Đạo Quân

Chương 660: Hôm Nay Ai Dám Vọng Động, Chính Là Không Nể Mặt Đạo Gia





Chương 660: Hôm nay ai dám vọng động* chính là không nể mặt Đạo gia

Dịch giả: Luna Wong

Một đám thân vệ cũng cầm vũ khí giơ lên, vây quanh hai phu thê bảo vệ, một bộ dạng chuẩn bị liều mạng, không sợ hãi chút nào.

Thấy bên này muốn kháng chỉ phản kháng, nhóm người xông ra phía đối diện không khỏi chần chờ nhìn lại, như có ý hỏi đám người Thương Vĩnh Trung có dùng sức mạnh động thủ luôn hay không.

Trên mặt Thương Vĩnh Trung nổi lên nụ cười lạnh mỉa mai, tựa hồ như đang trào phúng đám người này không biết tự lượng sức, châu chấu đá xe, đến lúc này rồi còn đi phản kháng có ý nghĩa sao?

Thương Triều Tông thì quay qua nhìn phản ứng của đám người Đại Thiền sơn Hoàng Liệt các loại, vẻ mặt không vui không buồn, sau đó trầm giọng quát: “Lui ra!”

Hoàng Liệt bắt gặp ánh mắt của Thương Triều Tông nhìn tới, không khỏi chột dạ tránh đi, trong lòng thật sự hổ thẹn, tận đáy lòng của hắn ngược lại cũng có nổi lên một chút khí tiết muốn làm anh hùng, nhưng hắn không thể hành động theo cảm tính được, không thể đã biết rõ đối phương người đông thế mạnh, thực lực chênh lệch cách xa nhau như thế rồi, còn để cho người Đại Thiền sơn phải đi chịu chết.

“Vương gia!” Phượng Nhược Nam lẫn một đám thân vệ cùng quay đầu lại kinh hô, bảo bọn hắn lui xuống, như thế chẳng phải là để Vương gia bó tay chịu trói hay sao?

Thương Vĩnh Trung vốn muốn hạ lệnh cưỡng ép bắt lấy, nghe được lời này của Thương Triều Tông, lời nói sắp sửa thốt ra tới miệng lại nuốt xuống, chờ đó.

Phía trên muốn bắt sống, hắn cũng không muốn Thương Triều Tông xảy ra chuyện gì, kẻo lỡ xảy ra sự cố ngoài kiểm soát.

Thương Triều Tông đối mắt với Phượng Nhược Nam, ánh mắt phức tạp không nói ra được thành lời, từ từ đưa tay ra bắt lấy cổ tay Phượng Nhược Nam, ấn thanh kiếm trong tay nàng hạ xuống, nói : “Nhược Nam, những năm này. . . Là ta có lỗi với nàng!”

Lời này làm cho Phượng Nhược Nam trong chớp mắt hai vành mắt đỏ lên, khó khăn lắc lắc đầu nói: “Hiện tại nói cái này không có ý nghĩa, tâm tư của triều đình mang ý đồ xấu, chúng ta quyết không thể lui!”

Thương Triều Tông vội ấn cổ tay nàng, không để cho nàng lại nâng kiếm lên, thuận thế ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: “Ta không có việc gì, quay đầu ngươi lập tức rời khỏi nơi này, không cần để ý đến ta, đi tới chỗ Mông soái tụ hợp, đã hiểu chưa?”

Chuyện cho tới bây giờ, những gì trước đó không hiểu hiện tại hắn ít nhiều cũng đã phỏng đoán ra chút hương vị.

Mới đầu, mệnh lệnh rút lui không hiểu thấu kia của Ngưu Hữu Đạo khiến hắn rất khó hiểu, nghĩ mãi mà không rõ là vì cái gì, hiện tại đột nhiên triều đình phái người đi vào bắt hắn, liên tưởng sơ liền có thể phát giác được, lệnh rút lui của Ngưu Hữu Đạo kia tám chín phần mười có liên quan đến chuyện trước mắt này, khẳng định trước đó Đạo gia đã nhận ra được điểm gì, nếu không rất khó giải thích tại sao lại trùng hợp như vậy.

Thế nhưng có một điều hắn vẫn không hiểu, nếu thật sự đã nhận ra cái gì, vì sao lại không để cho hắn tránh hiểm, ngược lại gần như để hắn phải đơn độc chịu mạo hiểm như vậy?

Hắn không nghĩ ra, nhưng cũng đã dần dần quen thuộc phong cách làm việc nhất quán kia của Ngưu Hữu Đạo, cái phong cách không đến cuối cùng không dễ dàng biết rõ thực hư.

Mặc dù hắn cũng có suy nghĩ về phương diện không tốt một chút, thế nhưng giờ khắc này, hắn đã không có lựa chọn khác.

