Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 158: Cùng đường




“Các ngươi đi mau, ta đến đoạn hậu!” Emily đã từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.
Trong lúc gấp gáp Vương Trọng có lẽ đã xem nhẹ một điểm, kéo Glory không thể hành động, lấy tốc độ của ba người này căn bản là chạy không thoát đám Nhện Chân Đỏ cấp hai.
Trong mắt Emily lúc này dần dần cháy lên ngọn lửa hừng hực, sát khí bức người: “Sau khi giết sạch đám súc sinh này ta muốn đi tìm Vương Trọng ca!”
“Emily...” Hyman ngây người, cô chưa bao giờ nghĩ tới một tiểu nữ sinh bề ngoài loly như thế, vậy mà sẽ có một mặt khí phách như thế.
“Học tỷ mang Glory đi trước, ta giúp Emily!” Barron đem tấm khiên khổng lồ chống trên mặt đất khí thế đã hoàn toàn thay đổi, khác biệt rất lớn với bộ dáng khiếp nhược vừa nãy, hai chân không nhúc nhích, không có một chút ý tứ nào muốn rời khỏi.
Trong mắt hắn có lẽ không có sát khí bá đạo như Emily, nhưng lại có sự kiên định vô cùng, người đơn giản làm chuyện đơn giản: ngươi là tường của bọn họ, che ở phía trước bọn họ!
Biết rõ là cửu tử nhất sinh, nhưng vì sao bọn họ đều làm ra lựa chọn giống với Vương Trọng?
Đi? Tựa như đi không nổi nữa, nhện biến dị đã bao vây lại, vậy thì chiến đi!
Bảy tám con Nhện Chân Đỏ đã xông lên.
“Rống!” Barron trọng thuẫn cự thuẫn chắn ngang, giống như một vách sắt, trong mắt đã không còn quái vật, chỉ có ba đồng đội bên cạnh cần mình đi ở phía trước bảo hộ.
Oành...
Trên khuôn mặt nhỏ của Emily thì ngay cả nửa điểm dao động cũng chưa có, trong hoàn cảnh cực đoan, đã kích phát nội tình gia tộc thích khách của cô, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, ánh lửa đột nhiên lóe lên, giống như thuấn di nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu một con Nhện Chân Đỏ ngoài mấy mét, dao găm đỏ bừng, lóng lánh ánh lửa chiếu chuẩn mắt kép rậm rạp kia hung hăng đâm xuống!
“Giết!”
......
Tiến vào rừng cây là lựa chọn tốt nhất của Vương Trọng, chính như Vua Nhện Chân Đỏ đoán, nơi này cây cối tươi tốt, là hoàn cảnh tốt nhất mình tránh né tầm mắt đại gia hỏa kia, cũng là chướng ngại vật tốt nhất trở ngại tốc độ đuổi giết của nó!
Ngay tại vừa rồi trong nháy mắt chui vào rừng cây, Vua Nhện Chân Đỏ thiếu chút nữa đã đuổi kịp hắn, lại bị kẹp đầu ở giữa hai cái cây to, tuy nói nó rất nhanh đã dã man đem hai cái cây to đó đán húc đổ, nhưng Vương Trọng phía trước đã nhân cơ hội nhập vào trong rừng cây rậm rạp.
Ở trên mặt đất trống trải, tốc độ của mình xa xa không bằng nó, nhưng ở nơi đây, không những có cây gỗ lớn ngăn trở, còn có cành lá tươi tốt che tầm mắt, trừ phi Vua Nhện Chân Đỏ đem cả rừng cây cày phẳng, nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ tìm được mình.
Chỉ là, khiến Vương Trọng vô luận như thế nào cũng không ngờ tới là, tiểu đệ của gia hỏa này thật sự quá nhiều!
Tiểu đội lúc trước ở trên đất trống vây chặn rõ ràng chỉ là một bộ phận nhỏ của gia tộc nhện khổng lồ này, phía tây là hang ổ của chúng nó, càng lúc càng nhiều Nhện Chân Đỏ từ bốn phương tám hướng ùa vào rừng cây, sợ là có không dưới sáu bảy trăm, từ bìa rừng xúm lại tìm kiểu tấm thảm, điều này làm tính toán ở trong rừng cây chơi trốn tìm kéo dài thời gian của mình nháy mắt thất bại.
Cái này con mẹ nó còn là cấm khu cấp C? Ai tin tưởng kẻ đó là con lợn!
Chết tiệt, cây Mạn Đà La Hoa kia rốt cuộc tụ tập một tộc đàn khổng lồ cỡ nào?
Vương Trọng hướng tới tổ nhện phía tây chạy như điên, không tới hai phút thời gian, đã nhìn thấy ngay phía trước đại quân nhện rậm rạp xếp hàng ngang tìm tòi từng tấc đất.
