Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 157: Đoàn đội




Ngay cả Vua Nhện Chân Đỏ cũng bước chậm lại. Nó có thể cảm nhận được run rẩy cùng sợ hãi đến từ mấy sinh vật đối địch phía dưới, nó khinh thường để ý, nhưng một kẻ trong đó tựa như có chút khác biệt, trong mắt kép của Vua Nhện Chân Đỏ phản ánh ra vô số bóng dáng Vương Trọng, giống như là muốn nhìn một chút nhân loại kỳ quái nhỏ yếu nhưng không sợ hãi mình, rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Lát nữa ta đem phía đông đánh thủng một cái chỗ hổng, Hyman ngươi mang theo bọn họ xông ra, ta dẫn dắt lũ này rời đi.” Vương Trọng nói.
“Vương Trọng ca...” Emily còn muốn nói gì đó.
Vương Trọng đột nhiên quay đầu, chuyên chú nhìn Emily, “Sống sót, Hyman học tỷ, kính nhờ ngươi!”
Hyman nghiến răng một cái ôm lấy Glory, “Barron lát nữa ngươi phụ trách đoạn hậu, Emily đuổi theo, Vương Trọng vừa bắt đầu công kích, chúng ta lập tức hướng phía đông phá vây!”
Barron hung hăng nắm tay mình, phẫn nộ bản thân ngu xuẩn và vô dụng, nhưng không có bất cứ biện pháp nào.
“Nhớ kỹ, phía đông, ta nhất định sẽ hội hợp với các ngươi.” Vương Trọng không để ý nữa, hồn lực nháy mắt ngưng tụ, giờ khắc này, trong mắt Vua Nhện biến dị thế mà xuất hiện sự trào phúng.
Bản năng của nó nói cho nó sinh vật trước mắt này có chút cổ quái, nhưng một chút hồn lực như vậy, lại khiến nó có chút dở khóc dở cười, nếu nó có cảm xúc như vậy mà nói.
Tăng tăng tăng tăng...
Trong tích tắc có tiếng xé gió, mấy chục hình ảnh ánh sáng đánh ra, “Đi!”
Hyman vác Glory, Barron rống to một tiếng, hướng tới phía trước lao đi. Một khi chiến đấu bắt đầu, khí lực toàn bộ mọi người đều được lấy ra, Vương Trọng thì đầu không quay lại hướng tới con nhện to lớn lao đi.
Trong quá trình đột tiến, tay không ngừng nghỉ, một mũi tên tiếp một mũi tên bắn ra.
Vua nhện biến dị to lớn căn bản chưa nhúc nhích, trào phúng nhìn con mồi như thằng hề, cùng lúc đó, đám con nhện cấp hai kia thì như thủy triều lao về phía đám người Hyman chạy trốn.
Rầm rầm rầm rầm...
Tiếng nổ vang lên, một bộ phận mũi tên của Vương Trọng là đánh về phía chung quanh, từng mảng cây cối ngã xuống, thân mũi tên nổ tung, mảnh vỡ bay loạn.
Bạo liệt tiễn!
Vương Trọng chưa từng cảm thấy loại công kích này có thể tạo thành thương tổn gì đối với loại sinh vật này, lúc này Vương Trọng cực kỳ bình tĩnh, sợ hãi tử vong sao?
Không biết vì sao, từ nhỏ hắn đã không có bất cứ sự sợ hãi nào đối với tử vong, một đoạn thời gian rất dài, hắn cảm giác là thân thiết, có lẽ tử vong là một loại giải thoát, nhưng sau khi gặp được chú hề, hắn đối với sinh tồn có sự chờ mong lớn hơn nữa.
Hắn sẽ không chết ở chỗ này!
Thừa dịp hỗn loạn, Vương Trọng từ phía dưới chân giống như dao bầu của vua nhện biến dị lao qua, đồng thời còn cho mông của vua nhện biến dị một mũi tên.
Vua nhện biến dị đặc biệt phẫn nộ!
Những sinh vật biến dị này bị lực lượng chiều không gian ảnh hưởng, trí tuệ đều được tăng lên trên diện rộng, càng là sinh mệnh cấp cao càng là như thế, bọn thức ăn hèn mọn, nhỏ bé này thế mà khinh nhờn cái mông của nó!
Vua Nhện Chân Đỏ hình thể tuy lớn, nhưng tốc độ cực nhanh, xông pha cũng hung mãnh, mọi thứ ngăn cản nó đều bị nghiền ra, tám cái chân to oành oành đùng đùng đánh về phía Vương Trọng.
Vương Trọng không ngoảnh đầu lại chạy như điên, cung tên đã ném đi, chút hồn lực đó của hắn, cho dù dùng chiến kỹ, cũng không cách nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với sinh mệnh cấp năm, hắn phải tranh thủ cho đám người Emily đủ thời gian, về phần thứ khác, chỉ có thể nghe theo mệnh trời!
