Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 286: Duyên nợ (2)




Mũi kiếm của Tố Ngôn tuyệt đối không có chút lưu tình chút nào, nếu Vô Song dám có một tia không cẩn thận tuyệt đối hậu quả hắn tự chịu.
Vô Song thực sự cũng cực kỳ hoảng hốt, Tố Ngôn là mục tiêu để hắn đến nơi này, hắn đơn giản là muốn gặp nàng, muốn nói chuyện với nàng hay thậm chí chỉ muốn nàng nhớ cái tên của mình, về phần tên thì nàng thực sự đã nhớ nhưng hình như mọi việc đi quá xa khỏi kế hoạch của Vô Song.
Cả người Vô Song lướt về phía sau, bàn chân hắn di sát trên mặt đất, ánh mắt vẫn nhíu chặt lại quan sát bóng hình xinh đẹp kia, bản thân Vô Song thực sự không muốn đánh.
Tố Ngôn thì khác, nàng vẫn cứ đuổi sát theo thân ảnh Vô Song đồng thời khi được chứng kiến Tố Ngôn chiến đấu bất cứ ai cũng sẽ bị hớp hồn, bộ y phục bó sát người cộng thêm đôi chân dài trắng nõn, đặc biệt Tố Ngôn di chuyển bằng chân trần trên mặt đất, chân nàng bất cứ lúc nào cũng cách mặt đất một khoảng nhỏ, nhìn Tố Ngôn chiến đấu bất cứ ai cũng có cảm giác nàng đang khiêu vũ, đến cả Tiêu Thu Phong nơi phương xa ánh mắt cũng xuất hiện một tia tán thưởng.
Từ khí chất, hình dáng, bộ pháp, kiếm pháp tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp trên Sinh Tử Đài, Tố Ngôn giống một tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian, xung quanh nàng thỉnh thoảng xuất hiện từng bông hóa tuyết tung bay, bất cứ một khán giả nào ở ngoài kia lúc này đều có một nhận thức chung, Vô Song hắn là nhân vật phản diện đại diện cho cái ác còn Tố Ngôn thì đại diện cho cái thiện, cho những điều đẹp nhất, không phải là Tố Ngôn biết mị hoặc nhân tâm mà thực sự nàng quá đẹp.
Hai người lúc này một đuổi một chạy, Tố Ngôn vẫn cứ theo sát thân hình Vô Song nhưng nàng thủy chung không đụng được đến người hắn, cước bộ của Vô Song phải dùng đến từ quỷ dị để hình dung, hắn thậm chí có thể đoán trước được bước tiếp theo Tố Ngôn muốn làm gì tuy nhiên khuôn mặt của Tố Ngôn ẩn sau tấm khăn che mặt vẫn lạnh lùng và thản nhiên cực độ, trong toàn bộ Tiềm Long đại hội lần này còn chưa có ai làm nàng phải ghé mắt mà nhìn.
Tố Ngôn rất tự cao, nàng lạnh lùng với tất cả mọi người trong thiên hạ bởi trong thiên hạ này còn chưa có ai vượt qua được sự tự cao của nàng.
Dần dần mũi kiếm của Tố Ngôn xuất hiện một tia băng ngưng, động tác của nàng cũng thay đổi, đôi chân trần xoay tròn trên không trung sau đó vô số băng thứ bắn ra.
Tất nhiên băng thứ mang lại hàn mang kinh người cùng tốc độ đáng sợ vô cùng nhưng muốn đụng vào người Vô Song thì thực sự còn quá khó có điều Tố Ngôn cũng chưa bao giờ nghĩ dùng những thứ này để tấn công Vô Song.
Ngón tay ngọc của nàng khẽ di chuyển, lưỡi kiếm bắn thẳng về phía Vô Song, nàng lần này dĩ nhiên lại lựa chọn ném kiếm đi.
Vô Song ánh mắt lóe lên một tia ngưng trọng, không phải là hắn cảm thấy một kiếm này của nàng đáng sợ mà là hắn cảm thấy hành động tiếp theo của nàng tuyệt đối đáng sợ.
