm sao có thể chịu đựng được tất cả những thứ đó.
Viễc cổ gia tộc coi trọng nhất là huyết mạch, với những đứa trẻ vừa sinh ra dã có lục phẩm huyết mạch trở lên lập tức được tiến vào chính chi còn lại những đứa trẻ khác chỉ có tư cách ở bàng chi, những người ở bàng chi chính là luôn cô gắng, luôn đặt mục tiêu tiến vào chính chi để phấn đấu, Minh Di cũng vậy, tâm nguyện của bố mẹ nàng trước khi chết cũng vậy tuy nhiên Minh Di lúc này cảm thấy vô lực, cánh cửa bàng chi quá xa xôi với nàng.
17 tuổi đạt đến đấu linh cường giả mới có tư cách tiến vào bàng chi, hai năm trước nếu không bị người khác ám toán thì nàng còn có thể nhưng hai năm sau thì sao?, nàng không làm được.
- Phụ thân, mẫu thân, đến lúc nào ta mới báo thù được cho hai người đây...
Nhớ tới huyết hải thâm thù năm đó, Minh Di lại càng thêm bi thương nàng khóc càng thêm nức nở.
Đột nhiên lúc này Minh Di ngẩng đầu lên, nàng cảm thấy không gian xung quanh có gì đó bất thường, nàng dù gì cũng là một đấu sư, khả năng cảm nhận môi trường xung quanh ít nhất vẫn phải có.
Minh Di ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng vì khóc, nàng cố gắng mở căng hai mắt của mình ra sau đó khuôn mặt xinh đẹp toát lên một tia hốt hoảng, ngay trong bụi cỏ cách đó không xa không ngờ lại có một thân người nằm đó.
Minh Di làm người tương đối cẩn thận, nàng không thích để người khác thấy mặt yếu đuối của mình chính vì vậy trước khi chọn nơi đây để khóc nàng đã quan sát rất kỹ xung quanh, ít phút trước chỗ này tuyệt đối không có người.
Cố gắng nắm chặt nắm tay nhỏ bé, Minh Di cắn lên đôi môi đỏ mỏng, bước chân nàng vậy mà từ từ di chuyển, nàng tiến về chỗ thân người đang nằm.
Minh Di đi lại rất chậm rất chậm cho đến khi ánh mắt nàng có thể quan sát được sơ bộ người nằm dưới kia thì Minh Di mới tăng tốc độ một chút, người này quần áo rách rưới tả tơi, râu tóc xồm xoàm thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch vô cùng, đặc biệt trên người nam tử này còn có rất nhiều vết bầm tím không rõ tại sao xuất hiện.
Với rất nhiều người sẽ lựa chọn mặc kệ kẻ xa lạ này, mặc kệ người này chết bờ chết bụi nhưng Minh Di thì không, Hồn Tộc có thể không phải là chủng tộc tốt đẹp gì nhưng không có nghĩa là bất cứ ai của Hồn Tộc cũng xấu, Minh Di quả thực là một cô gái rất lương thiện cũng rất yếu mềm.
Nàng cố gắng dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đặt vào mũi của nam nhân kia, lông mày xinh đẹp của Minh Di khẽ giãn ra, nàng vậy mà lại mỉm cười “May quá còn chưa có chết”.
Minh Di vậy mà lại mang nam nhân bị bất tỉnh này rời đi, nếu đã không thấy thì thôi những đã thấy thì nàng quả thực không đành lòng nhìn nam nhân này chết ở đây.
Trong thiên hạ này Minh Di chỉ còn một mình, có lẽ nam nhân này cũng giống như nàng, cũng chỉ còn một mình mà thôi, ẩn ẩn trong mắt Minh Di có một tia thương hại, không biết nàng thương hại cho số phận người trước mắt hay thương hại cho số phận chính mình đây!!!.