Phía trước Vương Trọng di động tốc độ kinh người, tốc độ Vua Nhện Chân Đỏ càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã nhập vào trong bóng đêm phía tây mất đi bóng dáng.
“Ngươi đi cũng vô dụng, đừng cô phụ tâm ý Vương Trọng!” Mọi người cắn răng chạy như điên, Hyman như thế nào cũng không ngờ tới, lần tập huấn này thế mà sẽ trở thành sinh ly tử biệt, Emily ở bên vành mắt đỏ bừng, chỉ là nghiến chặt hàm răng không cho nước mắt rơi xuống.
Chỉ là cô cũng so với Emily càng thêm lý trí, “Chúng ta phải tin tưởng Vương Trọng, anh ấy là người tri thức phong phú nhất học viện Thiên Kinh, khẳng định có cách đối phó nhện, chỉ cần thoát khỏi nhất định sẽ hội hợp với chúng ta!”
Tuy bản thân Hyman cũng không tin, nhưng lúc này nhất định phải nói như vậy, bởi vì bọn họ cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm, một đàn nhện đang điên cuồng đuổi theo từ phía sau.
Emily đã sớm lòng rối như tơ vò, cô biết Hyman nói là đúng, càng biết không nên cô phụ cơ hội chạy trốn Vương Trọng dùng sinh mệnh đổi lấy cho bọn họ.
Nhưng, mình là người nhu nhược, thế mà vứt bỏ bạn bè chạy một mình, Emily chui vào trong sừng trâu tự trách.
Đang lúc hoảng hốt, một bóng đen nhanh chóng đánh tới.
Nhện Chân Đỏ biến dị!
“Cẩn thận!” Hyman kinh hô.
Oành!
Một tấm khiên phù văn chống mạnh xuống đất, kịp thời chắn trước người Emily, lực va chạm thật lớn nổ vang ở trên tấm khiên phù văn.
“Rống!” Barron đôi mắt đỏ rực như máu, một tay giữ khiên, tay trái hung hăng cho bản thân một cái tát.
Đi cmn cái gì giấc mộng trọng trang chiến sĩ, buồn cười tự ti, yếu đuối khiếp đảm, hết thảy đều cút cmn qua một bên đi!
Vương Trọng học trưởng nói, mình chính là bức tường của họ, vô luận xảy ra cái gì, cũng không thể để cho những thứ đáng ghét này lướt qua phòng tuyến của mình nửa bước!
Có thể sống đến bây giờ, có thể tới Thiên Kinh, có thể tiến vào Kỳ Ba xã, có thể cùng nhau tập luyện với mọi người, cuộc đời này của hắn đã đáng giá rồi, không có ai xem thường hắn, đều đem hắn coi là bạn. Vương Trọng học trưởng vì bọn họ hãm sâu tử địa, nếu phải chết, kế tiếp nhất định là hắn!
Sự khiếp đảm lúc mới gặp Nhện Chân Đỏ ở giờ khắc này không cánh mà bay, một con mãnh thú cuồng dã hò hét ở đáy lòng Barron, lửa cháy lan ra đồng cỏ!
Hồn lực toàn thân Barron đột nhiên bùng nổ, gắt gao ngăn chặn lực va đập to lớn trên tấm khiên truyền đến, hai luồng lực lượng nháy mắt giữ lẫn nhau cùng phóng ra, hắn phúc linh tâm tới, đã hiểu ra!
Từng ở trong sân huấn luyện ngày qua ngày, ngàn lần vạn lần rèn luyện ra kỹ thuật va chạm, sống lại từng chút một trong cơ bắp của hắn.
Oành!
Lực lượng khổng lồ đột nhiên trầm xuống!
Tuy vẫn chưa làm được như Vương Trọng đem lực đạo của đối phương bắn ngược trở về toàn bộ, nhưng hắn thế mà dựa vào ý chí cứng rắn đem luồng lực lượng đó nuốt trôi hết, hồn lực dẫn đường những lực đánh đó, truyền đến mặt đất, hai chân đột nhiên trầm xuống, vậy mà đem mặt đá cứng rắn giẫm ra hai cái dấu chân thật sâu!
Bản thân Barron cùng tấm khiên chưa nhúc nhích chút nào, ngược lại là con Nhện Chân Đỏ giàu lực xông pha kia bị chấn động hướng phía sau liên tục văng ra xa mười mấy mét!
Mười mấy cái bóng đen lại lần nữa nhanh chóng vây lên, còn có hơn mười con hướng tới xa xa bao vây lại, ở trên kỹ năng đi săn, các sinh vật biến dị này không thua gì nhân loại.
Nhưng lần này nghênh đón chúng nó, không chỉ là tấm khiên to lớn của Barron nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.