Đạo Thiên

Chương 77: Chân Đan Vượt Qua Đế Phẩm






Bên dưới di tích Băng Viêm Thần Tông, lúc này Đạo Tà thông qua quan sát cũng thấy được truyền thừa hiện thế, trên miệng không khỏi cười nhạt, vậy mà hắn lại bỏ sót mất một cái.
“Thế nhưng cũng chỉ là Thần Đạo Nhất biến, không làm nên trò trống gì.
Để xem tên Diệp Vô Trần đó lấy được những gì đây?”
Hắn lại chuyển sang quan sát Diệp Vô Trần, sau khi được Độn Không Tí cứu đi, bọn hắn xuất hiện ngay bên trong khu di tích cổ lão, tuy không có chứa pháp tắc dao động, thế nhưng cảm giác lực lượng nơi này vô cùng thần bí.
Sau một hồi, Diệp Vô Trần tỉnh lại, hắn khẽ ho ra một ngụm máu sau đó nhìn quanh một hồi, chốc lát lại thở dài không thôi.
“Vô Trần, chỉ vì một nữ nhân mà ngươi mất hết tinh thần như vậy sao? Không nghĩ muốn quay lại trả thù?” Độn Không Tí đứng bên cạnh, thân hình nhỏ nhắn khẽ vẫy đuôi lên người hắn mà nói.
“Ta chỉ đang suy ngẫm lại một chút mà thôi! Dù sao khi nãy, ta cũng có lỗi với nàng! Hẳn là ngươi cũng nhìn thấy xác chết Không Sơn cạnh đó, trên người hắn có khí tức khiến ta cảm nhận được sự tà ác.” Diệp Vô Trần đáp lại.
“Ngươi không mất tinh thần là tốt! Thế nhưng quên nàng đi, sớm muộn ngươi cũng chỉ đau khổ hơn mà thôi.
Chuyên tâm tu luyện mới là tốt nhất!” Độn Không Tí mở miệng.

Trước đó bọn hắn đã hứa với nhau, sau khi Diệp Vô Trần đột phá Thiên Quân cảnh, sẽ giúp nó tìm đến tộc đàn của mình.
“Được rồi, vậy tiếp theo nên khám phá cái di tích này thôi! Nhưng ngươi biết đây là đâu không?” Diệp Vô Trần hỏi.
“Không biết, lúc đó cứu ngươi vội quá cũng không kiểm soát được đường đi!” Độn Không Tí lắc đầu.
Sau đó, một người hai yêu bắt đầu tiến vào bên trong khám phá, tìm kiếm lấy cơ duyên thuộc về bọn hắn.
Còn tại nơi xuất hiện truyền thừa Thần cảnh, lúc này đã có gần năm mươi người thi nhau kéo đến.
Trong đó có hai đệ tử Huyền Không Sơn, hai tỷ muội Luyện Yêu Môn, ba nữ nhân Tuyết Thần Cung, còn có Man Vương Hùng Ngưu hiện tại tu vi đề thăng rất nhiều, lực lượng ẩn giấu sâu hơn trước.
Phía xung quanh còn có thiên kiêu mới hiện như Võ Phàm, Tịch Vân, Hạ Trương và Đoan Mộc Thanh chuyên tu Hồn Đạo.
Cộng thêm những người tham gia cuộc thi khác, cũng đều muốn chiếm được truyền thừa Thần Cảnh tại đây.
Một lát sau, Hỏa Viêm cũng mang theo Vân Nhu đi cùng bên cạnh mà đến, hiện tại nàng vẫn cần khôi phục một đoạn, hơn nữa sau khi nghe khuyên bảo, nàng đã chấp nhận quay về Hỏa Tước tộc cùng hắn.
“Truyền thừa Thần cảnh sao? Ngươi có thể tham gia tranh đoạt một phen nhưng tuyệt đối chỉ lấy bảo vật không lấy truyền thừa.
Những thứ như vậy, bên trong Hỏa Tước tộc không coi ra gì!” Hỏa Viêm quay sang nói với nàng, ngữ điệu có nghiêm khắc nhưng là vẫn thể hiện sự quan tâm khiến nàng có chút ngại.
“Ta biết, biểu ca!” Vân Nhu khẽ gật đầu, sau đó tự mình tiến lại gần di tích chuẩn bị chờ đợi tranh đoạt.
Một bên khác, Đạo Tà đang yên tĩnh ngồi quan sát, bỗng nhiên trông thấy cả ba người phía dưới kia xảy ra động tĩnh.
Quanh người Hồng Trấn Chu dần dần thu lại khí tức, Long Viêm Vương Hỏa là một con rồng đang quấn quanh người hắn lúc này đã chui vào bên trong cơ thể.
Sau đó, tu vi của hắn nhanh chóng đề thăng, chạm đến hạn mức Địa Quân cảnh đỉnh phong, xung quanh người dần dần nhưng tụ ra từng đạo Long Viêm Chân ý nồng đậm, số lượng tăng một phát đến tám đạo, sau đó vẫn còn tăng thêm nữa.
Bên cạnh đó, Hồng Bạch Y dường như cũng đã kết thúc quá trình.
Lúc này hai loại băng hỏa lực lượng bộc phát quanh người nàng, hình thành nên hình dạng một đóa hoa lam sắc, mà đóa hoa này có tính chất mềm mại như lửa, khí phát ra lại lạnh toát giống như băng.
“Một loại lãnh hỏa sao? Vậy ra dung hợp hai loại lực lượng trái ngịch nhau còn có thể mang đến diệu dụng như vậy!” Đạo Tà quan sát ngọn lãng hỏa đó, khẽ chẹp miệng, dù hắn không có truyền thừa, nếu bây giờ cho thực hiện có thể cũng sinh ra được thứ lãnh hỏa đó, hoặc thậm chí nhiều loại đặc sắc hơn.
Hồng Bạch Y cũng đã chạm đến Địa Quân đỉnh phong, chuẩn bị ngưng kết ra chân đan.
Thế nhưng lần này khác biệt, không có bất kỳ đạo chân ý nào xuất hiện mà chỉ có đóa hoa rực rỡ trước mặt nàng đang nhanh chóng hấp thu lấy năng lượng xung quanh, điều này cũng khá tương tự khi ngưng đan.
Một bên khác, quanh người Nhược Vân Hoa lúc này cũng đã tan đi quang minh chói lóa, chỉ có duy nhất kim sắc vương miện trên đỉnh đầu là đang liên tục hấp thu năng lượng xung quanh, khiến cho khí chất các nàng ngày càng thêm ưu việt, có thể nói gần chạm tới đặc tính giống như đế vương chi lực của Đạo Tà, có điều phẩm chất kém xa một chút.
“Khí tức này của Nhược Vân Hoa, xem ra bên trong vận mệnh mờ ảo đó cũng có ý muốn để ta cho nàng làm Hậu a.
Tuy nói là ta không muốn nghe theo vận mệnh, nhưng trường hợp này có lợi, tội gì tự làm khó bản thân? Tới đây ra khỏi Hồng Diễm một chuyến, có các nàng ở lại lo lắng, ta cũng nhẹ lòng phần nào a!” Ngay từ khi nhìn thấy loại khí tức đó phát ra từ trên người Nhược Vân Hoa, hắn liền nghĩ ngay đến những chuyện đó, dù sao cũng không ai có thể làm được tốt hơn.
“Nhưng còn Gia Cát Tư Uyển, khả năng nàng cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Cuối cùng vẫn nên đợi tất cả xong xuôi rồi mới tính đến!” Đạo Tà khẽ lắc đầu, đây có thể coi như là một trong những thứ xiềng xích trói buộc lại hắn, cái gọi là hồng nhan chính là như vậy.
Đạo Ta xuất hiện phía trên, vì để tránh gây ra động tĩnh quá lớn, hắn liền lấy ra mấy cái cờ trận, sau đó bố trí xung quanh một lượt, ngăn cản mọi dao động linh khí ra bên ngoài.
Rồi hắn lại quay vào bên dưới quan sát vừa chờ đợi xem thế nào.
Phía trên Hồng Trấn Chu đã ngưng đến chín đạo, xu thế chưa dừng nhưng có lẽ không còn bao nhiêu nữa.
“Còn có thể đột phá sao? Để ta thử cho ngươi một chút động lực xem sao!” Đạo Tà làm giống như lần trước với Hỏa Viêm, hắn truyền cho đối phương một giọt bản nguyên nội thiên địa.
Ngay khi nhận được nó, không gian phía xung quanh Hồng Trấn Chu lập tức rung động mãnh liệt, Long Viêm Vương Hỏa thoát ra bên ngoài gào thét, gần như đốt cháy không gian xung quanh.

