Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 215: Tám lạng nửa cân? (1)




Đối phương có thể cho rằng mình chỉ là đang giỡn, nhưng hắn không có chút tâm tình đùa bỡn nào cả, cá lớn nuốt cá bé, hắn muốn ở trên thân đối thủ tìm được lòng tin cho chiến đội, trận đấu này có thể không ai nhìn thấy, nhưng đội trưởng của bọn họ ngày mai sẽ phải nằm úp trong bệnh viện.
“Không cần không cần.” Vương Trọng cười ha ha, đi đến giữa sân, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất: “Mời.”
Vậy mà lại thật sự dùng kiếm...
Trong lòng Scarlett phi thường thấp thỏm, không cầu có thể thắng, chỉ mong đừng bị thương, có lẽ như vậy cũng tốt, thất bại cũng không đến mức quá mất mặt.
Cecil thở sâu, không nói lời thừa nữa, mũi kiếm trong tay cũng chậm rãi nghiêng chéo xuống, một sự sắc bén dần dần từ trên người hắn phát ra, khiến toàn thân hắn thoạt nhìn giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ!
Khí thế cái thứ này, vốn không thuộc về Chú Hồn kỳ, mặc dù có một số người cố gắng muốn từ ánh mắt, động tác các phương diện này đi bắt chước, cũng chỉ có thể được hình mà mất thần, đó là một loại ý chí thật sự dung nhập võ đạo cao thâm cùng hồn lực cường đại, mặc dù là ở trên giải đấu CHF tập trung các anh tài, có thể làm đến một bước này, đại khái cũng chỉ vương bài trong các đại chiến đội.
Hai người đều là tư thế như nhau mũi kiếm chéo xuống đứng như vậy, nhưng so sánh với Cecil sắc bén, Vương Trọng tỏ ra tùy ý hơn rất nhiều, cho người ta cảm giác không có uy hiếp, nhưng trên mặt hắn lại luôn treo một tia tự tin chỉ có người thắng mới xứng có được, như không có khí thế, lại không bị sự sắc bén lợi hại của đối phương ảnh hưởng.
Scarlett càng thêm lo lắng, cô sợ Vương Trọng còn đắm chìm ở trong đại thắng hôm nay, Cecil có thể tính là người có chút điểm mấu chốt, nhưng loại điểm mấu chốt này không kiên định, ngay cả Scarlett cũng cho rằng thả lỏng sau hơi men cùng đại thắng ảnh hưởng Vương Trọng phán đoán, nhưng cô không thể nói gì. Vương Trọng cũng là người thường, lúc này nhìn tựa như lý trí bình tĩnh ngăn cản, có lẽ mới có thể lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa, thậm chí Scarlett cũng cảm thấy mình không nên xuất hiện, nếu chỉ là hai người bọn họ chiến đấu, có lẽ Vương Trọng còn có thể tự tại hơn chút, chỉ là hiện tại cô đi cũng không đi được, đi chỉ có thể nói rõ cô càng không có long tin đối với Vương Trọng.
Hai người cứ như vậy giằng co lẫn nhau, dưới ngọn đèn lớn chói lọi không khí ngưng trọng, ngoài cửa sổ tối đen yên tĩnh không tiếng động.
Scarlett cảm giác không khí cả căn phòng này tựa như sắp đọng lại toàn bộ, làm người ta khẩn trương không thở nổi, cô nhịn không được nhẹ nhàng cử động cổ họng.
Ọc...
Đúng lúc này, cổ tay Vương Trọng và Cecil đồng thời khẽ lật, tiếng kiếm ngân dài!
Tốc độ hai người hầu như nhanh giống nhau, trong chớp mắt đã đột tiến đến giữa sân, song kiếm ầm ầm va chạm với nhau, nháy mắt đốm lửa bắn ra!
Một tia xem thường ban đầu trong mắt Cecil nháy mắt thu hồi, hồn lực đối phương không ra làm sao, nhưng một kiếm này, vô luận nắm chắc thời cơ, tốc độ, lực lượng, khí thế, thế mà đều tương xứng với mình!
Đây không phải là năng lực cung tiễn thủ nên có, gã này...
Trong mắt Cecil chợt lóe sáng lên, mũi kiếm ở trong quỹ tích đẩy lui lẫn nhau với đối phương đột nhiên kéo về, hồn lực phát ra!
Mũi kiếm ở trong nháy mắt đâm ra tần suất kỳ quái, nhìn như lộn xộn, cũng không có từng kiếm chỉ thẳng chỗ yếu hại của Vương Trọng, nhưng mỗi một kiếm đều như phát lên liên hệ lẫn nhau cùng cộng hưởng khó có thể nói bằng lời.
Kiếm trận khởi, Adolf mười ba liên trảm!
