Đạo Quân

Chương 667: Pháp Thuật Ta Biết Thế Nhưng Còn Là Thiên Địa Đại Pháp Nữa Đó





Chương 667: Pháp thuật ta biết thế nhưng còn là Thiên Địa đại pháp nữa đó

Dịch giả: Luna Wong

Mấy người nghe hiểu ý hắn nói.

La Chiếu lại nói: “Chẳng lẽ không thể làm gì được hắn sao?”

Tô Nguyên Bạch nhíu mày, “Tên này có chút mềm không được cứng cũng không xong, dưới tình huống trước mắt, đúng thật là không thể làm gì hắn, ngay cả mông của trưởng lão Thiên Nữ giáo Huệ Thanh Bình hắn ta cũng dám sờ, còn cả ngày đùa giỡn, la hét muốn cưới người ta, đã trở thành trò cười. . .  . . .” Hắn kể lại những việc hoang đường nghe được từ phía Yến quốc bên kia.

La Chiếu nghe xong á khẩu không biết nói gì, Văn Du nghe xong cũng chấn kinh trước khả năng cả gan làm loạn của Ngô Công Lĩnh, loại người này thật đúng là khó mà hù dọa được thật!

Ba vị trưởng lão nghe nói đến chuyện này cũng dở khóc dở cười, ngược lại còn rất muốn thử đi qua xem một chút, xem coi Huệ Thanh Bình bây giờ bị tức quá đã biến thành cái dạng gì rồi, thế nhưng nhất thời cũng không tiện rời khỏi bên này.

Nói chuyện phiếm tạm dừng, Đông Ứng Lai lên tiếng: “Đại đô đốc, phía trên quyết định chiến sự như thế, chúng ta còn cần chuyển đạt thêm ý kiến nào khác nữa không?”

La Chiếu quay đầu lại, quan sát trạng thái tương quan trên bản đồ, hận thì có hận, nhưng Ngô Công Lĩnh đã dẫn dắt thế cục đi đến trình độ này, đã là nước đổ khó hốt, nếu Ngô Công Lĩnh thật sự mở chiến sự ở biên cảnh, mà hắn lại không đánh, triều đình cũng không chịu đánh, vậy cũng không có cách nào bàn giao được với tam đại phái. . .  . . .

Tề kinh, hoàng cung, trong Giảng Võ đường, có treo một tấm đại địa đồ, một đám nhân viên chuyên bàn quân cơ tụ tập, Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cũng ở đó.

Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận đích thân cầm cây gậy nhỏ giảng giải tình hình chiến sự Yến quốc cho Hạo Vân Đồ, sau khi tiến hành phân tích các loại tình huống về sau, tay cầm gậy chỉ vào vị trí đại khái nơi Ngô Công Lĩnh đang ở, “Bệ hạ, hiện nay phản quân đã đến chỗ này, châu phủ Yến quốc nơi đó đều áp dụng kế sách vườn không nhà trống, không cho phản quân có cơ hội bổ sung vật tư, với lượng lương thảo hiện tại, quân Ngô Công Lĩnh không có cách nào kiên trì được quá lâu, xem động tĩnh hướng đi của bọn hắn, hẳn là chuẩn bị va chạm với nhân mã biên cảnh Yến quốc, tính tạo cơ hội tốt cho đại quân Tống quốc tiến công, nếu không phản quân Ngô Công Lĩnh rất khó có đường sống.”

Sắc mặt của Hạo Vân Đồ ngưng trọng, “Nói như thế, đại chiến giữa Hàn Tống với Yến quốc là không thể tránh khỏi rồi?”

Hô Diên Vô Hận nói: “Xung đột chính sẽ là hướng Tống quốc, phía Hàn quốc bên kia đoán chừng sẽ không vội vã động thủ, đoán chừng sẽ ngồi yên nhìn trước một phen, có điều chỉ cần Yến Tống đánh nhau, thì Hàn quốc sớm muộn gì cũng sẽ xuất binh thôi.”

