Đạo Quân

Chương 677: Tranh Giành Binh Quyền





Chương 677: Tranh giành binh quyền

Dịch giả: Luna Wong

Ai cũng không nghĩ đến, Mông Sơn Minh vừa mới vừa ló ra cái, còn chưa có làm cái gì, liền khiến cho chiến sự nhanh chóng xuất hiện biến hóa kịch liệt đến như vậy.

Một đám người trên triều đình còn chưa biết nguyên nhân chiến cuộc bị biến hóa là bởi vì Mông Sơn Minh mà ra, nếu như biết Mông Sơn Minh có lực ảnh hưởng lớn như vậy, cư nhiên khiến quân Tống trực tiếp chỉa thẳng tới chỗ kinh thành bọn hắn uy hiếp, sợ là phải hối hận xanh đít khi để Mông Sơn Minh xuất chinh.

Ở trong ý thức của bọn hắn, tự nhiên là người phía dưới bị đánh sạch sẽ rồi mới có thể uy hiếp được tới bọn hắn.

Nay nguy cơ bỗng nhiên ập tới, trung tâm quân cơ tại Yến Kinh liên tiếp truyền chỉ hạ lệnh, thúc giục đại quân chặn đường quân Tống!

Đến lúc này, các quyền quý Yến Kinh tự nhiên là đặt nhiệm vụ bảo vệ bọn hắn lên hàng đầu, nào quản phía dưới đánh thế nào, nếu ngay khu trung tâm triều đình cũng không gánh nổi, còn đánh đấm nỗi gì?

Vì không để xáo trộn tiết tấu của Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông giữ vững áp lực, giúp Mông Sơn Minh có đầy đủ thời gian chỉnh quân.

Tình huống chiến đấu Mông Sơn Minh cũng đã biết được, Thương Triều Tông tin tưởng Mông Sơn Minh biết nên làm như thế nào, cũng tin tưởng Mông Sơn Minh biết được tính cấp bách của vấn đề.

Hai người đã sớm thương nghị thỏa đáng, Mông Sơn Minh đích thân đến tiền tuyến, việc thứ nhất cần giải quyết chính là, muốn nhanh chóng nắm vững chắc quyền thống lĩnh đại quân Yến quốc, nếu không sẽ không có cách nào loại trừ được quấy nhiễu từ bên trên, nói trắng ra, ở mức độ nào đó, thì chính là cướp đoạt binh quyền của triều đình!

Binh quyền, cái thứ này cũng không phải chỉ một tờ ý chỉ ban xuống liền có thể có hiệu quả, ngày hôm nay có thể một đạo ý chỉ ban cho ngươi, hôm sau cũng liền có thể một đạo ý chỉ cắt mất, cho nên chỉ dựa vào ý chỉ phía trên là không ổn, còn cần phải tự mình chủ động ra tay tranh thủ. Cái này cũng là bất đắc dĩ, không thể thống lĩnh binh quyền khi đối diện với đủ loại quấy nhiễu, dưới thế cục như vậy, nếu cứ để nhiễu như thế sẽ không có cách nào đánh được.

Không phải Thương Triều Tông tham lam có ý muốn chiếm binh quyền này, mà là Đại Yến đã đến tình trạng như thế, nếu như còn muốn bảo trụ Đại Yến, hắn liền không thể không làm như vậy, chỉ có tranh đấu thắng lợi, bọn hắn mới có thể có quyền được quyết định cuộc chiến này phải đánh như thế nào!


Nếu không phải như thế, Mông Sơn Minh cần gì phải vừa mới đến liền dựng lên năm đường nhân mã đốc quân chấp pháp trước? Đội ngũ đốc quân chấp pháp khổng lồ như thế, lại đều là do nhân mã bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh thành lập, ở sau đó ẩn tàng thâm ý gì, tự nhiên đã dần dần hiển hiện.

Mà trên mặt khác, Thương Triều Tông cũng phải trụ vững trước áp lực triều đình, hai bên cự cãi nhau mãi không xong.

Triều đình thì muốn đại quân chinh chiến khẩn cấp ra chặn đường quân Tống, nhưng Thương Triều Tông thì lại lấy lý do nhân mã chưa chỉnh đốn thỏa đáng, giờ mà ra chiến lập tức sẽ bại để trì hoãn.

Triều đình muốn điều nhân mã đang lưu lại bảo vệ ở tại các châu chư hầu, như Nam Châu, Cung Châu, Đồ Châu, Hạo Châu, Phục Châu với Trường Châu đi ra tham chiến, Thương Triều Tông cũng chết sống không đồng ý.