Kiếm sĩ phái học viện bình thường có lẽ còn dừng lại ở giai đoạn công phu cơ bản, đơn thuần theo đuổi tốc độ, lực lượng bùng nổ, nhưng kiếm sĩ thật sự, quan trọng nhất lại là kiếm tổ!
Như thế nào là kiếm tổ?
Rất nhiều đòn đâm vào trong không khí nhìn như vô dụng, có khi là vì phong tỏa không gian đối phương di chuyển và né tránh, có khi là vì bức bách đối phương làm ra động tác đón đỡ, giữa hư hư thực thực, chỉ có một hai kiếm giấu ở trong đó mới là sát chiêu thật sự!
Bởi vì hồn lực bị áp chế, cộng thêm Cecil cường thế bùng nổ, Vương Trọng bị ép liên tiếp lui.
Đây là một sát trận hoàn chỉnh, cũng là kiếm tổ rất nhiều cao thủ cùng đạo sư của Adolf thiên chuy bách luyện thiết kế ra, đối thủ mỗi một lần ứng đối, mỗi một bước bộ pháp, trong kiếm tổ đều luôn có biến hóa tương ứng đem đối thủ tiếp tục phong kín.
Chiêu thức hoàn mỹ có lẽ là không tồn tại, nhưng trong tác chiến tức thời, độ thuần thục cùng tính thiết kế vẫn đủ để nghiền áp đối thủ.
Cecil đối với chiêu này hiển nhiên luyện đã quá thuần thục rồi, mỗi một kiếm lúc đâm tới căn bản đều không cần tự hỏi, đây mới là điều đáng sợ nhất. Một số học viện cùng gia tộc cường đại sở dĩ đáng sợ, là bởi vì bọn họ có chiến kỹ thiên chuy bách luyện, ví dụ như Hỏa Vũ Liên Hoa của Assassin, theo lý thuyết, loại chiêu thức này không tính là tuyệt mật, khẳng định sẽ bị phá giải, nhưng vẫn truyền xuống, là vì loại chiến kỹ phức tạp này, khi thuần thục đến trình độ nhất định hình thành bản năng, sơ hở kia đã trở nên rất nhỏ bé, thậm chí giây lát lướt qua, trong đối kháng, đối thủ cần phản ứng nhanh cỡ nào mới có thể nắm chắc?
Hắn thừa nhận Vương Trọng là làm hắn rất cả kinh, nhưng ở trước mặt kiếm tổ cấp bậc chuyên nghiệp như vậy, cho dù là giáo luyện quen thuộc đường kiếm của hắn cũng không dễ phòng ngự.
Còn có ba kiếm, cũng là ba kiếm trí mạng nhất của kiếm tổ Adolf.
Khí thế Cecil nhanh chóng kéo lên một đỉnh phong, Vương Trọng di động hắn đã hoàn toàn nhìn thấu!
Nhưng ngay lúc này, Vương Trọng đã chật vật không chịu nổi lại đột nhiên nhoáng lên ở trước mắt hắn.
Chiêu này hắn từng gặp, ban ngày, Glory kia chính là dùng chiêu này tránh được tật phong kiếm pháp của Yadnis, Diêu Duệ Bộ, loại chiêu thức này chỉ nhìn là vô dụng, nhất định phải tự mình thể hội mới được. Nói thẳng, Cecil cũng không quá để ý, hắn tự nhận có nhãn lực tuyệt đối nhìn thấu đối thủ.
Nhưng, hắn đã tính sai.
Sau khi Diêu Duệ Bộ xuất hiện, Cecil chần chờ, bởi vì trọng tâm của đối thủ vẫn luôn bất ổn, một kiếm của hắn ra tay vô cùng có khả năng thất bại, cái này chỉ là tự hỏi trong tích tắc, Cecil phải ra tay, nhưng khi hắn chần chờ đã rơi xuống cửa dưới rồi.
Tăng tăng tăng...
Ba kiếm trí mạng nhất trượt hết.
Scarlett bên cạnh nhìn mà trái tim cũng treo lên tới cổ họng, đối phương vừa rồi mắt thấy đã sắp đâm trúng Vương Trọng, Vương Trọng thế mà sử dụng ra Diêu Duệ Bộ Glory sở trường nhất...
Hắn học từ bao giờ? Không phải mỗi ngày đều luyện tập Thập Tự Luân sao?
Bộ pháp đối với viễn trình chiến sĩ cũng rất quan trọng, nhưng xa xa không thể so sánh với chiến sĩ và thích khách, hơn nữa viễn trình công kích của Vương Trọng tựa như còn dừng lại ở trình độ đứng cọc phát ra, không phải xem thường Vương Trọng, mà trên thực tế phù văn cung quả thật là như thế, Vương Trọng cái nhìn đại cục rất tốt, bố trí chiến thuật cùng lý luận càng thêm lợi hại, nhưng căn bản không thích hợp cá nhân chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.