Đạo Quân

Chương 668: Thần Minh Chi Lực





Chương 668: Thần Minh chi lực 

Dịch giả: Luna Wong – lực lượng của thần minh

Thấy hắn tự tin mười phần, trong lòng Huệ Thanh Bình lại có chút không chắc, giả vờ khinh thường nói: “Ai muốn đầu chó của ngươi?”

Ngô Công Lĩnh trêu tức nói: “Hẳn là sợ thua không dám đánh cược phải không?”

Mặc cho ai cũng đều có thể nghe ra đây là phép khích tướng, cả Huệ Thanh Bình cũng không ngoại lệ, nhưng mà bị người này sĩ nhục, khích tướng ‘hẳn là sợ thua’, nàng há có thể ở trước mặt mọi người tỏ ra là mình sợ hắn được?

Huống chi, quỷ mới đi tin cẩu vật miệng mồm toàn ba hoa khoác lác này có thể có Thiên Địa Đại Pháp gì đó, nàng quả quyết nói: “Được, cược thì cược, chỉ sợ ngươi thua rồi lật lọng không dám tự vẫn thôi!”

Ngô Công Lĩnh: “Vậy không ngại lần nữa nhắc lại đồ đặt cược, nếu như ta thua cuộc, nguyện ý lấy thủ cấp trên cổ dâng cho Huệ Thanh Bình ngươi, còn ngươi thì sao?”

Ánh mắt mọi người cùng nhìn chăm chú về phía Huệ Thanh Bình, một tên đệ tử của Huệ Thanh Bình thậm chí lặng lẽ kéo ống tay áo Huệ Thanh Bình lại, ra hiệu cho sư phụ không nên đánh cược vụ này.

Không bị kéo ống tay áo còn tốt, bị đệ tử kéo ống tay áo một cái, vốn đang có chút do dự Huệ Thanh Bình sao có thể yếu thế, lúc này bèn cắn răng nói: “Nếu ngươi thật sự có thể thi triển ra Thiên Địa Đại Pháp ngăn cản lại truy binh, ta liền gả cho ngươi là được chứ gì?”

Các tu sĩ lục đại phái đều quay mặt nhìn nhau, đều đổ mồ hôi lạnh thay Huệ Thanh Bình.

Loại cảm giác này rất không hiểu thấu, tất cả mọi người đều cảm thấy Ngô Công Lĩnh không có khả năng thi triển ra cái gì Thiên Địa Đại Pháp, không có khả năng thắng, nhưng lại vẫn cứ lo lắng Huệ Thanh Bình thất bại.

Thật sự là, dọc theo đoạn đường này, đối mặt với triều đình Yến quốc bao vây chặn đánh nhiều lần, Ngô Công Lĩnh đã cho thấy hắn đích thực có năng lực, nhìn như thô tục không chịu nổi, nhưng thật sự là có chút bản sự.

Ngô Công Lĩnh: “Ngươi lo lắng ta đổi ý, ta cũng lo lắng ngươi đổi ý, chi bằng xin mời chư vị ở đây làm chứng. Chư vị có thể nguyện ý đứng ra làm chứng cho trận đánh cược này của hai người chúng ta được không?”

Đám người lần nữa quay mặt nhìn nhau, Toàn Thái Phong cười khan một tiếng nói, “Loại chuyện này, chúng ta làm chứng có được không?”

Mấy vị trưởng lão khác cũng cười cười có chút gian, nhìn xem náo nhiệt không sợ phiền phức lớn.

Thấy như thế, Ngô Công Lĩnh lại nói: “Nếu chư vị có do dự, vậy liền không miễn cưỡng, nhưng nói miệng không có bằng chứng, không ngại lập xuống khế thư làm chứng đi!”

Nói xong cũng mặc kệ đám người có ý kiến gì, bàn tay to xốc chiến giáp lên, kéo áo bào vải mặc dưới áo giáp, huy kiếm cắt một mảnh, lại không chút do dự dùng mũi kiếm cắt một vệt trên đầu ngón tay, ngay tại chỗ viết huyết thư.

Chút vết thương cỏn con kiểu này, đối với loại người đi ra từ trong núi thây biển máu như hắn mà nói, khi cắt con mắt cũng không nháy một chút.

Viết xong huyết thư, tiện tay vò thành một cục ném qua, dưới ánh mắt mọi người nhìn theo chăm chú, huyết thư xẹt qua trên không trung, rơi thẳng vào trong tay Huệ Thanh Bình.

Huệ Thanh Bình mở mảnh vải ra xem xét, điều kiện đặt cược Ngô Công Lĩnh viết ra ngay phía trên, từng chữ rõ ràng, không có sai.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Huệ Thanh Bình tiến thối lưỡng nan, giống như có loại cảm giác bị Ngô Công Lĩnh đưa vào tuyệt lộ vậy.

