Đạo Thiên

Chương 78: Thiên Công Tử






Trong khi đám người Nhược Vân Hoa cùng Hồng Bạch Y chuẩn bị đột phá thì, bên trong di tích Thần cảnh kia, tranh đoạt diễn ra đã được một hồi gay cấn.
Có nhiều người chết đi, cũng có nhiều người đạt được một vài loại thượng cổ đan dược mà tăng cao tu vi.
“Ma đầu Lãnh Ma giáo, chết đi!” Một người sợ hãi gào lên, kiếm cầm trên tay không chắc chắn nhưng vẫn lao tới, nhằm vào kẻ đang đứng trước mặt.
Một thân hắc bào giản dị, sát khí không có nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào đã thấy lạnh đến thấu xương.
Kiếm trên tay hắn nhẹ nhàng chém tới, mang theo thanh minh chi quang chém tan hết thảy mọi thứ.
Tên kia còn chưa kịp bước nổi năm bước đã bị kiếm ảnh xẹt ngang, thân đứt rời làm hai mảnh.
Mà những người khác lúc này cực kỳ chú ý vào hắn, một mình đứng ngăn cản phía trước một cỗ hài cốt đen bóng, trong đó đang có lực lượng pháp tắc tỏa ra kin người, pháp tắc này đã đạt đến hai thành.
Võ Phàm xuất hiện đứng trước mặt Hiên Viên Hoàng, áo trắng đối lập, gương mặt góc cạnh cứng rắn, hai tay liền ngưng tụ lấy một loại u ám lực lượng, sau đó dậm chân một phát đến trước mắt hắn vung quyền.
Hiên Viên Hoàng vẫn một tay vung kiếm, bạch sắc kiếm quang có thể cắt đứt mọi thứ nhưng lúc này lại bị ám quyền ngăn cản lại, vang lên âm thanh kim loại.
Một cước giáng xuống chính diện đỉnh đầu của Hiên Viên Hoàng, cùng với là một dạng áp lực như trọng lực cực nặng khiến hắn khó lòng di chuyển.
Nhưng ngay lúc đó, toàn thân Hiên Viên Hoàng bùng phát ra bạch quang, sau đó lại xen kẽ vào ám quang mờ mịt, hóa thành hai cánh tay một đen một trắng tóm lấy chân Võ Phàm, quăng hắn bay ra xa.
“Tiểu tư, ta thấy ngươi tuổi trẻ tài cao nên mới không có ý định giết…” Hiên Viên Hoàng định nói gì đó.
Thế nhưng còn chưa hết câu thì cảm giác phía sau lưng phát lạnh, vộ chém kiếm về sau, đánh tan đi bóng ảnh một nữ nhân.
Tiếp sau đó, xung quanh hắn xuất hiện ra vo số bóng ảnh khác, không biết đâu là thật hay giả.
Các bóng ảnh đồng thời đâm tới đoản đao, Hiên Viên Hoàng quay người, kiếm đưa theo vòng tròn hình thành nên bạch nguyệt trảm, một lúc chém tan đi hết thảy bóng ảnh.
“Không ổn!” Nhưng hắn chợt cảm nhận được nguy hiểm càng gần hơn, vội vã nhảy lên trên.

Từ phía dưới bốc lên khói đen, sau đó thân ảnh Tịch Vân lao ra ngoài với tốc độ bất ngờ, nắm lấy chân của hắn.
Ngay lúc đó, xung quanh Hiên Viên Hoàng không gian méo mó, lập tức giống như một bàn tay vô hình ôm lấy cơ thể hắn, không cho thoát ra.
Mà kẻ đứng từ xa làm chuyện đó, chính là Hạ Trương, nhìn vẻ mặt thì giống như là đã cùng liên kết với Tịch Vân đối phó với hắn.
Tịch Vân không chần chờ, nhận được thời cơ liền phóng ra đoản đao, nhắm tới chính cổ họng Hiên Viên Hoàng hòng giết chết hắn.