“Không muốn!” Phượng Nhược Nam kích động.

“Tất cả mọi người nghe lệnh, tất cả lui ra!” Thương Triều Tông không để ý tới, trực tiếp ở trước mặt đám người hạ lệnh.

Một đám thân vệ quay mặt nhìn nhau, rất do dự, cuối cùng dưới bức bách quân lệnh như núi, không thể không từ từ lui về sau.

Thương Triều Tông lại nhìn về hướng đối diện lớn tiếng nói: “Vương thúc, sự tình không liên quan tới bọn hắn, tha cho bọn hắn một lần, ta đi với các ngươi là được.”

Vẻ mặt của Thương Vĩnh Trung hiện lên mấy phần nghiền ngẫm, vừa rồi hắn nhìn chằm chằm thấy hai phu thê này thầm thì to nhỏ, cũng không biết hai đứa này thì thầm cái gì, giờ này vì cầu ổn thỏa, bèn cười lạnh một tiếng, ra lệnh: “Đều bắt lại hết cho ta, trừ Thương Triều Tông ra, những kẻ còn lại nếu dám phản kháng, hết thảy giết hết không cần luận tội!”

“Vâng!” Một đám người đang muốn vọt tới.

Thương Triều Tông giận tím mặt, chợt một thân ảnh bay lên không hạ xuống đất, ngăn lại ở trước mặt bọn hắn, hay tay đưa lên làm động tác đẩy về hướng đám người đang muốn vọt tới quát, “Đợi đã!”

Một đám người vừa mới dịch mấy bước chân dừng bước nhìn lại.

Thương Vĩnh Trung nhìn ra được đối phương là tu sĩ, cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Ca Miểu Thủy đứng bên cạnh hắn lên tiếng nhắc nhở, “Đó là thủ hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn Ngũ Lương sơn Công Tôn Bố.”

Công Tôn Bố nói: “Trên thánh chỉ cũng không có nói là bắt vương phi.”

Thương Vĩnh Trung: “Ý chỉ triều đình còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ điểm này nọ, không có chuyện của ngươi, tránh ra!”

Công Tôn Bố không sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói: “Lần này xuất chinh bình loạn, sở dĩ vương phi đi theo là do Đạo gia đích thân lựa chọn. Trước khi ta xuất hành, những sự tình khác Đạo gia không có bàn giao, nhưng riêng việc bảo vệ vương phi chính Đạo gia đã đích thân phân phó, dặn ta cần phải bảo vệ vương phi cho thật tốt. Trên thánh chỉ cũng không có nói muốn bắt vương phi, nên nếu ta để cho các ngươi vô duyên vô cớ bắt vương phi đi, thì ta sẽ không có cách nào bàn giao lại với Đạo gia, vì thế nên ta nhất định phải mang vương phi đi.”

Hắn cũng không phải đột nhiên tâm huyết dâng trào mà nhảy ra mạo hiểm, mà là do trước đó Ngưu Hữu Đạo đích thật đã có phân phó, hắn không thể không ra mặt.

Trước đó Ngưu Hữu Đạo không để cho Công Tôn Bố, Phượng Nhược Nam, với Hoàng Liệt cùng rút lui theo luôn, cũng là một phen khổ tâm, nếu tất cả nhân viên tương quan đều rút lui sạch sẽ, vậy cũng không khỏi quá rõ ràng đi.

Hắn nói xong quay người, nói với Phượng Nhược Nam: “Vương phi, theo ta đi.”

Thương Triều Tông lập tức giật lấy kiếm trong tay Phượng Nhược Nam, đồng thời đẩy nàng một cái nói, “Đi mau!”

“Vương gia!” Phượng Nhược Nam lo lắng sốt ruột, sao có thể ở thời điểm này bỏ trượng phu chạy một mình được.

Tình thế nguy cấp, lúc này Công Tôn Bố cũng không lo được cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, bắt lấy cánh tay Phượng Nhược Nam muốn kéo đi, dù sao hắn cũng là tu sĩ, Phượng Nhược Nam không cách nào ngọ ngoạy giãy dụa được với hắn.

Thương Vĩnh Trung nổi giận, chưa được sự đồng ý của hắn, liền dám cả gan mang người đi ngay tai trước mặt hắn, coi hắn là cục cứt gì, quát lớn: “Lớn mật! Một tên cũng không cho đi, hết thảy đều bắt lại cho ta!”

Keng! Công Tôn Bố một tay kéo lấy Phượng Nhược Nam ra sau lưng, một tay rút kiếm quơ tứ phương, nghiêm nghị cảnh cáo: “Người Nhà Tranh sơn trang, ai dám vọng động thử xem một chút!”