Khẽ nghiêng đầu để thanh kiếm lướt qua khuôn mặt mình nhưng khuôn mặt Vô Song càng ngày càng ngưng trọng, Tố Ngôn lúc này không lao lên nữa, hai tay nàng biến hóa thành từng thủ ấn phức tạp.
“Bắc Băng Cung – Hàn Băng Tỏa Trận”.
Giọng nói đầy lạnh lùng của nàng vang lên, chính những băng thứ vừa được Tố Ngôn tạo ra bỗng nhiên như có cảm ứng, chúng lập tức dựng đứng lên trên mặt sàn Sinh Tử Đài, 8 cây băng thứ đại diện cho 8 phương vị.
Một đóa hoa sen trắng lập tức được tạo ra, đóa hoa sen vậy mà đóng băng toàn bộ mặt đất, nửa thân thể phía dưới của Vô Song hoàn toàn không cử động được.
Tố Ngôn nhẹ xoay người trên không trung, thanh kiếm vừa bị nàng ném đi bị nàng hút lại vào tay, lưỡi kiếm một lần nữa đâm thẳng về phái cổ họng của Vô Song, ánh mắt lạnh lẽo cực độ.
Ngay khi lưỡi kiếm sắp đâm vào cổ họng Vô Song thì hai cánh tay của Vô Song cũng động, cực kỳ đúng lúc kép chặt lưỡi kiếm của Vô Song, lực cánh tay của hắn mạnh một cách khủng khiếp khiến Tố Ngôn hoàn toàn không thể tiến thêm nổi một bước tấc nào.
Tố Ngôn khuôn mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên vốn có, âm thanh lạnh lẽo cực độ lại vang lên :”Thiên Ngưng Sát”.
Thanh kiếm của nàng vậy mà phát ra thứ ánh sáng mày xanh nhạt sau đó tia sáng đó bắn thẳng vào ngực Vô Song, tốc độ lao đi nhanh không thể tưởng tượng, lực bộc phát quá gần cùng với hai chân Vô Song hoàn toàn bị đóng băng, hắn muốn tránh cũng không được.
Một thanh hàn băng kiếm vậy mà đâm xuyên qua ngực Vô Song, Thiên Ngưng Sát của Bắc Băng Cung cũng không có tầm thường như thế, ngay khi lưỡi kiếm đâm qua ngực Vô Song lại một lần nữa xuất hiên biểu tượng tuyết liên, bộ ngực của Vô Song cũng bị đóng băng lại.
Khí lạnh tràn ngập cơ thể Vô Song, từ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch thậm chí là cả nguyên khí trên người hắn đều bị đông đặc lại, cả người Vô Song khẽ run lên.
Tố Ngôn cả người lùi lại, thanh kiếm được nàng cất vào sau lưng, hai tay nàng một lần nữa khẽ chắp lại thành một thủ thế :”Tuyết Liên Sát”.
Đóa tuyết liên trước ngực Vô Song khẽ xoay tròn, đóa tuyết liên dưới mặt đất cũng khẽ xoay tròn, tiếp theo vô số băng thứ từ hai đóa tuyết liên mọc lên, cả cơ thể Vô Song bị đóng đinh trên không trung, cơ thể hắn xuất hiện vô số lỗ máu.
Trên không trung thân hình Vô Song tàn tạ vô cùng thậm chí hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề, từ miệng hắn một tia máu khẽ trào ra, tuy nhiên ánh mắt hắn trong vắt, ánh mắt thản nhiên không có một tia hoảng loạn nào, nhìn Tố Ngôn phương xa thậm chí Vô Song còn mỉm cười :”Nàng ghét ta lắm hả ?”.
Tố Ngôn khẽ nhíu mày, ánh mắt nàng vậy mà khẽ nhảy lên một nhịp, nàng vậy mà không dám nhìn thẳng vào mắt Vô Song, đây là lần đầu tiên trong đời Tố Ngôn có cảm giác như vậy.
Khẽ cắn răng Tố Ngôn phất tay, sau lưng nàng không khí càng ngày càng cô động lại, một thanh Băng Ngưng Kiếm xuất hiện trên đầu Tố Ngôn, ngón tay nàng khẽ động, cả thanh đại kiếm lao thẳng tới chỗ Vô Song.