Hạo Vân Đồ gật đầu, có thể hiểu được ý hắn nói, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Lâm trận đổi soái! Thương Kiến Hùng a Thương Kiến Hùng, ngươi bảo trẫm nên nói ngươi như nào mới tốt. Thượng tướng quân, chiến sự Yến quốc chẳng lẽ không còn biện pháp nào cứu vãn nữa sao?”

Hô Diên Vô Hận gọn gàng đáp: “Đánh bại quân địch, đánh cho quân địch bại lui!”

Hạo Vân Đồ: “Ngươi cảm thấy bây giờ Yến quốc còn có thể đánh bại được hai nước Hàn Tống sao?”

Hô Diên Vô Hận: “Cũng không phải là không thể được, Thương Kiến Bá cũng chưa chết quá lâu, những bộ hạ cũ còn lại kia, đều là người có kinh nghiệm sa trường, bản lĩnh chiến đều không phải hạng tầm thường, đó chính là vốn liếng cuối cùng chèo chống Yến quốc khiến cho không có người nào dám tùy tiện mạo phạm, nếu có một tướng tài bày mưu nghĩ kế, sử dụng tốt chúng, cho dù là bên nào cũng không dám khinh thường. Nhưng vấn đề là Thương Kiến Hùng đã từng có cử động, khiến cho việc muốn tụ tập những người này lại phục tùng mệnh lệnh là rất không có khả năng, bởi những người kia rất rõ ràng, bọn hắn lại tiếp tục bán mạng như nào đi nữa, cuối cùng Thương Kiến Hùng vẫn là muốn diệt trừ bọn hắn.”

“Mà chỉ cần bọn hắn có thực lực, coi như Yến quốc có sụp đổ, thì cũng chỉ đơn giản là thay đổi triều đại mà thôi. Sau đại chiến, Hàn Tống bị tiêu hao rất lớn, cộng theo địa bàn khuếch trương, lực lượng tương đối phân tán, huống chi còn sẽ tiếp tục đứng trước cục diện hai nước Hàn Tống sẽ tranh chấp với nhau, dưới tình huống như vậy, chỉ cần chư hầu nguyện ý đầu hàng, Hàn Tống có lẽ sẽ nguyện ý tiếp nhận. Hàn Tống sẽ không bỏ qua là thế lực hoàng quyền Yến quốc, thế lực tam đại phái Yến quốc, còn những chư hầu tay cầm binh quyền cùng các môn phái bảo vệ chư hầu phía dưới kia, có ủng binh tự trị thì cứ việc ủng binh tự trị.”

“Thậm chí là một số quan lại trên triều đình Yến quốc, sau khi thu phục cũng đều có khả năng được trọng dụng lại ở mức độ nhất định. Những người này ở thời khắc sống còn đều có được đường lui, nên chỉ sợ là sẽ chưa chắc chịu bán mạng, coi như chịu nghe lệnh đi nữa, cũng sẽ năm bè bảy mảng, khó có thể hành động thông thuận. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, không đánh trận nào ra trò, giữa chư hầu ai có thể phục ai? Muốn chống cự Hàn Tống, triều đình Yến quốc còn thiếu một người có uy tín đầy đủ để cho chư hầu cúi đầu nghe lệnh, Thương Vĩnh Trung với một số võ tướng Yến Đình với lịch duyệt như thế căn bản không ép được những kiêu binh hãn tướng kia!”

Nghe xong lời này trong lòng Hạo Vân Đồ cũng căng căng lên, liên tưởng tới rất nhiều vấn đề, đổi lại nếu là Tề quốc sụp đổ, ai có thể buông tha cho hắn không? Tất nhiên là sẽ đuổi tận giết tuyệt, mà những quan viên phía dưới biết rõ tình hình phong tục tập quán địa bàn mình cai quản, chỉ cần nguyện ý phò trợ cho tân quyền*(chủ mới), sẽ có một bộ phận y nguyên có thể bảo vệ được vinh hoa phú quý, chẳng qua là thay chủ tử khác mà thôi.