Nàng hoàn toàn có thể vứt quách tấm vải đi, không cá cược nữa, thế nhưng một người luôn luôn tỉnh táo như nàng, lần này thật sự nuốt không trôi cục tức này, lại quay đầu lại quát: “Đem giấy tới đây!”

Nàng mới không đi xé rách y phục của mình ở trước mặt đám người, sau đó lại còn giao mảnh y phục của mình cho tên rác rưởi kia nữa.

“Sư phụ. . .” Đệ tử cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.

“Đem ra!” Huệ Thanh Bình nổi giận gầm thét.

Đệ tử đành phải lấy ra một trang giấy đưa đến, Huệ Thanh Bình chộp lấy, không cần phiền toái như Ngô Công Lĩnh như vậy, nàng hơi thi pháp chút, đầu ngón tay liền có máu chảy ra, cũng ngay tại chỗ viết huyết thư đặt cược, sau đó tiện tay phất trang giấy đi qua, ‘chiu’ một tiếng, bắn nhanh về phía Ngô Công Lĩnh như dao cắt, có cảm giác như muốn thừa cơ giết người diệt khẩu luôn vậy.

Đơn Đông Tinh hộ vệ bên người Ngô Công Lĩnh lập tức đưa tay ra cản lại, đỡ cho Ngô Công Lĩnh một kích này, cũng bắt lấy tờ giấy kia.

Hắn nhịn không được liếc xuống xem nội dung trên trang giấy trước, nhìn thấy nội dung phía trên xong, khóe miệng hắn nhếch lên một cái, sau đó đưa tờ giấy cho Ngô Công Lĩnh, chỉ là ánh mắt hơi có kỳ quái.

Cầm tờ giấy xem nội dung bên trên xong, Ngô Công Lĩnh ngửa mặt lên trời cười to “ha ha”, cười đến Huệ Thanh Bình tức xanh cả mặt.

Những người còn lại vẻ mặt đầy hiếu kỳ, đều rất muốn nhìn thử xem Huệ Thanh Bình viết cái gì ở trên giấy.


Toàn Thái Phong mặt dạn mày dày lên tiếng hỏi, “Đại tướng quân không phải kêu chúng ta làm chứng a, có thể cho chúng ta xem qua chút được không?”

Huệ Thanh Bình tức giận trừng mắt ngó, Ngô Công Lĩnh cũng rất hào sảng, thoải mái đưa khế thư cho đám người chuyền nhau xem.

Đám người lần lượt xem qua về sau, từng người thần sắc hết sức cổ quái, phát hiện Huệ Thanh Bình thật đúng là viết giao kèo, nếu như thua thì gả cho Ngô Công Lĩnh các kiểu.

Từng tên nhìn về phía Huệ Thanh Bình, ánh mắt rất cổ quái, cảm thấy một nữ nhân bình thường rất bình tĩnh, hôm nay lại như thế nào, loại đánh cược này cũng có thể đánh sao? Ngô Công Lĩnh chính là tên điên kiêm luôn vô lại, nếu hắn thua xù không nhận nợ thì ngươi phải làm thế nào? Chúng ta cũng không có khả năng để cho ngươi giết hắn.

Ai cũng biết, mặc kệ thắng thua, chỉ cần Huệ Thanh Bình ký ván cược này, còn là loại cược kiểu như thế với Ngô Công Lĩnh, truyền ra ngoài chính là chuyện cười lớn, trên danh nghĩa liền đã thua trước rồi.

Huệ Thanh Bình bị đám người nhìn ngó xấu hổ giận dữ khó nhịn, tức giận quát tháo: “Đâu, Thiên Địa Đại Pháp của ngươi đâu, còn không mau thi triển ra ngăn trở truy binh.”

Ngô Công Lĩnh không chút hoang mang, sau khi lấy khế thư trở về, cất thật kỹ ở trong ngực, sau đó huy kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, dưới ánh mặt trời, mũi kiếm chiếu sáng rạng rỡ.

Lại phối hợp với bộ mặt bỗng nhiên biến thành nghiêm túc thành kính của hắn, trái lại hù được mọi người ở đây giật hót một phen, thậm chí có người trong lòng nói thầm, chẳng nhẽ tên hãm này thật sự biết Thiên Địa Đại Pháp gì đó thật?

Đám người đợi chờ một trận, nhìn chung quanh một chút, nhìn xem trời, lại nhìn xem đất, không thấy có bất cứ dị thường nào, chỉ thấy mấy con chim rừng bay lui bay tới trên không trung mà thôi.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có người cười khổ, có người có vẻ như đang nói, thật đúng là chuyện ma quỷ, loại chuyện hoang đường này lại kém chút đi tin hắn.