“Hừ, đe dọa đến tính mạng của ta, các ngươi sẽ không yên ổn!” Hiên Viên Hoàng tức giận, chỉ thấy hắn lẩm bẩm một câu nào đó, trên tay bỗng xuất hiện một tấm phù lục kỳ lạ, phía trên có ghi “Thiên Quân thể nghiệm thẻ”.
Lập tức, khí tức xung quanh người hắn tăng vọt, bạch quang chính là Thanh minh chân ý bộc phát mãnh liệt từ bên trong người, bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Khiến cho bàn tay hư vô kia bị tan rã, đồng thời đoản đao vừa chạm tới cũng hóa thành tro bụi tiêu tan.
Hắn lăng không đứng trên cao, xung quanh bao bọc bởi Thanh minh chân ý vô biên cùng với tu vi lúc này là Thiên Quân cảnh đỉnh phong.
Một kiếm giơ lên cao, tích tụ năng lượng không thể tin nổi, sau đó hạ xuống một nhát, chớp mắt tưởng như thiên địa bị phân đôi, không gian xé toạc hình thành phong bạo, thổi bay tất cả kẻ dịch xung quanh.
Cho dù là đám người ở xa cũng không thể phản kháng, mặc cho bị cương phong cắt qua người, cùng với thanh minh chân ý hóa thành kiếm mang bay tán loạn như mưa đánh trúng.
“Kẻ này quá kỳ lạ! Lực lượng của một tấm phù lục sao có thể mạnh như thế? Không lẽ nó là Thần Phù?” Hỏa Viêm đứng từ xa, ánh mắt cũng không khỏi trợn lên nhìn về Hiên Viên Hoàng, hiện tại lực lượng của hắn đã hơn cả bản thân.
Sau khi tất cả bị thổi bay, Hiên Viên Hoàng hai mắt sáng lên, dường như một vị thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Hắn vung tay hình thành một đóa bạch liên, sau đó ngồi lên đả tọa ngay trước cỗ xương đen tuyền đó, từ từ hấp thụ lấy toàn bộ pháp tắc chi lực xung quanh, đưa vào thân thể cảm ngộ.
Xung quanh hiện ra tầng kết giới kiên cố, cộng thêm có Hoắc Kha đứng cạnh hộ pháp, ít nhiều cũng không còn ai dám xông tới một lần nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn Hiên Viên Hòa nhận lấy truyền thừa.
“Chết tiệt, cái tên đó không hiểu sao lại trở nên quá mạnh như vậy!” Đứng từ xa, Hạ Trương tỏ vẻ bực mình nhìn tới, lúc nãy hắn đứng ở xa, dù có được linh nguyên hình thành không gian màn chắn cũng không thể kháng lại được lực lượng chân ý cua Hiên Viên Hoàng, bộ dạng khá thê thảm.
“Hắn vốn dĩ đã có tu vi hơn chúng ta, sau lại đột nhiên tăng đến Thiên Quân cảnh, thua là đúng!” Tịch Vân lạnh lùng nói, vẻ mặt biểu cảm cũng không có mấy buồn rầu.
“Đúng vậy! Thế nhưng nguyên nhân cũng là do chúng ra quá yếu! Sau khi gia nhập triều đình, nhất định phải mạnh hơn nữa!” Bất ngờ là, bên cạnh bọn họ hiện tại, Võ Phàm cũng gia nhập cùng nói chuyện, như thể đã quen biết từ trước đó.
“Không biết cái tên kia hắn đang làm gì rồi? Hành động lúc nào cũng mờ mờ ám ám, không để cho ai trong chúng ta biết rõ được nữa!” Hạ Trương đúng lúc lại nhớ đến một người khác, nói ra làm cho hai người kia chú ý theo, hiện tại hắn không có ở đây.
Mà bên trong một khu rừng rậm rạp, cây cối mọc lên đều cao như núi thân cây đa phần phải mười người ôm mới hết.