Nguyên nhân rất đơn giản, các châu đó là nơi các tướng sĩ sinh sống, vợ con già trẻ cả nhà các tướng sĩ chư hầu đều ở đó, có những nhân mã kia bảo hộ giữ nhà, quân Tống sẽ không dám tuỳ tiện tiến công, vạn nhất có chuyện cũng có thể yểm hộ cho gia quyến rút lui. Thật sự điều những nhân mã kia đi rồi, thì vợ con các tướng sĩ ai đến bảo hộ giờ? Trông cậy vào triều đình sao? Không trông cậy nỗi! Các chư hầu tướng sĩ vốn không cùng một lòng với triều đình, sẽ không thể nào an tâm tác chiến, khi đó cuộc chiến này còn đánh thế nào?

Thực muốn ép những người không cùng một lòng với triều đình này quá mức, vì tự vệ, lúc nào cũng có nguy cơ xảy ra chuyện thông đồng với địch quốc làm phản.

Nhân mã Nam Châu của hắn kia cũng sẽ không tuỳ tiện điều động, hắn để đề phòng phía Triệu quốc bên kia, một khi Triệu quốc xuất binh, hắn không thể để cho đại quân Triệu quốc đánh thẳng một mạch vào được, tối thiểu phải ra ngăn cản trì trệ lại một chút, tranh thủ thời gian cho chiến sự đầu bên kia.

Huống chi chiến sự bây giờ đã không phải là chuyện tăng thêm nhân mã liền có thể giải quyết, nếu tiền tuyến cứ đánh mãi không thắng, có điều thêm nhiều nhân mã hơn nữa cũng vô dụng, chỉ trở thành gánh nặng, nội mỗi vấn đề lương thảo thôi liền đã có thể toang rồi.

Những đạo lý này đem giảng với đám người trên triều đình kia là nói không thông, triều đình chỉ một hai thúc giục xuất binh, bảo vệ quyền quý đang tụ tập ở kinh thành!

Thương Triều Tông kiên quyết chống lại, lấy nguyên do làm như thế sẽ chỉ bức chư hầu phản lại mà thôi.

Một mặt khác, Thương Triều Tông để cho năm đường chư hầu biết, chỉ có hắn có thể trụ vững được áp lực của triều đình, bảo trụ được đường lui cuối cùng của năm đường chư hầu.

Đồng thời lệnh 10 vạn thiết kỵ đóng tại vị trí có lợi, một khi có đường nhân mã chư hầu nào ở tiền tuyến xuất hiện dị thường, đại quân của hắn sẽ lập tức tấn công địa bàn của đường chư hầu đó.


Đội vận lương Lam Nhược Đình trù bị tại Nam Châu cũng đã xuất phát, phải bảo đảm cung ứng đầy đủ lương thảo cho 10 vạn thiết kỵ này.

Từ địa phương khác hiện nay đã rất khó kiếm được lương thảo, Thương Triều Tông cũng chỉ có thể là nghĩ biện pháp lấy ra từ chính Nam Châu của mình.

Đến một bước này, thật sự đã không có biện pháp, Mông Sơn Minh kéo lấy thân thể già nua tàn tạ, gần như một mình ra tiền tuyến, trên tay không có một binh một tốt, phải chạy đi thống ngự những kiêu binh hãn tướng kia, có một số việc chỉ dựa vào mỗi mình Mông Sơn Minh thôi sẽ rất dễ xuất hiện biến cố. Cho nên Thương Triều Tông muốn cả hai phía cùng tiến hành, ân uy cùng lúc, hắn muốn ổn định quân tâm của năm đường chư hầu, đồng thời nắm vững chắc thế lực này trong tay mình.

Vì cứu vãn Đại Yến đang tràn ngập nguy cơ này, cái gì bị bêu danh hay không bêu danh, đã không cần thiết để ý tới, Thương Triều Tông chân chính cùng Mông Sơn Minh nội ứng ngoại hợp, liên thủ chống đỡ Đại Yến quốc sắp chuẩn bị sụp đổ này, Thương Triều Tông đối nội chống lại, Mông Sơn Minh đối ngoại chinh chiến.

Trải qua những chuyện như vậy, bản thân Thương Triều Tông cũng đang nhanh chóng trưởng thành.

Còn có Lam Nhược Đình, ở Nam Châu bên kia đang dốc hết tâm huyết kinh doanh, nghĩ hết biện pháp góp nhặt vật tư, chuẩn bị ứng đối cho những bất trắc có khả năng xảy ra đến.

Mà Ngưu Hữu Đạo thì núp ở phía sau màn, yên lặng quan sát, chuyện bên ngoài hắn buông tay cho đám người Thương Triều Tông tự làm, có một số việc, hắn có nhúng tay vào cũng chưa chắc có thể làm tốt, chỉ có thể ở ngoài nghiêm mật chú ý bốn phía, chờ đợi thời điểm cần hắn phải ra tay, tận lực bảo đảm an toàn cho đám người Thương Triều Tông.