Huệ Thanh Bình mặt cười lạnh lẽo, “Thiên Địa Đại Pháp của người đâu nào?”

Ngô Công Lĩnh không đáp, quay đầu nhìn nàng một cái, rồi quay lại nhìn về phía mũi kiếm, tiếp theo đưa mắt nhìn lên thương khung, chợt lớn tiếng nói: “Thương thiên* ở trên, Ngô Công Lĩnh xin bái, khẩn cầu bề trên cho mượn thần lực dùng một lát, giúp ta ngăn cản truy binh!” Giọng khấn trầm bồng du dương, y như thật.

Đám người lại ngẩng đầu, rồi quay đầu, quan sát khắp nơi, chờ một lúc sau, vẫn là không thấy bất cứ dị thường nào, ngược lại chi có tiếng hắt hơi của mấy con ngựa cưỡi phía dưới thi thoảng vang lên.

Chưa đầy một lát, Huệ Thanh Bình lại lần nữa cười lạnh, “Ngô đại tướng quân, Thiên Địa Đại Pháp của người đâu?”

Ngô Công Lĩnh hạ kiếm trong tay xuống, chậm rãi tra bảo kiếm vào bao xong, mới nhẹ nhàng trả lời: “Gấp cái gì, thiên địa to lớn, lời của ta truyền đến thiên địa thần minh dĩ nhiên cần phải chờ chút thời gian, đợi đến khi thần minh nghe được, tự nhiên sẽ dùng thiên địa đại pháp ngăn cản truy binh giúp ta.”

Đám người buồn cười, phát hiện vị này thật đúng là lời gì cũng dám nói, miệng toàn nói hươu nói vượn.

Huệ Thanh Bình lại cười không nổi, lạnh lùng nói: “Nếu như mãi không có phản ứng gì, có phải chăng chính là thần minh chưa nghe thấy?”

Ngô Công Lĩnh: “Ngươi yên tâm, ta đây kinh nghiệm sa trường, nhiễm không ít huyết sát chi khí tướng sĩ, khí trùng lăng tiêu, nếu ta đã thành tâm cầu nguyện, bề trên nhất định có thể nghe được.”

Huệ Thanh Bình: “Lúc nào có thể nghe được?”

Ngô Công Lĩnh nhìn xem sắc trời, “Thiên địa lui tới cần một chút thời gian, trước chạng vạng tối, nhất định có phản ứng! Nếu như trước chạng vạng tối không có phản ứng, ta rút kiếm tự vẫn là được.” Nói rất là thoải mái.

Hắn vừa nói như vậy, ngược lại làm cho Huệ Thanh Bình biết rõ, hắn đây chính là nói hươu nói vượn cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng mà đến khi trời vẫn chưa tới chạng vạng tối, cụ thể gần sau nửa canh giờ, giữa thiên địa quả nhiên có xuất hiện dị động, chỉ nghe từ nơi xa bên phải truyền đến tiếng rầm vang, dẫn tới đám người cùng nghiêng đầu nhìn lại.

Tiếng rầm vang ngày càng vang to, cũng ngày càng gần, tựa hồ ngay cả đại địa đều đang tại rung động, mọi người sắc mặt thay đổi.

Ngô Công Lĩnh ngược lại bình tĩnh vô cùng, chắp hai tay, bái tế trời cao: “Tạ ơn Thần Minh chiếu cố Ngô Công Lĩnh, một lời chí thành!”

Đám người nhìn hắn, rất kinh nghi bất định, chẳng nhẽ tên này đã mượn được Thần Minh chi lực thật rồi?

Tiếng ầm vang tới gần, thiên địa dị tượng, chim thú trong núi rừng bốn phía kinh hãi bỏ chạy tứ tán.

Rất nhanh, phía bên trái nơi xa có bóng trắng kéo theo đồ vật cuồn cuộn vọt đến, là bọt nước.

Một dòng lũ lớn như gió cuốn bụi mù tràn đến, cỏ cây bị cuốn bay, sóng nước cuồn cuộn như triều dâng, lao nhanh qua bên dưới chân núi trước mắt mọi người, sóng lớn vỗ mạnh bờ, hơi nước tràn ngập, dọa đám ngựa kinh hoảng phải ghìm chặt dây cương ổn định.

Âm thanh lũ lụt đi xa, chỉ còn lại một mảnh nước đục ngầu cuốn theo đầy tạp vật tung bay, trước mắt là cả một vùng nước mênh mông.