Lúc này, phía dưới có một nữ tử váy tím đã nhàu nát, tứ chi hóa thành một loại giống như chân yêu thú, lông trắng có chút pha đỏ rực, phía sau mọc ra ba cái đuôi cáo, dường như đang bị ai đó truy đuổi, bộ dạng rất vội vã.
Mà phía sau nàng, một cái bóng đen di chuyển nhảy qua từng cành cây to lớn, đôi mắt hiện lên màu đen, tứ chi lại là bốn cái chân yêu báo chập chờn lôi điện, da hiện lên một lớp vảy đen như giao long.
Nó nhắm tới chính là nữ tử phía dưới, như thể một con yêu thú muốn ăn thịt người, tìm mọi cách bắt được sau đó xâu xé.
“Doãn Yến, mau đem Yêu Mộc quả ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi cùng biểu đệ của mình!” Đúng lúc này, giọng nói từ miệng yêu thú phía sau bỗng dưng vang lên, như thể đang có ai đó điều khiển nó nói vậy.
Nữ tử váy tím chính là Luyện Yêu Môn trưởng lão trẻ nhất, lúc này đang bị chính biểu đệ của mình truy đuổi, trong khi phần bụng nàng lại đang có một vết cào bởi vuốt sắc, bên trong máu chảy ra dường như còn có độc.
“Sớm muộn ngươi cũng chết vì độc, không thể ngoan ngoãn hơn một chút sao?” Thân ảnh phía sau lại mở miệng, đồng thời ngày càng tiếp cận gần nàng hơn.
“Chết tiệt, để cho ta biết được ngươi là ai, nhất định sẽ phân thây vạn mạnh!” Doãn Yến tức giận cùng thống khổ, thế nhưng chợt cảm giác ánh mắt phía trước dần dần mơ hồ, cuối cùng không chịu được độc dược mà vấp ngã.
Thân ảnh yêu thú ngừng lại trước mặt nàng, bước lại gần nhìn xuống dưới, ánh mắt hoàn toàn vô hồn.
Hắn hóa trở lại thành hình dáng nhân loại, bàn tay đưa ra kéo mạnh khiến chiếc váy trên người Doãn Yến bị rách toạc, lộ ra thân hình nóng bỏng khó tin.
Nhưng lúc này không có chuyện gì đáng nói đến, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm lên sợi dây chuyền trước ngực nàng, lại giật mạnh lấy nó, ánh mắt nhìn vào bên trong kiểm tra, một hồi lại gật đầu, nói: “Doãn Yến, chất độc bên trong người của ngươi cũng sắp không thể kiềm chế a.
Nếu hiện tại chịu quy thuận, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi!”
Doãn Yến liền xanh mặt, nàng nhìn đến đối diện chính là tên biểu đệ của nàng, do bị khống chế mà trở thành bộ dạng như vậy.
Nếu mà nàng cũng như thế, chẳng phải sau đó coi như mất đi chính mình, mặc do người khác thích làm gì thì làm sao?
Hắn nhìn nàng đăm chiêu suy nghĩ như vậy, chợt bật cười: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì.
Thế nhưng ta sẽ không làm giống như với tên này, ngươi vẫn không mất đi quyền tự chủ, có điều nhất quyết phải nghe theo lời ta!”
Doãn Yến sắc mặt ngày càng sa sầm, tái nhợt không còn chút sức sống nào, nghe hắn nói vậy, nàng liền không muốn chết nữa, sau đó đành phải gật đầu, thả ra hồn hải cho hắn tùy ý đặt xuống kiểm soát.
Đúng lúc này, một người bước ra từ sau gốc cây to, bộ dạng bình thường không có gì lạ, thế nhưng bên trong đôi mắt lại ẩn chứa hồn lực vô cùng tà dị, hắn chính là Đoan Mộc Thanh.
Đoan Mộc Thanh nhìn một lượt Doãn Yến, thấy được bộ dạng của nàng lúc này, chỉ có cười giễu cợt.
