Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 216: Tám lạng nửa cân? (2)




Scarlett nhìn Vương Trọng tiêu sái tự nhiên trong chiến trường, cảm giác như thấy được một con người khác, rốt cuộc người nào mới là Vương Trọng thật sự?
Loại thực lực này... Cho dù không bằng Glory và Cecil, cũng tuyệt đối là vương bài của Thiên Kinh, đội trưởng chân chính.
Mười ba liên trảm thất bại, Cecil cũng ngoài ý muốn, nhưng không đợi hắn từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, kiếm của Vương Trọng đã đưa qua đánh tới.
Kiếm tổ tương tự, kiếm trận tương tự, Adolf mười ba liên trảm!
Đối với bộ tuyệt kỹ truyền từ học viện Adolf này, Cecil quen không thể quen hơn nữa, đối phương thời điểm chỉ đưa ra kiếm thứ hai hắn đã nhận ra.
Đây... đây là cái quỷ gì?
Keng keng keng keng...
Kiếm phù văn của hai người đánh vào nhau, hồn lực phát ra, Cecil trong lúc kinh ngạc vội vàng đón đỡ bị nháy mắt bức lui hơn mười mét, ba kiếm cuối cùng càng bị dọa toát mồ hôi lạnh, nếu không phải đối thủ hồn lực hơi yếu, thật sự đã lấy cái mạng già của hắn rồi, công kích ít nhất có một thành ưu thế, càng là loại kiếm tổ công kích sắc bén này, phòng ngự cũng càng khó chịu.
Vương Trọng lại chưa vội vã truy kích, sau khi bức lui đối phương, kiếm rất tùy ý chỉ hướng mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như rất hưởng thụ chiến đấu như vậy, “Chiêu này ban ngày không thấy ngươi dùng nhỉ? Chiến kỹ học viện Adolf sao, rất có ý tứ, ba hư một thực lộ số tổ hợp kiếm tổ tốt nhất, cuối cùng thêm vào một kiếm lại càng không tệ, đáng tiếc, ba kiếm quá nhiều!”
Khi Vương Trọng nói xong, Cecil và Scarlett cảm giác toàn bộ thế giới đều không xong rồi.
Cecil đã quá quen thuộc đối với Adolf mười ba liên trảm, mỗi một kiếm biến hóa đều hiểu rõ trong lòng, tự nhiên có thể dự đoán né tránh, nhưng dù vậy, vừa rồi vẫn có hai kiếm suýt nữa chưa tránh thoát, bị cắt qua áo ngoài.
Tuyệt chiêu của học viện Adolf tự nhiên không có khả năng tùy tiện truyền ra ngoài, thằng cha này thế mà xem mình dùng một lần đã có thể học được? Quả thật, kiếm trận loại này cũng thuộc về chiêu số bề ngoài, không đề cập pháp môn hồn lực vận chuyển bên trong, xem nhiều chút, nghiên cứu nhiều chút là có thể học được, nhưng chỉ nhìn một lần, hơn nữa chỉ nhìn thấy một tuyến kiếm chiêu biến hóa, thế mà có thể đem mười ba liên trảm dùng ra đầy đủ, thế này là ý tứ gì?
Mà dưới loại tình huống này, đối thủ thế mà nói cho hắn, chiến kỹ nổi tiếng học viện Adolf thế mà có chỗ thiếu hụt!
Vấn đề lớn nhất là, hắn mơ hồ thấy đối phương nói là đúng.
Mỗi lần sử dụng tam liên kích cuối cùng luôn cảm thấy có chút thừa, cảm giác hồn lực mình phát ra không đủ, Cecil quy cho thực lực của mình không đủ, nhưng nếu đem ba kiếm này đổi thành một kiếm, một kiếm toàn lực, vậy hiệu quả thế nào?
Scarlett cũng hoàn toàn ngây dại, đây là Vương Trọng sao? Cung tiễn thủ? Thế mà dùng kiếm chém ngang tay với Cecil, không, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong, tuy cô không rõ Vương Trọng nói là có ý tứ gì, nhưng xem sắc mặt Cecil, thế mà vô lực phản bác???
Một cung tiễn thủ, chỉ điểm đội trưởng học viện Adolf dùng kiếm như thế nào?
Vô luận là loại uyên bác kia khi từng cùng hắn tham thảo lý luận, hoặc là ở trong tập huấn gã này biểu hiện ương ngạnh, hoặc là Thập Tự Luân làm đỏm vô cùng kia ở trong Kỳ Ba xã, thậm chí có hôm nay ở trong sân thi đấu thể thao bày mưu nghĩ kế.
Scarlett đều không cho rằng Vương Trọng là một cường giả. Từ trước tới nay, cô đều cảm thấy Vương Trọng ưu tú ở chỗ tư tưởng cùng sự kiên trì của hắn, có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Scarlett để ý càng nhiều là Vương Trọng con người này, cho nên đã xem nhẹ, một người như vậy, sao có thể là kẻ yếu?
