Đạo Quân

Chương 678: Ý Ta Đã Quyết





Chương 678: Ý ta đã quyết

Dịch giả: Luna Wong

Bộ hạ cũ của Ninh vương! Mấy từ này đối với những người tại chỗ này mà nói, đó là từng chữ xuyên tâm!

Thương Kiến Hùng nghe nhắc đến, càng là ức nghẹn buồn bực không thôi, năm đó vì sao hắn lại tiến hành trận đại thanh tẩy kia? Chính là vì sợ cục diện mất khống chế như này! Kết quả thanh tẩy không thể triệt để, cục diện mất khống chế không muốn nhìn thấy nhất vẫn là xuất hiện, đám người kia kêu gọi tụ tập nhau lại quả là một mối họa, hắn thật sự rất hận!

Hắn càng oán hận tam đại phái đến tận xương, nếu không có tam đại phái cản trở, năm đó há lại có thể thanh tẩy không triệt để như thế?

Nhưng mà nói đi thì nói lại, năm đó có thể thanh tẩy thành công, cũng là dựa vào lực lượng của tam đại phái, nếu không đối mặt với một đám tướng lĩnh tay cầm nắm binh quyền, hắn thật sự không có cách nào động thủ, cũng không dám động thủ. Đáng tiếc hắn sẽ không nhớ tới việc tốt tam đại phái làm, sẽ chỉ nhớ tới mặt không tốt.

Có thứ càng khiến hắn khổ sở hơn chính là, sự tình đi đến trình độ này, hắn cũng không lại dám giải trừ đi binh quyền của Thương Triều Tông, không dám tùy tiện hạ ý chỉ được nữa.

Chính lúc này, tổng quản thái giám Điền Ngữ cất bước đi vào bên trong, bẩm báo: “Bệ hạ, chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách đã đích thân khởi hành đi ra tiền tuyến tìm gặp Mông Sơn Minh.”

Thế cục như vậy, binh quyền trên tay triều đình đã bị mất khống chế, bên này khẳng định phải đi mời người tam đại phái ra mặt giải quyết.

Đồng Mạch nghe vậy gật đầu nói: “Hi vọng Cung chưởng môn có thể giải quyết được chuyện này.”

Thương Kiến Hùng trầm giọng nói: “Không thể ký thác toàn bộ hi vọng ở trên người tam đại phái được, nhất định phải chuẩn bị hai đầu. Truyền mật chỉ, mệnh cho nhân mã Bắc Bộ tập kết chuẩn bị sẵn sàng, một khi tam đại phái không giải quyết được, lập tức điều một nhóm tới gấp rút tiếp viện cho kinh thành!”

Thân là Đại tư mã, Thương Vĩnh Trung không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Bệ hạ, nhân mã tập kết tại Bắc Bộ một khi bị điều đi, phòng tuyến liền buông lỏng, đại quân Hàn quốc lúc nào cũng có thể sẽ giết vào a!”

Thương Kiến Hùng nổi giận, một phát nhấc cái chặn giấy trên bàn ném ra, vừa giận dữ mắng mỏ: “Còn không phải chuyện tốt tên ngu xuẩn nhà ngươi làm sao, nếu không phải ngươi để cho Ngô Công Lĩnh chạy mất, làm sao có thể có hậu hoạn như vậy?”

Tiếng “Lạch cạch” vang lên, cái chặn giấy rơi xuống đất, Thương Vĩnh Trung muốn tránh nhưng không dám, bị nện trúng bả vai, đau đến mặt mũi nhăn nhó.

Cũng không dám lại nói cái gì, chỉ là trong lòng biệt khuất vô cùng, đều nói thời kỳ hòa bình quan văn là ‘trùm’ thiên hạ, thời kì chiến loạn thì quan võ sẽ làm ‘trùm’ thiên hạ, hắn làm Đại tư mã này lại chả có khỉ gì, bản thân cảm thấy thật biệt khuất.

Đồng Mạch với Cao Kiến Thành nhìn nhau, đều có thể lý giải được tâm tình của hoàng đế bệ hạ, một khi kinh thành bị thất thủ, lại không điều động được đại quân triều đình đến giúp, cái này đối với uy tín của hoàng đế bệ hạ, có thể nói là ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng nổi.

Huống chi, địa vị kinh thành thật sự quá trọng yếu, không thể để có sơ sót.

Một khi kinh thành đứng trước cục diện không thể không rút lui, không nói những quan viên lớn nhỏ trên triều đình cùng với gia quyến của bọn hắn có thể vứt bỏ hay không, liền ngay chính những phi tử không đếm hết của bệ hạ ở hậu cung kia, một khi để các nàng rơi vào trong tay loạn quân, không khó tưởng tượng ra sẽ phải gánh chịu những chuyện gì, như thế để bệ hạ làm sao chịu nổi?