Thẩm Ngộ Hồng cười lạnh một tiếng nói, “Người Nhà Tranh sơn trang? Trước mặt chúng ta, từ khi nào đến lượt người Nhà Tranh sơn trang các ngươi dương oai rồi?”

Công Tôn Bố giọng trầm lãnh nói: “Ta nhắc nhở trước một câu, đây là người Đạo gia điểm danh muốn bảo vệ, hôm nay ai dám vọng động*, chính là không nể mặt Đạo gia, (*làm bậy) chọc giận Đạo gia, quay đầu đừng trách Đạo gia cũng đồng dạng không nể mặt! Đạo gia giận dữ, cũng sẽ không coi thánh chỉ cẩu thí gì của triều đình Yến quốc để vào mắt, hồi sau huyên náo không thu được trận, cũng đừng trách ta không có khuyên chư vị trước!”

Đây là đang công nhiên uy hiếp!

Đổi lại nếu là hắn lúc trước, khẳng định không có gan nói ra những lời như vậy, thế nhưng sau khi đi theo Ngưu Hữu Đạo đã không giống như lúc trước, Nhà Tranh sơn trang không phải là đại nhân vật chưa từng được chứng kiến, loại cấp bậc trưởng lão cỡ Thẩm Ngộ Hồng này, Nhà Tranh sơn trang gặp qua nhiều, một Thẩm Ngộ Hồng còn chưa dọa được hắn.

Chủ yếu nhất là, phía sau lưng hắn còn có ẩn tàng Phiếu Miểu các, đây cũng chính là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo để hắn vào thời khắc mấu chốt ra mặt bảo vệ Phượng Nhược Nam, biết hắn có lực lượng dựa cứng sẽ tăng thêm lòng dũng cảm.

Có chút tội, nam nhân còn dễ chịu, mà nữ nhân lại rất không dễ chịu, rơi vào trong tay một đám nam nhân giày vò thẩm vấn các loại, dễ có hại cho trong sạch, cho nên Ngưu Hữu Đạo dặn Công Tôn Bố vào thời khắc mấu chốt mạo hiểm ra mặt bảo trụ Phượng Nhược Nam.

“Dừng tay! Lui ra!”

Một đám người vọt lên bắt Thương Triều Tông, những thân vệ kia của Thương Triều Tông nổi giận, muốn chống lại, lại bị Thương Triều Tông hét lên ngăn lại, Thương Triều Tông biết nếu để thủ hạ phản kháng chỉ là đi chịu chết oan uổng thôi, không thay đổi được cái gì, cũng chẳng có ý nghĩa.

Trước mắt bao người, Thương Triều Tông bị cưỡng ép bắt trói lại.

“Vương gia!” Phượng Nhược Nam bi phẫn hét lên.

Công Tôn Bố cũng chỉ là quay đầu mắt nhìn Thương Triều Tông bị bắt lại, xong liền kéo lấy Phượng Nhược Nam cưỡng ép rời đi, trực tiếp kéo tới trước mặt đám Hoàng Liệt, trầm giọng nói: “Hoàng chưởng môn, ngươi có phi cầm, lập tức đưa vương phi tới chỗ Mông soái tụ họp đi.”

Hoàng Liệt hôm nay đặc biệt chột dạ, đối mặt với Công Tôn Bố cảm thấy có chút thiếu tự tin, chỉ là một chưởng môn Ngũ Lương sơn thôi, mà cũng có cái dũng khí này, quả thực là đoạt thức ăn trước miệng cọp, cứu được Phượng Nhược Nam, trái ngược Đại Thiền sơn hắn, thật sự có chút hèn.

Hắn có chút khúm núm liên tục gật đầu, phất tay ra hiệu người phía dưới nhanh hộ tống Phượng Nhược Nam rời đi, mấy tên cao thủ Đại Thiền sơn lập tức che chở Phượng Nhược Nam rút lui.

Đợi một lúc sau, một con phi cầm cỡ lớn chở Phượng Nhược Nam vẫn đang kêu khóc cấp tốc rời đi.

Trước khi rời đi, Công Tôn Bố lần nữa quay đầu lại nhìn Thương Triều Tông bị bắt, cũng có chút bất đắc dĩ, bằng lực chấn nhiếp của Đạo gia có thể cứu được một Phượng Nhược Nam đã là không dễ, muốn tiếp tục dựa vào điều này cướp Thương Triều Tông từ trên tay đối phương mang đi là không thể nào, đối phương có thể thả vương phi, là bởi vì vương phi không phải nhân vật quan trọng, Thương Triều Tông thì không giống như vậy.