Giống như là lời Hoàng Liệt nói vậy, Ngưu Hữu Đạo âm trầm trốn ở phía sau màn, giống như một con rắn độc lúc nào cũng có thể chui ra cắn người.

. . .  . . .

“Kế hoạch ám sát Thương Triều Tông với Mông Sơn Minh sợ là đã thất bại.”

Tấn quốc, trong hoàng cung, Thái Thúc Hùng chiêu gọi Thiệu Bình Ba đến nói chuyện, vừa gặp mặt liền nói cho hắn một cái tin tức không quá tốt.

Thiệu Bình Ba đứng ở trước thư án, vừa mới hành lễ xong ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu hỏi: “Bệ hạ nói vậy là sao?”

Thái Thúc Hùng từ từ nói: “Mông Sơn Minh hạ lệnh, điều toàn bộ tu sĩ Tấn quốc đi, an bài cho việc làm khác, ngươi đoán ra được là kêu đi làm việc gì không?”

Tin tức biết đến có hạn, cái này sao có thể đoán ra được, Thiệu Bình Ba chắp tay thỉnh giáo: “Vi thần ngu dốt, còn xin bệ hạ chỉ giáo.”

Thái Thúc Hùng lắc đầu cười nhạo nói: “Mông Sơn Minh thế mà để tu sĩ Tấn quốc của cô vương nghĩ biện pháp đi ám sát Đại đô đốc La Chiếu của quân Tống, đây chẳng phải là nói đùa a, La Chiếu được thiên quân vạn mã bảo hộ, người bên ngoài căn bản không đến gần được hắn, huống chi bên cạnh hắn còn có rất nhiều tu sĩ cao thủ Tống quốc, làm sao có thể đắc thủ được?”

Thiệu Bình Ba nhíu mày, ánh mắt lóe lên một cái, chợt phun ra mấy chữ, “Ngưu Hữu Đạo đã xuất thủ!”

Thái Thúc Hùng ‘nga’ một tiếng, “Làm sao mà biết?”

Thiệu Bình Ba đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, cũng không tiện trả lời, cái này là trực giác với đối thủ cũ, Mông Sơn Minh đột nhiên tới chiêu này, hắn lập tức ý thức được, đây chính là Ngưu Hữu Đạo ở sau lưng giở trò quỷ, Ngưu Hữu Đạo đề phòng tu sĩ Tấn quốc, hắn không có chút ngoài ý muốn nào.

Hắn biết rất rõ, Ngưu Hữu Đạo thực ra là đề phòng hắn!

. . .  . . .

Theo năm đường chư hầu trở về các nơi thực hiện thống kê rõ tình hình nhân mã xung quanh về sau, Mông Sơn Minh cũng hạ một đạo quân lệnh khiến cho Yến Đình từ trên xuống dưới chấn kinh, biến sắc!

Mông Sơn Minh lệnh cho năm đường nhân mã chư hầu làm chấp pháp đốc quân, đồng thời lần nữa phân phối điều chỉnh trọng binh tại các châu thuộc triều đình Yến quốc, tạo thành 5 bộ, lại mệnh cho 5 đường chư hầu mỗi đường nhìn chằm chằm một bộ, nếu như năm bộ nhân mã kia dám kháng mệnh, nhân mã chư hầu lập tức diệt!

Đây quả thực là không cho phe nhân mã triều đình có đường sống mà, một bên bị triều đình buộc liều mạng với quân Tống, phía sau còn có nhân mã chư hầu nhìn chằm chằm muốn hạ độc thủ.

Quá đáng hơn nữa còn tại phía sau, Mông Sơn Minh thế mà lệnh cho nhân mã đang truy kích quân Tống toàn bộ rút lui, toàn bộ triệt thoái về phía sau, mệnh cho nhân mã 5 đường chư hầu đốc xúc quá trình triệt thoái, kẻ trái lệnh diệt!

Vậy mà từ bỏ bao vây chặn đánh quân Tống, làm như thế chẳng khác gì bỏ mặc cho quân Tống xông thẳng đến kinh thành Yến quốc sao, thử hỏi Yến Đình từ trên xuống dưới làm sao có thể không chấn kinh? Đây là cố ý muốn hại chết quan viên trên dưới cả triều hay sao?

Thương Triều Tông lại hạ lệnh cho nhân mã đang lưu trú tại các châu phủ của triều đình tụ tập, nói với bọn hắn thời điểm tận trung với triều đình đã đến rồi, bảo bọn hắn tập kết đi ra chặn đường quân Tống.


Lệnh này vừa ra, nhân mã các châu phủ triều đình lập tức ân cần thăm hỏi tổ tông của hắn, liên đới ngay cả Thương Kiến Hùng cũng bị chửi mắng luôn, đại quân các đường chư hầu cũng không chống đỡ nổi quân Tống, bảo chúng ta đi ra chặn, nói đùa cái gì đó?