Đám Nhện Chân Đỏ này tầm nhìn trong bóng đêm cực kỳ rộng, hầu như đồng thời phát hiện đối phương với Vương Trọng, Nhện Chân Đỏ nháy mắt kích động hẳn lên, cùng lúc một đoàn xông lên bao vây, tiếng ‘Ti ti’ tê ồn ào lập tức vang lên, truyền khắp rừng cây!
Vương Trọng không tính giao chiến, bất cứ một con nhện biến dị nào kéo dài đều sẽ khiến hắn lâm vào địa ngục vạn kiếp bất phục, bước ra u linh quỷ bộ, bóng người Vương Trọng từ chính diện đàn nhện xuyên qua, thân pháp quỷ dị, khiến một đàn nhện va vào nhau, loại di động quỷ dị lệch lạc đối với trọng tâm này, đối với nhân loại dùng tốt, đối với loại sinh vật biến dị có chút trí tuệ này càng dễ dùng, năng lực phán đoán của chúng nó càng kém hơn.
Lúc này thế giới tinh thần của Vương Trọng lại là một mảng kỳ ảo, không có sợ hãi, thân thể như dung nhập trong hoàn cảnh này, không còn cây cối che, chỉ thấy phía trước rộng rãi thoáng đãng, chính là một mảng biển hoa màu vàng tím, mọc đầy Mạn Đà La Hoa cực kỳ nhỏ bé, ước chừng hơn một ngàn cây, mà ở ngoài ước chừng bốn năm trăm mét, một cây Mạn Đà La Hoa cao khoảng bốn năm mét nở đặc biệt tươi đẹp, trong nhụy hoa thỉnh thoảng có chút vật dạng phấn óng ánh lập lòe tung bay, tràn ngập trong không khí, ở đêm đen cực kỳ bắt mắt, mà ở trên mặt rất ruộng hoa, thì là xương trắng chồng chất của các loại sinh vật.
Hồn lực hình thành phòng ngự ở ngoài thân Vương Trọng, ngăn cách những phấn hoa kia xâm nhập, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại trận địa phấn hoa này uy hiếp.
Tuy đã tìm được ngọn nguồn phấn hoa, nhưng Vương Trọng không cao hứng nổi một chút nào, hoàn cảnh sinh tồn hắn dựa vào đã không còn nữa.
‘Tê’!
Rít một tiếng bén nhọn, Vua Nhện Chân Đỏ đã xuất hiện ở tầm nhìn, loại phương thức tiến tới điên cuồng kiểu máy ủi đất này thật sự nhìn chỉ biết than thở.
Vương Trọng không có lựa chọn, trực tiếp hướng cái cây Mạn Đà La Hoa lớn nhất kia xông lên.
Nào biết vừa mới đặt chân bước đầu tiên đến trên thân các đóa Mạn Đà La Hoa nhỏ trên mặt đất, Vua Nhện Chân Đỏ thế mà phát ra tiếng kêu dị thường bén nhọn, tỏ ra cực kỳ kinh sợ.
Đó là một loại âm tiết hoàn toàn khác với tiếng rít phẫn nộ lúc trước, tuy nghe không hiểu ý tứ của nó, nhưng rất rõ ràng, mình đã giẫm đến trên ‘điểm yếu’ của nó!
Nào còn có khách khí, dưới chân Vương Trọng phát lực, cùng lúc lao đi một bước một cái hố chân, vô số Mạn Đà La Hoa nhỏ bị hắn giẫm bẹp. Vua Nhện Chân Đỏ vừa sợ vừa giận, tiếng kêu sợ hãi đinh tai nhức óc, đột nhiên nổi bão, tám cái chân nhện hung hăng giẫm một phát, trực tiếp đè cong ba bốn cái thân cây, ngay sau đó bộc phát lực, giống như một viên đạn pháo bay vút tới!
Đệch!
Vương Trọng cũng nhịn không được buột mồm thô tục, mình hình như kích thích quá rồi...
Tốc độ Vua Nhện Chân Đỏ bắn ra thật sự quá nhanh, trong chớp mắt đã lao tới đỉnh đầu Vương Trọng, chân nhện như ngọn núi nhỏ mang đầy sự phẫn nộ của vua nhện nện xuống, chỉ áp suất gió cũng ép cho Vương Trọng hầu như không thở nổi!
Hắn dừng bước, thân thể như say rượu ‘loạng chọang’, cứng rắn đem đi lực lao về phía trước biến thành lực xoay, như u linh hướng bên trái lướt ngang ra.
‘Oành!’
Lực lượng khủng bố hầu như là dán mặt Vương Trọng đánh xuống, dòng gió ép kịch liệt và lông nhỏ cứng tựa kim thép trên chân nhện, giống như lưỡi dao, nháy mắt cào ra ở trên mặt, trên người Vương Trọng vô số vết rách.
Làn da bị cắt truyền đến cảm giác thiêu đốt nóng rát, Vương Trọng lại như chưa cảm giác được một chút nào, vẫn duy trì khoảng cách, hướng tới cây Mạn Đà La Hoa mẹ lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.