Ngay sau đó, Công Tôn Bố cùng cả đám người Đại Thiền sơn cấp tốc bay lượn rời đi, từ trong đại quân vây kín phi thân bay ra, nhanh chóng đi xa.

Đại quân không nhận được quân lệnh ngăn cản, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo một đám người rời đi.

Đưa mắt nhìn theo một đám người phách lối rời đi, Thương Vĩnh Trung cắn chặt quai hàm, kém chút cắn nát răng, có loại cảm giác bị tát thẳng mặt nhục nhã ngay tại chỗ.


Lúc này, Ca Miểu Thủy mới buông lỏng cánh tay Thương Vĩnh Trung ra, mới vừa rồi là hắn ngăn trở Thương Vĩnh Trung hạ lệnh, tên Công Tôn Bố kia đã nói rõ ngay tại chỗ, bên này lại cứng rắn chụp người chính là đánh mặt Ngưu Hữu Đạo, tên Ngưu Hữu Đạo kia cũng không phải là loại lương thiện gì, đến quân lương triều đình cũng dám chụp, nghĩ hắn không dám làm chuyện gì quá đáng hơn chắc?

“Vương gia, 10 vạn thiết kỵ, 40 vạn loạn dân, Nam Châu còn có 40 vạn đại quân, đều ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, trong khoảnh khắc liền có thể khiến thế cục không thể kiểm soát. Chúng ta âm thầm tập kích bắt Dung Bình quận vương đã khiến hắn rất khó chịu rồi!” Sau khi buông tay Ca Miểu Thủy vẫn lên tiếng nhắc nhở Thương Vĩnh Trung lần nữa.

Thương Vĩnh Trung làm sao lại không biết cái này, bằng không làm sao hắn có thể nhịn được.

Thẩm Ngộ Hồng cũng có cảm giác bị tát mặt tại chỗ, đối mặt với uy hiếp của Công Tôn Bố, hắn quả thực không dám coi thường vọng động, cứ như vậy trơ mắt nhìn người ta mang người đi, dù sao sau đó muốn bãi bình Nam Châu còn phải đi cầu cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Một đám thân vệ của Thương Triều Tông cũng bị người xông lên giải trừ vũ khí, cứ như vậy bị áp giải đi.

Nơi xa, có mấy con phi cầm cỡ lớn lao đến, hạ xuống đất.

Thương Triều Tông bị trói lại áp giải về hướng đó, rõ ràng là muốn lập tức dùng phi cầm cỡ lớn mang về kinh thành, sợ càng kéo dài lỡ xảy ra gì ngoài ý muốn.

Bị chuyện vừa rồi huyên náo, mất hết mặt mũi, đám người Thương Vĩnh Trung đã không có tâm tư thưởng thức chiến quả trước mắt nữa, từng người mặt không biểu cảm.

Thương Triều Tông bị kéo đi băng qua vùng vẫy một hồi cứng rắn dừng bước chân đứng lại.

Thấy xô đẩy, Thương Vĩnh Trung đưa tay bảo sĩ tốt tạm ngừng xô đẩy, nhàn nhạt nói: “Triều Tông, có lời gì muốn nói à?”

Thương Triều Tông: “Với loại người ngồi không ăn bám như ngươi, ta thật sự không có lời nào để nói.” Mắt nhướng lên, nhìn về phía Tô Khải Đồng với An Hiển Triệu.

Hai người trơ mắt nhìn nhi tử Ninh vương bị bắt ở trước mặt, đích xác có chút xấu hổ, kể cả mấy tướng lĩnh phía sau bọn hắn, cũng đều từng là bộ hạ cũ của Ninh vương, lúc này cũng ảm đạm cúi đầu, không còn mặt mũi đối mặt.

“Phụ vương ta cả đời vì bình yên của Đại Yến mà dốc hết tâm huyết, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng phụ vương ta khi xưa đối xử với các ngươi không tệ, chỉ cầu các ngươi nhớ tới tâm huyết của phụ vương ta khi còn sống, hãy cùng đồng tâm hiệp lực nhanh chóng bình diệt phản loạn.” Thương Triều Tông nhìn thẳng hai người cầu khẩn.

Tô Khải Đồng cùng An Hiển Triệu từ từ chắp tay đưa tiễn, từng tên đều bậm môi không nói chuyện, chư tướng phía sau lưng hai người cũng lần lượt chắp tay, có người đỏ cả vành mắt.

Thương Vĩnh Trung đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một màn chư tướng yên lặng chắp tay đưa tiễn này, sắc mặt trầm xuống, phất tay quát, “Mang đi!”

Thương Triều Tông cứ như vậy bị lôi đi, rất nhanh liền bị mấy con phi cầm cỡ lớn bay lên không chở đưa đi, nhắm thẳng phương hướng kinh thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.