“Bệ hạ, Thương Triều Tông đây là có âm mưu làm loạn a, 10 vạn thiết kỵ của hắn thì ngừng lại, căn bản không có bất kỳ ý muốn tham chiến nào, bây giờ lại còn lệnh cho các đường đại quân ngừng bao vậy chặn đánh quân Tống, còn kêu các đường đại quân triệt thoái về sau, đây là đang cố ý muốn chôn vùi kinh thành a!”

Trong ngự thư phòng, Thương Vĩnh Trung ngồi đối diện Thương Kiến Hùng đang bi phẫn khiển trách sau thư án.

Hắn lại trở về, sau khi đại quyền chinh chiến được chuyển giao cho Thương Triều Tông xong, hắn lập tức vọt chạy từ tiền tuyến trở về, bây giờ cũng đang nơm nớp lo sợ, tội trạng trên người muốn phủi hết sạch sẽ cũng khó, xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn không ai cắn hắn là không thể nào, dù sao cũng còn có người muốn ngồi vào vị trí Đại tư mã này của hắn.

Lúc này tự nhiên là muốn đổ hết cho Thương Triều Tông rồi, lấy sự kiện vừa rồi chứng minh Ngô Công Lĩnh đào thoát là do trước đó Thương Triều Tông cố ý dung túng, đằng sau hắn chạy tới tiếp nhận cũng là do bị Thương Triều Tông làm hại, không thừa cơ hội này đem trách nhiệm đổ hết cho Thương Triều Tông, hắn còn có thể đổ cho ai giờ?

Sắc mặt của Thương Kiến Hùng rất khó coi, là hắn hạ chỉ bắt Thương Triều Tông lại, rồi lại là hắn hạ chỉ tẩy sạch tội danh cho Thương Triều Tông, một lần nữa bắt đầu dùng lại, bây giờ chẳng lẽ lại muốn lần nữa hạ chỉ miễn đi chức Đại đô đốc Chinh phạt của Thương Triều Tông sao? Lật lọng như thế, coi ý chỉ của triều đình thành cái gì rồi?

Đồng Mạch cùng Cao Kiến Thành đứng bên dưới sắc mặt cũng khó coi, hai người bọn hắn rất rõ, một khi quân Tống công hãm kinh thành, bên này coi như có thể thoát đi, cũng chỉ có thể thoát đi được một bộ phận, đại bộ phận quan viên cùng gia quyến triều đình đều khó có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Một khi từ bỏ những người này, chẳng những uy tín mất hết, những người kia cũng là thành viên của tổ chức bọn hắn quản lý, vứt bỏ bọn họ, với quyền thế bọn họ nắm giữ tại Đại Yến cũng liền tương đương với ném đi gần bảy tám phần.

Coi như đều mang hết người nhà đi, kéo lấy một nhóm người đông như vậy đi trốn, tốc độ đi như nào là có thể nghĩ, nếu viện quân không đến, trốn qua đươc quân Tống truy sát sao?

Cho nên đối với những đại quan như bọn hắn này mà nói, kinh thành không thể để xảy ra sai sót, cuối cùng vẫn là phải buộc các bộ nhân mã cản lại quân Tống!

Đồng Mạch trầm giọng nói: “Bệ hạ, kinh thành không thể để sai lầm, nếu là ngay cả trung tâm chỉ huy Yến quốc cũng gánh không nổi, còn làm sao bảo trụ được Đại Yến đây?”

Thương Kiến Hùng hít vào một hơi thật sâu, mặt như đen lại nói: “Truyền chỉ, Thương Triều Tông nghịch mệnh có thể không theo, mệnh cho nhân mã các châu phủ lập tức không tiếc đại giới chặn đường quân Tống.”

Thương Vĩnh Trung buồn bã nói: “Bệ hạ, đã muộn, Mông Sơn Minh khống chế năm đường nhân mã chư hầu, cho đám người này là chấp pháp đốc quân, cưỡng ép bức bách các bộ nhân mã nghe lệnh, không theo liền giết a! Nói câu không dễ nghe, các bộ nhân mã nhân số mặc dù nhiều hơn vài đường chư hầu, thế nhưng căn bản không phải đối thủ của vài đường chư hầu. Còn có Bột Châu Trần Cửu, Kỳ Châu Ngô Khang An, Mông Sơn Minh vừa gửi quân lệnh đến, bọn hắn liền là chấp hành ngay. Bệ hạ chẳng lẽ còn không hiểu được sao? Đây đều là bộ hạ cũ của Ninh vương a, ngay từ đầu bệ hạ không nên uỷ quyền cho Thương Triều Tông, không nên cho hắn cơ hội nắm quyền, bây giờ bị hắn thừa cơ nắm binh quyền, sao hắn có thể dễ dàng buông tay nữa chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.