Hắn cũng biết điều Hô Diên Vô Hận nói chính là tình huống thực tế, chiến sự đến tình trạng nhất định, những tu sĩ kia còn muốn khống chế những chư hầu này cũng không có dễ dàng được như vậy, ngươi ép người ta liều mạng cũng vô dụng, cho dù là đao kề cổ, người ta cũng tuyệt đối có thể đánh mấy trận thất bại các kiểu cho ngươi coi, có thể bại mà ngươi còn không có cách nào nói.

Một khi đại thế mất đi khống chế, hoặc đại thế đã mất, các loại tình huống tuyệt đối sẽ nảy sinh ra tầng tầng lớp lớp.


Hạo Vân Đồ hơi cân nhắc chút sau chợt hỏi: “Mông Sơn Minh hử…?”

Hô Diên Vô Hận gật đầu: “Cho dù là Thương Triều Tông cũng được, Thương Kiến Bá qua đời, lực ảnh hưởng đối với chư hầu không thể tránh khỏi sẽ chuyển đến trên người Thương Triều Tông, thêm việc Thương Triều Tông gây dựng sự nghiệp tại Nam Châu gần như là từ hai bàn tay trắng, thêm một vài trận chiến, đủ để củng cố lực ảnh hưởng còn sót lại của Thương Kiến Bá cho hắn. Mông Sơn Minh. . . Nếu như Thương Triều Tông y nguyên vẫn còn đang lâm nguy, chỉ sợ hắn ta sẽ chưa chắc xuất lực. Nếu Yến Đình thật sự đem Thương Triều Tông ra chơi cho chết, vậy tương đương với chặt đứt đi một mối ràng buộc cuối cùng với Nam Châu, nhân mã Nam Châu xem như thật sự trở thành ngựa hoang mất cương, hơi bị dọa phát sợ là có khả năng sẽ nhắm hướng khác chạy mất!”

. . .  . . .

Tấn quốc, trong cung, đại tướng quân Doãn Trừ đồng dạng cũng đang giảng giải các tình huống chiến sự có khả năng phát sinh tại Yến quốc cho Tấn Hoàng Thái Thúc Hùng.

Thiệu Bình Ba dự thính bên cạnh, tâm tư xoay chuyển, theo thế cục phát triển, việc Yến Đình thả hay là không thả Thương Triều Tông đều khiến hắn lưỡng nan, nếu thả ra sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của bên này, nếu không thả ra, hắn suy bụng ta ra bụng người, việc này đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói thì đó không phải chuyện xấu , tương đương với việc giảm bớt một ràng buộc trên người Ngưu Hữu Đạo. . .  . . .

Đại quân truy kích đình chỉ tiến lên, Thương Vĩnh Trung suất lĩnh bộ hạ phi nhanh bên cạnh vọt lên, tìm người hạ lệnh cho đại quân đình chỉ tiến lên là Tô Khải Đồng, kết quả nhìn thấy người phụ trách hậu phương nhân mã Đồ Châu An Hiển Triệu cũng đang ở đó.

Thương Vĩnh Trung nhảy xuống ngựa đi đến, được một đám hộ vệ bảo hộ đi tới chỗ hai người, chất vấn: “Hai vị tướng quân, mới xuất phát chưa tới một canh giờ, chẳng lẽ lại muốn dừng lại chỉnh đốn nữa sao? Phản quân chạy thoát sẽ gây họa, nên mau chóng đuổi theo tiêu diệt mới đúng!”

Hai người Tô, An nhìn nhau, người trước sai thuộc hạ đi lấy địa đồ đến, mở ra, chỉ vào nói: “Vương gia, tình huống không đúng lắm, hướng đi của Ngô Công Lĩnh giống như là đang muốn hội quân cùng với nhân mã Tống quốc vậy. An huynh cũng có suy đoán giống vậy, nên đặc biệt tới để cùng ta thương nghị, hai ta cùng chung ý nghĩ!”

Thương Vĩnh Trung nhìn chằm chằm địa đồ một hồi, lắc lắc đầu, hồ nghi nói: “Chưa hẳn a? Khu vực biên cảnh có trọng binh đóng quân, phía sau lại có đại quân truy sát, một khi bị hai quân giáp công, thế chẳng lẽ không phải tự tìm đường chết ư?”