Nhưng ngay lập tức một tay hắn đặt lên bụng của nàng ra, sinh ra lực hút kỳ lạ kéo lấy tất cả chất độc bên trong cơ thể nàng ra ngoài, cùng lúc với gieo vào trong hồn hải của nàng một tia hồn lực, hóa thành ấn ký cây cỏ, rễ của nó hấp thụ hồn lực của Doãn Yến sau đó lan ra bám lấy không gian xung quanh.
“Được rồi, từ này hai ngươi sẽ đi theo ra.
Coi như là công lao đầu tiên ta dâng lên hoàng thượng a, hẳn là sẽ được ban thưởng lớn lắm, ha ha!” Đoan Mộc Thanh cười thỏa mãn, hắn cùng với ba người Võ Phàm, Tịch Vân và Hạ Trương đều cùng nhau đến đây, nguyên nhân là nghe theo một người đã cứu mạng và ban cho bọn hắn ơn tái tạo, Thiên công tử thần bí.
“Theo như công tử nói, hắn còn cứu nhiều đứa trẻ khác, không biết bọn hắn có xuất hiện lúc này hay không? Nếu nói là bị loại ngay vòng đầu, như thế cũng quá thất vọng rồi!” Đoan Mộc Thanh đang cười trên lưng yêu thú do biểu đệ Doãn Yến là Doãn Bình hóa thành, còn nàng thì bất lực đi ở bên cạnh, bộ dáng khép nép che lấy phần thân thể bị lộ ra do trang phục đã rách.
“Ngươi tìm một chỗ thay đổi đi, ta có thể chờ!” Đoan Mộc Thanh hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn cũng không phải loại thích ngược đãi nữ nhân, ngược lại là đằng khác.
Trong khi Doãn Yến đi chỉnh trang lại, Đoan Môn Thanh dùng hồn lực phóng ra phạm vi trăm trượng xung quanh cảm nhận, bỗng nhiên phát hiện được một nhóm người lạ mặt đang truy sát hai thanh niên ở bên trong khu núi đá.
“Viên Du, Võng Xuyên, các ngươi định chạy đến bao giờ? Đường đường là đệ tử Huyền Không sơn, lại có can đảm chạy trốn sao? Chết cười ta!”
Hai người đang bị truy đuổi là hai đệ tử chân truyền đến từ Huyền Không Sơn, tu vi đều đã Địa Quân hậu kỳ.
Thế nhưng lúc này truy đuổi bọn hắn là năm người phía sau, đều thuộc thiên tài trẻ tuổi đến tham gia, tu vi chỉ mới Hợp Thể đỉnh phong, thế nhưng năm người kết hợp lại có năng lực đủ khiến cho hai tên kia bỏ chạy.
“Chết tiệt, không ngờ được Đại Thiên lần này quy tụ vô số thiên kiêu khó lường, đến như chúng ta cũng khó thoát!” Viên Du vừa chạy vừa kinh hãi, sau khi chiến đấu cùng với năm tên kia, bọn hắn không hề khiến chúng bị thương một chút nào.
“Mau chạy đi, bọn chúng có vẻ sẽ không tha cho chúng ta đâu!” Vong Xuyên cẩn trọng nói, bước chân cũng cấp tốc tăng lên.
Phía sau, năm người ba nam hai nữ nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu.
Bọn hắn di chuyển cân bằng thành hình vòng tròn, bốn bao quanh một, trong cơ thể mỗi người bốc lên linh nguyên, đối ứng năm loại lực lượng phong, lôi, quang, ám và một loại đặc biệt, linh nguyên hình kiếm.

“Tứ Cực Sát Kiếm Trận!” Tên đứng giữa là nam, hắn có được linh nguyên hóa kiếm, bắt đầu hấp thu lấy bốn loại lực lượng của bốn người xung quanh, ngưng kết ra vô vàn tiểu kiếm lấp lánh.
“Sát!” Hắn lại một lần nữa kết ấn, phía trên đầu hàng trăm thanh tiểu kiếm phi tới như vũ bão, bốn loại lực lượng phong, lôi, quang, ám đều có tốc độ kinh người, cộng thêm sức công kích bá đạo của lôi cùng quang, mập mờ khó chạm đến của ám cùng phong.