Cũng không thể vứt bỏ lượng lớn quan viên triều đình chỉ mang theo những phi tử kia chạy trốn a? Nếu bỏ lại hầu hết quan viên triều đình chỉ đem những phi tử kia theo, đó chính là muốn mỹ nhân mà không cần giang sơn, hoàng đế bệ hạ đi rồi cũng đừng nghĩ trở lại nữa, không có những quan viên phía dưới kia ủng hộ, chỉ dựa vào mỗi hoàng đế cùng mấy vị đại quan trên triều đình, liền có thể khống chế được toàn bộ Yến quốc hay sao?

Đương nhiên, đối với những quan viên đỉnh cấp đứng hàng Tam công bọn hắn mà nói, thật sự đến tình trạng buộc phải rút lui kia, thì vô luận như thế nào, triều đình cũng sẽ nghĩ biện pháp mang theo gia quyến của bọn hắn cùng thoát thân, về phần những quan viên khác kia, thì khó nói.

Hiện tại, vấn đề ở đây là bên này còn chưa thể công khai cho những quan viên ở kinh thành kia biết trước, để mà tự nghĩ biện pháp đưa người nhà rời đi, nếu không bách tính cũng không phải mù lòa, nhiều quan viên di chuyển gia quyến rời đi như vậy, bách tính há có thể không trông thấy? Đến lúc đó hậu quả khó mà lường được, còn không đợi quân địch đánh tới, kinh thành liền đã triệt để rơi vào hỗn loạn.

Đây chính là cái khó của đương gia nắm giữ gia nghiệp lớn, đủ các phương phương diện diện cần phải lo lắng.


Quân Tống xua binh đánh thẳng đến Yến Kinh, đem đến cho Yến Đình sự khủng hoảng khó có thể tưởng tượng, sách lược của Đại đô đốc quân Tống La Chiếu có thể nói là nhất cử* đâm trúng chỗ yếu hại của Yến quốc. (*1 phát)

. . .  . . .

Theo Mông Sơn Minh hạ lệnh triệt binh, từ bỏ ngăn cản quân Tống, dọc theo đường này, quân Tống tiến công trong cảnh nội Yến quốc cơ hồ là một đường thông suốt.

Cũng có chút cản trở, nhân mã lưu thủ tại vài nơi châu phủ Yến quốc không ngừng đi ra tập kích quấy rối, cũng đào hào, chắn đường, hay phá sập cầu đủ loại, tóm lại đang nghĩ tất cả biện pháp để kéo chậm lại tốc độ nhân mã quân Tống tiến công, nhưng mà cũng chỉ có thể kéo chậm lại được một chút, căn bản là đỡ không nổi.

Đại quân phe tiến công tạm thời dừng lại chỉnh đốn, trong một tòa dịch trạm bỏ trống, bị chiếm dụng thành quân trướng tạm thời.

Từ sau khi Vạn Thú môn làm ra con Kim Sí đưa tin, rồi bán ra thị trường, tác dụng của dịch trạm ở chư quốc đã bị suy yếu đi.

Trong dịch trạm, khói bếp bốc lên, trong đại sảnh dịch trạm, La Chiếu đứng đối diện địa đồ, tâm tình có chút nặng nề, cử động lần này của Mông Sơn Minh khiến hắn trở tay không kịp.

Tô Nguyên Bạch, Đông Ứng Lai, Thường Phi chợt cùng quay đầu lại, nhìn thấy Văn Du bước nhanh từ ngoài cửa đi vào.

Văn Du hơi gật đầu với mấy người xong, đi đến trước mặt La Chiếu bẩm báo: “Thám tử gửi tin tức về báo cáo, nói Mông Sơn Minh đích xác đã cho nhân mã Yến quốc rút lui. Mông Sơn Minh còn tập kết 300 vạn* quân, chia đại quân thành năm đường rút lui, phương hướng lui về là phía Đông Vực Giang.” (*3 triệu)

Đông Vực Giang chính là con sông lớn chia giữa Yến quốc với Tống quốc, nghe được  tin tức như vậy, Tô Nguyên Bạch, Đông Ứng Lai cùng Thường Phi đang ngồi uống trà cũng không thể ngồi yên được nữa, đều là đặt chén trà xuống đứng dậy.

Chỉ nghe Văn Du tiếp tục nói: “Theo thám tử ở khu Đông Vực Giang báo cáo về, quân Yến đang tại công khai chặt cây cây cối, lập bè gỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cho đại quân vượt sông. Xem ra, Mông Sơn Minh là muốn từ bỏ gấp rút tiếp viện cho Yến kinh, ngược lại muốn tiến công Đại Tống ta.”

