Đạo Quân

Chương 659: Muốn Gán Tội Cho Người Khác Sợ Gì Không Có Lý Do





Chương 659: Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do

Dịch giả: Luna Wong

Cần ta phối hợp? Phối hợp tiêu diệt 10 vạn thiết kỵ của Thương Triều Tông? Mặt mày của An Hiển Triệu tràn đầy im lặng, từ từ quay sang nhìn Sư Nguyên Long, vẻ mặt như đang hỏi, sao cảm thấy vị này giống như đang nói chuyện tiếu lâm vậy ấy nhỉ?

Sư Nguyên Long cũng không nhịn được đưa tay lên sờ sờ cái mũi, ánh mắt nhìn nhìn Thẩm Ngộ Hồng, rồi lại ngó ngó sang Thương Vĩnh Trung.

Thẩm Ngộ Hồng nói tiếp: “Các ngươi yên tâm, Tô Khải Đồng vốn là người của Tiêu Dao cung ta, Thi Thăng sư huynh đã đi, lần này ta tới chính là đại biểu Tiêu Dao cung tới tiếp quản, nhân mã Hạo Châu tự nhiên cũng sẽ phối hợp, hai bên liên thủ, nội ứng ngoại hợp, thiên thời địa lợi nhân hoà đều chiếm hết, muốn chặt đứt cái ‘vuốt hổ’ này của Thương Triều Tông là không thành vấn đề, có thể khiến cho Nam Châu nguyên khí đại thương, sau dễ dàng thu thập hơn không ít. Mặt khác. . .”

Hắn chỉ chỉ Sư Nguyên Long, “Nguyên Long huynh, phía Đại Thiền sơn bên kia còn cần ngươi qua “chào hỏi” một chút, trước khi hành động, cần phải dụ cho được Hoàng Liệt qua một bên, chỉ cần khống chế được Hoàng Liệt, đám người Đại Thiền sơn sợ ném chuột vỡ bình, tất sẽ không dám loạn động, đằng sau đó khống chế Thương Triều Tông liền đơn giản. Thương Triều Tông nằm trong tay, nhân mã Nam Châu sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chuyện còn lại Tiêu Dao cung ta sẽ giải quyết nốt.”

Sư Nguyên Long thần sắc cổ quái nói: “Chẳng lẽ Thẩm huynh còn chưa biết 10 vạn thiết kỵ kia của Thương Triều Tông đã rời đi rồi sao?”

“Rời đi rồi?” Thẩm Ngộ Hồng ngạc nhiên hỏi: “Có ý gì?”

Vừa thao thao một phen chỉ điểm diệu kế tiêu diệt thiết kỵ của người ta Thương Vĩnh Trung nghe vậy cũng trố mắt.

“Có ý gì á?” Sư Nguyên Long vung tay làm động tác dung dăng dung dẻ bước đi trông rất buồn cười, “Rời đi, chính là đi như này í, chẳng nhẽ Thẩm huynh ngay cả cái này cũng nghe không hiểu?”

Thẩm Ngộ Hồng trầm giọng nói: “Nguyên Long huynh, trò đùa này chẳng hay ho chút nào cả, rời đi, đang yên lành làm sao lại rời đi?”

Sư Nguyên Long hỏi lại: “Vấn đề xử trí mấy chục vạn tù binh kia, Ca Miểu Thủy hẳn là đã báo cáo lên triều đình rồi đi, ngươi chưa biết hử?”

Thẩm Ngộ Hồng vẫn là chưa hiểu, “Ta nghe nói, Sử Tân Mậu vừa công phá quan ải, bắt gần 40 vạn tù binh, xử trí như thế nào cũng là cái vấn đề rắc rối, triều đình cũng đang do dự, thế nhưng cái này liên can gì đến 10 vạn thiết kỵ kia đâu?”


Sư Nguyên Long: “Thương Triều Tông vẫn kiên trì ý kiến của mình, cường hành hạ lệnh áp giải đi. 40 vạn tù binh a, không cẩn thận chính là tai họa, lúc áp giải đi há chỉ có thể dùng một chút nhân thủ? Thương Triều Tông liền để 10 vạn thiết kỵ kia của hắn đi áp giải, do đích thân Mông Sơn Minh tự mình giám sát chỉ huy.”

Nhìn về phía hai mắt Thương Vĩnh Trung đang có chút trợn tròn nói, “Cho nên nói, đại kế tiêu diệt gì kia của vương gia sợ là không cần dùng nữa rồi.”