Sau cùng, kiếm vũ bay tới phía Vong Xuyên cùng Viên Du, khiến bọn hắn không kịp trở tay, chỉ có thể ra sức đỡ đòn.
Nhưng kiếm trận này là chủ sát phạt, lại được cường hóa bởi bốn loại chuyên cho tấn công, hai bọn hắn nghĩ thế nào cũng không kháng cự nổi năm hơi thở, cuối cùng bị vô số tiểu kiếm đâm trúng, trên người lỗ chỗ vết thương.
Năm người phía sau đuổi tới, đồng thời vây quanh không cho thoát ra, tên có linh nguyên hóa kiếm khẽ cười, sau đó nói: “Hai vị chân truyền, ngoan ngoãn giao ra ngọc bài cho chúng ta, cơ may còn có thể sống sót được!”
“Ngươi chắc chắn sẽ tha cho chúng ta?” Viên Du ngẩng lên, gương mặt đầy máu hỏi hắn.
“Yên tâm, ta đã nói tha các ngươi, ở đây cũng không người nào sẽ giết hai ngươi!” Hắn đạp trả, sau đó vung tay nhận lấy ngọc bài của hai người, đồng thời lấy ra ngọc bài của bản thân có ghi tên Hình Tuyệt.
Sau khi hấp thụ hết tích điểm của bọn hắn, bốn người phía sau cũng đồng thời được chia đều, năm chiếc ngọc bài sáng lên rõ rệt hiện tên từng kẻ: Hình Tuyệt, Dương Minh, Ngọc Vũ Dạ, Ngọc Sở Phong cùng Lôi Uyên.
“Đi đi, các ngươi hiện tại cũng không còn giá trị gì nữa a!” Sau khi nhận được điểm, Ngọc Vũ Dạ liền nói, ánh mắt của nàng hiện lên đầy vẻ coi thường.
Trước đây nàng chỉ dám ngước lên nhìn tới những người như bọn hắn, thế nhưng sau khi tan cửa nát nhà, được Thiên công tử cứu giúp, cuối cùng nàng cũng có thể đứng lên cao mà nhìn xuống những kẻ đã hại mình.
“Ngươi…!” Vong Xuyên định nói gì, thế nhưng Viên Du bên cạnh vội ngăn lại, sau đó dìu hắn rời đi.
Được một lúc sau đó, đằng xa bỗng xuất hiện động tĩnh, có người đang chạy tới khiến năm người ở đây đề phòng.
“Thì ra là các ngươi! Công tử nói có năm kẻ đến từ các địa phương phía Đông Đại Thiên, xem ra chính là năm người các ngươi đi!” Người đến là Đoan Mộc Thanh, hắn vẫn cười trên lưng Doãn Bình, cùng với lúc này Doãn Yến đã thay sang một bộ váy trắng tuyệt đẹp chạy theo.
Nhìn thấy Đoan Mộc, đám năm người không khỏi càng thêm đề phòng, tên này chuyên tu Hồn Đạo, năng lực quỷ dị khó lường.
Thấy bọn hắn kinh ngạc như vậy, Đoan Mộc Thanh khẽ cười khổ, sau đó nói: “Nghe ta nhắc đến công tử nhưng các ngươi vẫn đề phòng sao?”
“Vậy ra ngươi cũng là do công tử dẫn dắt, nhưng chỉ một mình thôi sao?” Hình Tuyệt đứng đầu nói chuyện, trên người kiếm khí hiên ngang.
“Ba tên kia có lẽ đang tranh đoạt truyền thừa Thần cảnh a.
Nhưng có lẽ khó mà thành công!” Đoan Mộc Thanh cười nói.
Sau đó, đám người đi theo hắn tới hội họp cùng ba người Võ Phàm, Tịch Vân và Hạ Trương, chuẩn bị đến lúc làm một hồi kết cho cuộc thi bên trong Bí Địa này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.