Khoảng khắc, hai người Tô, An, một người ngẩng đầu lên nhìn trời, một người cúi đầu nhìn xuống đất.

Nhìn bộ dạng hai người như này, Thương Vĩnh Trung đầy mặt có chút không vui, hắn lại không ngốc, há có thể không nhìn ra hai người đang thể hiện ý khinh bỉ hắn, không khỏi trầm giọng nói: “Chẳng nhẽ bản vương nói gì sai sao?”

An Hiển Triệu đưa tay vỗ vỗ trên địa đồ, nói: “Tô huynh đã nói là tụ họp cùng với nhân mã Tống quốc, vương gia coi quân Tống là đầu gỗ sẽ đứng đấy bất động sao? Ngô Công Lĩnh có 30 vạn đại quân, đều là nhân mã kinh nghiệm sa trường, vương gia cảm thấy các châu phủ biên cảnh cần tập kết bao nhiêu nhân mã mới có thể đánh được một trận đây? Biên cảnh tuy có trọng binh, nhưng lại bố trí phòng ngự trải dài dọc theo biên cảnh, một khi 30 vạn nhân mã Ngô Công Lĩnh đến, chỉ cần công kích cứ điểm thứ nhất, liền sẽ tác động đến toàn bộ phòng tuyến, chẳng lẽ nhân mã phòng tuyến trên dưới có thể ngồi yên không để ý đến sao?”

Tô Khải Đồng buông tiếng thở dài, “Nếu như nhân mã phòng tuyến từ trên xuống dưới ngồi yên không để ý đến, phòng tuyến tất sẽ bị Ngô Công Lĩnh đánh thủng, còn nếu như chạy đến gấp rút tiếp viện, thì lực lượng phòng tuyến ở địa phương khác sẽ lập tức trở nên yếu kém, hai loại tình huống trên đều sẽ sáng tạo cơ hội tốt cho quân Tống vượt sông tiến công!”

Nghe được lời ấy, sắc mặt Thương Vĩnh Trung đại biến, rốt cục tỉnh ngộ lại, tựa hồ có chút luống cuống nói, “Không được, nhất quyết không thể để cho hắn đạt được, lập tức truyền lệnh, đại quân tăng hết tốc độ tiến về phía trước, cần phải ngăn phản quân lại!”

Không hoảng hốt cũng không được, một khi để phản quân đạt được mục đích, dù hắn có không muốn cũng có thể nghĩ ra được bản thân mình sẽ đối mặt với chuyện gì.

An Hiển Triệu: “Khoảng cách giữa đại quân song phương bày ra đó, tốc độ cũng vậy, không phải nói nhanh đuổi theo là có thể đuổi kịp, nếu vương gia có thể khiến các châu phủ còn lại tập họp lực lượng, bảo các châu phủ không tiếc vốn liếng tử chiến, có lẽ còn có khả năng ngăn lại, nếu không, đối với 30 vạn nhân mã, chỉ tập kích quấy rối giống như là gãi ngứa như vậy căn bản vô dụng.”

“Ta lập tức báo cáo triều đình đốc xúc!” Thương Vĩnh Trung nói xong câu liền chạy, một khắc cũng không dám chậm trễ.

“Phi!” An Hiển Triệu nghiêng đầu nhổ bãi nước miếng, “Thứ đồ gì, nếu thật sự nghe hắn chỉ huy, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.”

Kỳ thật cũng không cần Thương Vĩnh Trung đi báo cáo, dựa theo xu hướng tiến quân của Ngô Công Lĩnh ngày càng rõ ràng, thế lực khắp nơi đều đã lần lượt đoán ra được ý đồ của Ngô Công Lĩnh.

Thế cục biến hóa dẫn động tới ảnh hưởng lợi ích của tất cả các phe liên quan, hai nước Tề, Vệ đã đi trước Thương Vĩnh Trung một bước, lần lượt gửi tin tức tới Yến Kinh, hai nước nói rõ lợi hại trong chuyện này với Yến Đình, đồng thời cũng tạo áp lực với Yến Đình, hi vọng Yến Đình có thể thả Thương Triều Tông ra, đồng thời đi trấn an, để Thương Triều Tông suất lĩnh nhân mã Nam Châu mau chóng tham chiến.