Tố Ngôn đầy lạnh lùng nhìn hắn :”Bản lĩnh như vậy thì chết đi là hơn”.
Nhắc đến chữ 'chết' bỗng nhiên khí tức của Tố Ngôn có một tia hoảng loạn, một tia hoảng loạn rất nhỏ chỉ có một mình nàng nhận ra mà thôi, nàng chợt nhận ra đột nhiên nàng không nỡ nhìn hắn chết.
Thanh đại kiếm lao tới mang theo sức mạnh kinh khủng, lớp hàn băng sắc nhọn lóe lên, thứ này hoàn toàn có thể cắt đầu Vô Song xuống.
Ở bên ngoài Cơ Tuyết Nhạn nắm chặt tay, nàng hét thẳng về phái Sinh Tử Đài :”Tên chết tiệt ngươi đang làm cái khỉ gì thế ?, ngươi muốn chết à”.
Âm thanh của Cơ Tuyết Nhạn đương nhiên không thể đến được tai Vô Song, hiệu ứng cách âm của Sinh Tử Đài cũng cực tốt, nó đảm bảo chắc chắn rằng đây là một cuộc chiến công bằng, ít nhất không có sự chen tay vào của bên thứ 3.
Vô Song vẫn không có biểu hiện gì cả, hắn chỉ lằng lặng nhìn Tố Ngôn, một nụ cười có chút đắng chát hiện lên :”Buồn thật”.
Đây là lần đầu tiên Vô Song có cảm giác như vậy trong đời, một cảm giác khó chịu, hụt hẫng cùng buồn bã, hắn lúc này chỉ muốn thả lỏng cơ thể, để cơ thể trôi theo dòng nước mà thôi.
Thời gian như hoàn toàn ngừng lại, Vô Song biết giây phút này hắn nếu ra tay thì hoàn toàn có thể tránh được chỉ có điều cơ thể hắn nặng trịch, trên người Vô Song cơ bản không có chiến ý.
Điều này không chỉ Tố Ngôn đối thủ của hắn nhận ra mà đám người ngoài kia cũng như vậy, bất cứ một cao thủ nào trong top 10 đều nhận ra từ đầu trận chiến đến giờ Vô Song hoàn toàn chiến đấu trong trạng thái 'buông ta'.
Trầm Côn cũng phải nắm chặt nắm đấm của mình lại, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt :”Ngươi đang làm cái gì vậy ?, buông quyền chăng ?”.
Lưỡi kiếm kia cuối cùng cũng lao tới, thay đổi một chút so với dự định, nó đáng lẽ xuyên thủng cổ Vô Song nhưng không ngờ lại chỉ đâm thủng ngực hắn, lưỡi kiếm khổng lồ bắn thẳng qua ngực Vô Song, lớp băng nhận đang khóa chặt hắn lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu, cảnh tượng kia thực sự có chút ghê người, đến cả người lạc quan nhất cũng bắt đầu lo lắng cho Vô Song.
….......
Bên ngoài thung lũng lức này chết lặng, Vô Song vốn từ một kẻ bị ghét nhất cuộc thi này lại biến thành được rất nhiều người ủng hộ, bất cứ ai cũng mong muốn có một trận chiến giữa Tố Ngôn cùng Vô Song, một trận chiến mãn nhãn cực độ nhưng cuộc chiến này căn bản không giống cuộc chiến trên Sinh Tử Đài.
Vô Song không phải là Lạc Nhạn vậy mà hắn hoàn toàn bị Tố Ngôn đánh bại, hắn căn bản không có một chút lực hoàn thủ nào với Tố Ngôn.
Tại vị trí của Hắc Ám Mị Linh Tộc, cả Mị Hồ cùng Vô Thần đều đã đứng bật dạy, Mị Hồ không tài nào tin vào mắt mình, cả người nàng run lên liên tục, nàng biết nếu Vô Song chết thì Hắc Ám Mị Linh Tộc của nàng cũng tuyệt đối không tốt đẹp gì.
Về phần Vô Thần lại càng kích động hơn, ánh mắt của đứa trẻ này vậy mà ngập nước, nó thậm chí vẫn cố gắng gào lên :”Vô Song ca ca sẽ không thua, Vô Song ca ca nhất định sẽ thắng”.