Tô Nguyên Bạch nói: “Chẳng nhẽ Mông Sơn Minh thật sự có thể ngồi nhìn Yên Kinh thất thủ sao?”

“Ai!” La Chiếu chợt nhìn chằm chằm địa đồ buông tiếng thở dài, “Là ta đã xem thường lực ảnh hưởng của Mông Sơn Minh tại Yến quốc, không nghĩ tới hắn có thể kiểm soát được nhân mã Yến quốc nhanh như vậy, vừa mới bắt đầu hắn liền nắm chặt quân Yến trong tay, điều khiển tiến thối dễ như ý muốn! Yến quốc hỗn loạn như vậy, quân tâm tan rã như thế, lại bị hắn cấp tốc chỉnh đốn thu phục, lão gia hỏa này chân chính là không đơn giản nha.”

Đông Ứng Lai: “Đại đô đốc không phải nói triều đình Yến quốc sẽ hạ lệnh bắt buộc hắn  quay về viện trợ chặn đánh quân ta sao, khi đó sẽ khiến cho hắn phải mệt mỏi sao?”

La Chiếu: “Đó là điều chắc chắn! Tình huống triều đình các quốc gia cơ bản đều sẽ giống nhau, đơn giản là xem quân thượng nước nào khống chế cân bằng tốt hơn mà thôi, nước nào ở trong triều cũng sẽ không thiếu một đám tiểu nhân tư lợi, gặp chuyện khẳng định sẽ nghĩ đến bảo vệ mình đầu tiên, những người này làm sao sẽ quản tướng sĩ bên dưới chết sống ra sao, theo ý nghĩ của bọn hắn, nếu ngay cả bọn hắn đều không bảo đảm nổi, tướng sĩ phía dưới chết hay sống lại có ý nghĩa gì? Bọn hắn sẽ lập tức hạ chỉ, thúc giục Mông Sơn Minh truy kích, chặn đường quân ta là điều tất nhiên. Chỉ là. . .”

Hắn đang nói chợt hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm địa đồ rồi lắc đầu: “Theo như dự đoán trước đó, Mông Sơn Minh sẽ không thể không nghe theo mệnh lệnh của triều đình, cũng không thể không bị mệt mỏi, tiến tới bị quân ta mài chết. Thế nhưng, chân chính là không nghĩ tới, Mông Sơn Minh thế mà lại nhanh chóng khống chế được binh quyền nhanh như vậy, nhìn cử động của hắn bây giờ. . . Tuyệt đối là đang lợi dụng cầm nắm binh quyền mà tự ý đối kháng ý chỉ của Yến Đình, hắn đã biết được điểm sinh tử yếu hại, rất không có khả năng lại nghe theo mệnh lệnh của triều đình, đoán chừng là muốn chơi trò ‘quân đội ở bên ngoài có thể không nghe lệnh’, ý đồ của ta muốn để cho hắn mệt mỏi, muốn mài chết hắn, sợ là đã phá sản, hắn căn bản không ăn bộ này, lão gia hỏa này ở trên chiến trường thủ đoạn đích thật vẫn rất là cay độc!”

Thường Phi trầm giọng nói: “Một khi bị hắn đánh vào cảnh nội Tống quốc ta, há không phải sẽ gây phiền phức, phải chăng đại quân ta nên lui về thay đổi mục tiêu tấn công?”

Văn Du lắc đầu nói: “Không ổn! Bây giờ mà rút trở về, vừa vặn liền trúng phải gian kế của Mông Sơn Minh, vừa vặn để Mông Sơn Minh hóa giải nguy hiểm cho Yên Kinh, trái lại còn khiến cho Mông Sơn Minh chứng minh được rằng hắn đối kháng ý chỉ triều đình là đúng, cái này hẳn cũng là mưu đồ của Mông Sơn Minh.”

La Chiếu hơi gật đầu, đây chính là chỗ khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, không nghĩ tới Yến quốc dưới sự hỗn loạn như vậy, mà Mông Sơn Minh còn có thể nhanh chóng khống chế lại được nhân mã Yến quốc, đối phương chỉ cho đại quân đang giao chiến rút lui thôi, liền khiến hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nói tới nói lui, sở dĩ tính sai, vẫn là do không có tính tới Mông Sơn Minh có thể nhanh chóng nắm được nhân mã Yến quốc như vậy.

Một người đã thoát ly khỏi binh quyền Đại Yến từ rất lâu, hơn nữa còn là lão đầu tàn phế, đối mặt chính là các chư hầu các phương ủng binh tự lập, cùng với đại quân triều đình không hợp nhau, thế mà vừa lại trở về liền phong vân nơi tay, trong khoảnh khắc ngắn liền lần nữa nắm giữ quyền chủ đạo quân Yến.