Tiếng ầm vang đi qua, đám người lần lượt quay đầu nhìn về phía Ngô Công Lĩnh gặp chuyện không thấy sợ hãi kia, từng người mặt mũi tràn đầy kinh hãi, trong phương viên mấy chục dặm này cũng không thấy sông lớn hồ bự nào, từ chỗ nào đột nhiên hồng thủy dậy sóng, chẳng lẽ tên này thật sự có thể câu thông với trời xanh?


Huệ Thanh Bình có chút sợ ngây người.

Thẳng đến khi thanh âm của Ngô Công Lĩnh truyền đến, nàng mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy Ngô Công Lĩnh đưa tay chỉ thiên địa kinh biến xảy ra trước mắt đám người hỏi, “Chư vị, ta hướng trời xanh bên trên mượn một mảnh đầm lầy trong thiên địa tới đây, như vậy có xem như là Thiên Địa Đại Pháp chưa? Thiên Địa Đại Pháp này của ta có thể cản được truy binh không?”

“. . .  . . .” Đám người ngưng nghẹn nín lặng, nhìn hắn y nguyên như nhìn quái vật.

Ngô Công Lĩnh nhìn chằm chằm Huệ Thanh Bình vẫn đang mắt trợn tròn phía trước, lớn tiếng nói: “Huệ Thanh Bình, nhớ kỹ, thiên địa làm chứng, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nữ nhân của Ngô Công Lĩnh ta!”

Nói xong ngửa mặt lên trời cười to “ha ha”, cười đến mức phải gọi là điên cuồng càn rỡ.

Sau đó thấy hắn thúc chuyển xoay ngựa, mau chóng phóng ngựa phi đi, một đám người ngây ngốc đưa mắt nhìn theo.

Duy chỉ có Đơn Đông Tinh đang phóng ngựa đi theo trong lòng thổn thức không thôi, chân chính là phục Ngô Công Lĩnh, diễn thật giống, gặp qua kẻ không biết xấu hổ, cũng chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ đến như vậy.

Người khác không rõ ràng, hắn lại biết rõ rõ ràng ràng, vì để thoát khỏi truy binh, sau khi Ngô Công Lĩnh nhìn chằm chằm địa đồ cân nhắc hồi lâu, ngay tại một ngày trước đó, đã lặng lẽ phái một chi tiểu đội bí mật xuất phát, tiến về nơi có một dòng sông lớn nào đó, sai người đào hủy đê sông ngay tại địa điểm chỉ định.

Sở dĩ bí mật làm, là do sợ lỡ như để lộ tin tức sẽ gây nguy hiểm cho chi tiểu đội này, nếu triều đình mà biết, nhất quyết sẽ không bỏ qua cho nhánh tiểu đội này.

Mà sở dĩ hắn biết rõ ràng việc này, là bởi vì chi tiểu đội này chính là những đệ tử của Đồng Tiên các hắn, hắn không biết mới là lạ.

Tiểu đội nhân mã này đến nơi mục tiêu xong một mực chờ đợi lệnh, thẳng đến khi đại quân bên này đi tới khu vực có địa thế Ngô Công Lĩnh cần, Ngô Công Lĩnh mới truyền tin tới, bảo người động thủ đào hủy đê sông, cho nên mới dẫn tới dòng lũ cuồn cuộn này.

Thế nhưng Đơn Đông Tinh hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngô Công Lĩnh thế mà lại vô sỉ đến mức cầm lần bí mật hành động này ra đặt cược, dùng để giả thần giả quỷ lừa gạt nữ nhân, ấy thế mà lại gạt được khế thư gả cho của Huệ Thanh Bình.

Nếu không phải trước đó hắn hiểu rõ tình hình, đoán chừng biểu diễn làm như thật mới vừa rồi của Ngô Công Lĩnh kia khiến ngay cả hắn cũng ăn phải quả lừa luôn rồi, quá bựa đi.

Trên sườn núi, đám người lần lượt quay đầu lại liếc nhìn Huệ Thanh Bình, từng tên biểu lộ khá đặc sắc, đằng sau đó cũng lần lượt phóng ngựa chạy xuống núi đuổi theo, muốn làm rõ ràng đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra.

Một đám đệ tử Thiên Nữ giáo yếu ớt nhìn Huệ Thanh Bình, người sau mắt vẫn trợn tròn đứng yên trong gió.

Trên đường, Ngô Công Lĩnh quay đầu liếc nhìn đám người đuổi theo phía sau, chợt đổi giọng nói với Đơn Đông Tinh: “Đơn huynh, việc phái người đào hủy đê sông, có bị đánh chết cũng không thể thừa nhận, nếu không sẽ phá hỏng chung thân đại sự của Ngô mỗ, mà đồ đặt cược lại còn là phải chặt đầu ta nữa đó!”

Đơn Đông Tinh dở khóc dở cười, “Hiểu rồi, hiểu được mà!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.