Thương Kiến Hùng sao có thể tuỳ tiện thả Thương Triều Tông ra được, ý chỉ là của Thương Kiến Hùng hắn, hiện tại đi sửa đổi, vậy bộ mặt này bị đánh đến biết bao nhiêu là đau đây?

Nhưng thế cục hiện tại thật sự khiến Thương Kiến Hùng gấp lắm rồi, động viên tất cả lực lượng có thể động viên trong triều, bức bách những châu phủ ở hướng phản quân chạy trốn không tiếc trả giá lớn ngăn cản.

Dưới áp lực bức bách, thậm chí là lấy cái chết uy hiếp, các châu phủ hướng phản quân chạy trốn không ngừng thiết trí chướng ngại phía trước, đào đường, chắn lối, phá cầu, nghĩ hết các biện pháp ngăn cản.

Loại trò xiếc nhỏ này cái nào ngăn cản được Ngô Công Lĩnh, đồng dạng,  các loại chướng ngại cũng bị Ngô Công Lĩnh bày ra để lại cho truy binh phía sau, thí dụ như sau khi dựng cầu đi qua xong, Ngô Công Lĩnh cũng tiến hành làm hỏng, để cho truy binh phía sau cũng hưởng thụ một chút.

Châu phủ ven đường lại tập kết mười vạn nhân mã, bố trí tại các nơi quan ải hiểm yếu phản quân phải đi qua để chặn đánh, kết quả bị Ngô Công Lĩnh một phát công phá, còn không tiếp nhận đầu hàng, tàn sát hết! Khiến cho trong lòng nhân mã các châu phủ đang ở phía trước run sợ, các loại khó khăn xông ra, không ngừng hướng triều đình cầu viện.

Tam đại phái cũng khẩn trương, năm vị trưởng lão của tam đại phái cũng không chịu nổi áp lực, bức bách chư hầu không tiếc đại giới tăng tốc độ lên cao nhất đuổi theo phản quân truy kích.

Năm đường chư hầu bị bức hết cách, cơ hồ là đuổi theo ngày đêm, tướng sĩ ít có thời gian nghỉ ngơi, mắt thấy phản quân càng ngày càng gần. . . . . .

Trên sườn núi, trong đoàn nhân mã phản quân chạy đi qua, có một đội ngũ chạy ngược trở về, đám người đó dừng lại trên sườn núi đá nhìn ra xa, chính là đám tu sĩ bảo vệ cùng với Ngô Công Lĩnh.

“Truy binh sắp đến gần rồi, đại tướng quân đột nhiên quay trở về là muốn làm gì?” Toàn Thái Phong lên tiếng hỏi.

Ngô Công Lĩnh cười ha ha, “Truy binh có gì đáng sợ, ta muốn ngăn cản bọn hắn, phất tay cái liền có thể san bằng!”

Cách đó không xa, Huệ Thanh Bình đồng dạng cũng đang ngồi ở trên lưng ngựa, nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói, “To mồm khoác loác!”

Ngô Công Lĩnh quay đầu nhìn lại, “Bình Bình, biết sử dụng pháp thuật cũng không phải chỉ mỗi tu sĩ các ngươi, pháp thuật ta biết còn là Thiên Địa Đại Pháp nữa đó, không bằng chúng ta đánh cược đi, nếu ta có thể thi pháp dễ dàng ngăn cản truy binh, ngươi liền gả cho ta như thế nào?”

Có chút xưng hô kêu kêu mãi cũng quen thuộc, Huệ Thanh Bình nghiêm giọng nói: “Nếu chỉ là to mồm khoác loác thì sao?”

Keng! Ngô Công Lĩnh rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, gảy nhẹ mũi kiếm, “Nếu đại pháp của ta không linh, nguyện lấy thủ cấp trên cổ hiến dâng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.