Người khác là hiếm có trải nghiệm như vậy, hắn thân là nhân tài trường kỳ lăn lộn trong quân ngũ, có thể cảm nhận được điều này là có ý vị gì nhất, chân chính là khiến cho người ta sợ hãi thán phục!

Đây là điều La Chiếu hắn trước đó có nằm mơ cũng không nghĩ tới, liền xem như đã thành sự thật trước mắt đã thành, hắn vẫn còn có chút khó có thể tưởng tượng nổi.

Thường Phi nhìn chăm chú về phía Văn Du: “Chẳng lẽ lại phải bỏ mặc cho Mông Sơn Minh đánh vào Đại Tống ta ?”

La Chiếu cười lạnh một tiếng, “Đại Tống ta há dễ đánh vào như vậy, khi đại quân ta xuất kích, há có thể không chuẩn bị phòng ngự hậu phương, dọc ven bờ Đông Vực Giang đã tập hợp 200 vạn (2 triệu) trọng binh, lựa chỗ hiểm phòng thủ, qua sông lớn đã khó khăn, đối mặt với chặn đánh, mới 300 vạn nhân mã liền đã muốn tuỳ tiện công phá phòng tuyến ta?”

Tô Nguyên Bạch nghi ngờ nói: “Đã có nắm chắc như thế, vì sao Đại đô đốc vẫn còn xem địa đồ do dự?”

La Chiếu khoát tay, “Cũng không phải là do dự, mà là tại đang tính toán xem lương thảo trong tay Mông Sơn Minh còn có thể kiên trì được bao lâu. Điều này quyết định đại quân ta có tiếp tục chấp hành kế hoạch ban đầu nữa hay không, hay là lui về tiến đánh chỗ khác.”

Tô Nguyên Bạch à một tiếng, “Vậy Đại đô đốc định có kế hoạch gì?”

Ánh mắt La Chiếu lại nhìn lên địa đồ, lần nữa nhìn chằm chằm nhân mã phòng ngự bố trí dọc tuyến Đông Vực Giang của Tống quốc, lặp đi lặp lại suy diễn, tính toán các loại tình huống công thủ ở trong đầu.

Hắn đứng yên lặng suy diễn như này, ở đó không nhúc nhích có gần nửa canh giờ.

Mấy người biết hắn đang chuẩn bị cho ra quyết định trọng đại, đang thận trọng suy nghĩ, liền cũng không dám lên tiếng quấy rầy, không dám quấy rầy mạch suy nghĩ của hắn, đều đứng lẳng lặng ở một bên chờ đợi.

Một hồi lâu sau, La Chiếu thở ra một hơi dài, ánh mắt trở nên kiên quyết nói: “Lương thảo trong tay Mông Sơn Minh kiên trì không quá 10 ngày, trọng binh ta phòng thủ những nơi hiểm trở ven sông cũng không phải là giấy, ta lặp đi lặp lại thôi diễn, coi như Mông Sơn Minh hắn có lợi hại hơn nữa, ta không tin phòng tuyến đại quân ta ngay cả 10 ngày cũng đều không thể kiên trì được. Cử động lần này của Mông Sơn Minh sợ là vẫn muốn dẫn dụ nhân mã ta lui về, để giải vây cho Yến Kinh.”

Quay đầu lại nhìn về phía đám người, “Quốc chiến chính là đọ quốc lực, lương thảo là điểm trí mạng của quân Yến! Mông Sơn Minh đánh lâu sẽ không xong, lương thảo hao hết, tất nhiên sẽ không đánh tự bại, vì sao phải lui trở về? Bây giờ ta lui về, ngược lại sẽ trúng gian kế của hắn, một khi để hắn đạt được, không khác gì để hắn chứng minh với Yến Kinh rằng sách lược của hắn là đúng, sẽ khiến hắn thu được càng lớn quyền tự chủ hơn, khiến cho hắn lại càng dễ dàng khống chế được nhân mã triều đình thuận tiện hơn, mà quân ta khi đánh với một chi đội nhân mã như vậy, sẽ rất bất lợi. Hiện tại tiếp tục tiến quân hướng Yến Kinh, tiếp tục tạo áp lực đối với Yến Kinh, Yến quốc đã không còn đáng để lo, chiến lược trọng yếu của chúng ta vẫn là bức cho Hàn quốc xuất binh!”

Rầm! Hắn đưa tay đập vào địa đồ trên tường, nói năng rất có khí phách: “Ý ta đã quyết, không thể để cho Mông Sơn Minh nắm cái mũi của chúng ta mà dắt đi được, đại quân tiếp tục tiến lên, kế hoạch thẳng tiến đến Yến Kinh không thay đổi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.