Sau đó, chín đạo Long Viêm chân ý bắt đầu dung hợp, hình thành nên một tấm long lân đang hấp thu năng lượng xung quanh.
“Vậy ra vượt qua Đế phẩm chính là dạng này, ngưng tụ thành những loại hình thù khác nhau phụ thuộc vào từng loại lực lượng sao?” Đạo Tà lẩm bẩm, sau đó tiếp tục chờ đợi cả ba đột phá.
Lại tiếp tục kéo dài thêm hai ngày nữa, cuối cùng Hồng Trấn Chu cũng có dấu hiệu đột phá đầu tiên.
Hỏa Long lân dần dần cô đọng lại, sau đó không hóa thành đan và vẫn giữ nguyên hình dáng, là một tấm long lân kim sắc chân thực đang phát ra chân ý kinh người.
Tu vi của hắn cũng chính thức bước vào Thiên Quân cảnh, lại sau một hồi ngưng luyện, vậy mà đến Thiên Quân trung kỳ đỉnh phong.
Hồng Trấn Chu mở hai mắt, nhìn đến Đạo Tà vẫn còn đó, chốc lát vội bước tới cung kính: “Đa tạ bệ hạ quan tâm!”
Đạo Tà phất tay, thản nhiên nói: “Không cần kính cẩn như thế, ngươi mạnh lên cũng tức là Đại Thiên mạnh lên!”
Lời này phải để cho Hồng Trấn Chu cảm động, thầm ghi nhớ lấy chuyện này, hắn cũng quyết định từ bỏ Đại Diễm trước kia, tận trung với Đại Thiên.
“Bệ hạ, hai người đó…” Hồng Trấn Chu quay sang nhìn Nhược Vân Hoa cùng tỷ mình Hồng Bạch Y.
“Chờ đợi thêm lát nữa! Tính ra thì ngươi lại có thiên phú kém nhất trong ba người a!” Đạo Tà nói, khiến cho Hồng Trấn Chu chỉ biết ngại ngùng mà gãi đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.