Chiến Vô Địch cũng không biết từ bao giờ xuất hiện sau lưng Mị Hồ, hắn nhẹ dùng bàn tay to lớn của mình vỗ lên bờ vai mềm yếu của nàng, ánh mắt Chiến Vô Địch nhìn thẳng về phía màn hình hắn chậm rãi lên tiếng :”Hắn không thua được đâu, nếu hắn mà thua thế này thì đích thân ta kết thúc tính mạng của hắn lâu rồi”.
….........
Trên khán đài Vip cũng có một người đang kích động vô cùng, rõ ràng là Tố Ngôn đang thắng nhưng trên khuôn mặt của Ngọc Khinh Trần không hề vui vẻ gì, lúc này thậm chí Ngọc Khinh Trần có xúc động muốn giết Vô Song.
Ngọc Khinh Trần nhìn thấy một thứ, một thứ mà nàng tuyệt đối không muốn nhìn,một chiêu vừa rồi đáng lẽ cắt đầu Vô Song xuống nhưng nó chỉ đâm xuyên ngực, nàng nhìn thấy sự mềm lòng của Tố Ngôn đồng thời nàng cũng nhìn thấy một thứ trên người Tố Ngôn, một thứ không được phép xuất hiện, đó chính là tình cảm.
Tố Ngôn là đệ nhất truyền nhân của Bắc Băng Cung, nếu nàng không bước vào Thần cấp thì tuyệt đối không bao giờ được có tình cảm, điều duy nhất mà Ngọc Khinh Trần thấy khó hiểu, nàng không biết Tố Ngôn cùng Vô Song gặp nhau khi nào còn về viêc 'tiếng sét ái tình' trong cổ tích thì nàng căn bản không tin.
….........
Cả người Vô Song bị đóng đinh trên bầu trời, cả người hắn chỉ toàn máu là máu, đầu hắn gục xuống tuy nhiên khóe miệng dần dần cong lên, khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười ngọt ngào, một chiêu cuối cùng của Tố Ngôn đã nói lên rất nhiều điều, đồng thời mắt trái của nàng một giọt nước mắt từ từ chảy xuống, thế là quá đủ rồi.
Từng âm thanh 'răng rắc' vang lên, cả người Vô Song khẽ động, lớp băng xung quanh bị chấn nát thành phấn vụn thậm chí cả thanh kiếm đang đâm trên ngực hắn cũng bị chấn nát, trên người Vô Song từ từ xuất hiện một ngọn hửa diễm rực lửa, một đôi cánh phượng hoàng hiện ra khẽ vỗ sau lưng hắn, đôi cánh phượng hoàng đốt cháy cả hư không phía sau.
Các vết thương trên cơ thể Vô Song từ từ hồi phục bằng tốc độ kinh người, tốc độ mà ngay cả Tố Ngôn cũng bất ngờ, Vô Song lúc này là một Vô Song chiến ý dào dạt, hắn nhất định sẽ chinh phục cô gái ngốc này, hắn nhất định sẽ một lần nữa biến nàng thành của hắn.
Về phần Tố Ngôn nàng lại cảm thấy một tia hoang mang, hôm nay là một ngày quá khó hiểu đối với nàng, đúng hơn là kể từ khi nhìn thấy Vô Song chính nàng cũng cảm thấy mình trở nên khó hiểu, trên mắt nàng một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ bất quá chính Tố Ngôn cũng không hiểu, rốt cuộc tại sao nàng phải khóc.
….........
Ở một nơi khác, màn đêm dần dần buông xuống, một bóng hình di chuyển cực nhanh trong những cánh rừng nguyên sinh, thỉnh thoảng những tiếng hô hấp nặng nề vang lên chứng tỏ chủ nhân của những bước chân vội vã này cũng không phải là cao thủ gì cả.
Cái bóng đen vẫn cứ chạy, chạy sâu vào trong cánh rừng, nơi tận cùng của sự u ám, nơi tận cùng của sự nguy hiểm, trong đầu bóng đen lúc này chỉ có những âm thanh liên tục vang lên, những âm thanh vô cùng gần gũi và quen thuộc.
“Về đây.... về đây ….. về đây “.
….........
(Chưa xong còn tiếp).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.