Cẩn thận ngẫm lại, chiến kỹ cùng bùng nổ của Barron đều là hắn một tay dẫn dắt, thế này...
Bóng người tùy ý thoải mái kia của Vương Trọng ở trong mắt Scarlett không ngừng phóng đại, thậm chí... càng ngày càng đẹp trai!
Scarlett nhịn không được sờ sờ mặt mình, có chút nóng lên, ngây ngốc: hôm nay thật sự uống nhiều rồi, sắp xuất hiện ảo giác.
Scarlett ở lúc ngây ngốc, chiến đấu trong sân đã tiếp tục, không dùng Adolf mười ba liên trảm nữa, kiếm tổ đã bị đối thủ thăm dò đường lối là không có khả năng thương tổn người ta nữa.
‘Keng keng keng keng’ mấy đợt thanh âm lưỡi kiếm va chạm, bản thân Vương Trọng lại lần nữa lay động, nhưng bản thân Cecil cũng giống như con quay bắt đầu xoay tròn.
Patroft xoắn ốc đột tiến!
Đã không thể nắm chắc bộ pháp bóng người đối phương, vậy cho ngươi cũng không nắm chắc được ta! Đột tiến trong xoay tròn tốc độ cao, ngay cả Cecil cũng chỉ có thể vâng theo ý thức bản năng, mà không thể biết kiếm mình sắp đâm vào nơi nào.
Nhưng Vương Trọng thế mà lại biết.
Keng!
Trong nháy mắt giao nhau, hai thanh kiếm chuẩn xác giống như mũi kim nhằm vào mạch không sai sót đánh vào nhau, lực xoay to lớn theo mũi kiếm nhọn truyền xuống, đem Vương Trọng bức lui hai bước, nhưng bóng người xoay tròn của Cecil cũng theo đó bị phong tỏa dừng lại, lực lượng quán tính bị mạnh mẽ ngăn cản liên tiếp vài đợt ập tới ngực hắn, lúc xoay người lại thiếu chút nữa không đứng vững.
Lại là tám lạng nửa cân.
Thế mà có thể sử dụng phương thức như vậy để phá đi Patroft xoắn ốc đột tiến, điều này cần nhãn lực cùng lực chấp hành khủng bố bao nhiêu?
Trong mắt Cecil âm tình bất định, phức tạp vô cùng.
“Cecil đội trưởng, có thể tới chút mới mẻ hay không?” Vương Trọng cười ha ha nói: “Chiêu từng dùng rồi thì đừng dùng nữa!”
Cecil không nói một lời, nhìn chằm chằm Vương Trọng. Hắn quả thật không tính trong trận đấu giao lưu này bại lộ quá nhiều, bởi vì mục tiêu của hắn là CHF, thậm chí đến thời điểm đoàn chiến muốn ra tay đã không còn kịp, đây cũng là chỗ hối hận trong lòng Cecil, nếu hắn sớm dùng toàn lực một chút, có lẽ kết quả đã thay đổi, cho nên hắn muốn tìm Vương Trọng, đòi về mặt mũi!
Hắn chưa phản bác, chỉ là tay phải cầm kiếm chậm rãi kéo về, thân thể ngồi xổm hơi trầm xuống, một luồng hồn lực ngưng tụ: “Đòn sát thủ này vốn không tính dùng ở đây. Vương Trọng, ngươi quả thật được đấy, thế mà so với ta còn giỏi che giấu hơn, nhưng, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Lúc này, ý chí sắc bén kia trên người Cecil chợt giảm, giống như trả đao vào vỏ, nhưng thay thế vào đó, lại là một loại đại khí trầm trọng như dãy núi vắt ngang.
Người thường xem náo nhiệt, trong nghề trông lề lối, trên mặt Vương Trọng cũng hiện ra một luồng chiến ý hưng phấn.
“Trọng Kiếm Thức!”
Cecil rống một tiếng trầm thấp, giơ kiếm từ từ đạp bước đến.
Phành!
Trong đại sảnh phát ra tiếng kiếm va chạm nặng nề.
Không đột tiến như bạo tốc lúc trước, cũng không có loại kiếm chiêu đâm nhanh làm người ta hoa cả mắt kia, nhưng ở trong nháy mắt kiếm chiêu chứng thực, tốc độ lại đột nhiên nhanh hơn!
Chỉ là khoảng cách phát lực không tới mấy tấc, nhưng tốc độ kiếm trong đoạn khoảng cách này, lại so với bất cứ khoái kiếm nào cũng còn nhanh hơn vài phần, càng đáng sợ hơn là lực lượng trên kiếm chiêu, khiến Vương Trọng nháy mắt phán đoán sai lầm, kiếm phù văn trong tay cũng thiếu chút nữa bị gạt bay ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.