Thẩm Ngộ Hồng hầu kết giật giật, hỏi: “Đi khi nào?”

Sư Nguyên Long: “Cũng đã được hơn nửa ngày rồi, bọn hắn đi hướng Tây, đại quân bình loạn đi hướng Đông, hai bên ngược chiều nhau, khoảng cách hơn nửa ngày này đã không phải là một đoạn nhỏ chút xíu nữa, người ta cũng không có khả năng lại trở về chui vào trong cái khe núi mà các ngươi nói đó nữa.”

Thương Vĩnh Trung có chút mộng, tự lầm bầm, “Sao lại như thế?”

Thần thái có chút thất lạc, có chút hồn lìa khỏi xác, đây chính là diệu kế mà hắn đã nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ rõ lâu a, phí hết bao nhiêu là đại tâm huyết, thế mà giờ lại thành công toi, thế mà ngay cả cơ hội được phát huy tác dụng cũng đều chẳng có.

Sở dĩ bên này muốn diệt trừ 10 vạn thiết kỵ kia, mấu chốt trong đó vẫn là Anh Dương Võ Liệt vệ, đó chính là đại sát khí của nhân mã Nam Châu, không có Anh Dương Võ Liệt vệ, Nam Châu cũng sẽ không có sức uy hiếp lớn như vậy.

Điều càng không có nghĩ tới, chính là ngay cả Mông Sơn Minh cũng đã rời đi, bên này muốn động thủ với Anh Dương Võ Liệt vệ, tự nhiên là cũng muốn động luôn với Mông Sơn Minh, đây chính là phụ tá đắc lực của Thương Triều Tông. Tình huống trước mắt, mặc dù không dám giết Thương Triều Tông, nhưng Mông Sơn Minh với Anh Dương Võ Liệt vệ thì khẳng định là muốn thừa cơ diệt trừ.

Ai ngờ, hai khối thịt muốn ‘cắn’ này thế mà cùng ‘bay’ đi hết.

Thực lực Nam Châu không bị hư hao chút nào, hậu quả ra sao là có thể nghĩ, một khi giết Thương Triều Tông gây ra nổi loạn, uy hiếp chỉ sợ vượt xa hơn cả Ngô Công Lĩnh.

“Tên ngu xuẩn Sử Tân Mậu kia, nên trực tiếp tàn sát hết 40 vạn tù binh kia đi chứ, hỏng hết đại sự của ta!” Thương Vĩnh Trung chợt trùng trùng hối hận mắng mỏ.

Sư Nguyên Long nghe mắt trợn trắng, phát hiện vị này đúng là đứng đấy nói chuyện không đau eo, sát phu* 40 vạn (*đồ sát), hơn nữa còn lại là dân đói bị chiến hỏa bức bách, ai dám tuỳ tiện đứng ra làm chủ việc này? Chỉ sợ ngay cả Thương Kiến Hùng cũng không dám công khai hạ loại ý chỉ này, có muốn làm cũng chỉ có thể lén lút âm thầm làm.

Thẩm Ngộ Hồng đồng dạng cũng đang có chút thất thần, bị thanh âm hối hận của Thương Vĩnh Trung đánh thức, lại tiếp tục vội hỏi: “Nguyên Long huynh, Thương Triều Tông đâu?”

Sư Nguyên Long ‘à’ một tiếng, “Hắn hả, hắn vẫn còn ở đây. Đúng rồi, phần lớn nhân thủ Đại Thiền sơn đều đã đi theo áp giải đám tù binh kia, trong này Đại Thiền sơn cũng liền chỉ còn một số ít người của đám Hoàng Liệt, nếu các ngươi muốn động Thương Triều Tông, hiện tại trái lại đơn giản, cũng không cần phí hết tâm tư làm mấy thứ lòng vòng kia, bên cạnh hắn hiện tại không có lực lượng hộ vệ nào đáng kể, các ngươi cứ việc trực tiếp đi vào bắt là được. Ta bên này thì. . .” Hắn cười hắc hắc, “Cũng có thể tiết kiệm chút việc.”

Cũng không phải nói giỡn, mà thật sự là có thể bớt được không ít việc, nếu thật sự chơi lên 10 vạn thiết kỵ kia, kế hoạch tuy tốt, nhưng lỡ như xảy ra chút ngoài ý muốn mà nói, thì phía hắn bên này còn không biết là sẽ phải tổn thất bao lớn nữa.

“Chỉ cần hắn còn ở đó thì tốt.” Thẩm Ngộ Hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn tưởng rằng Thương Triều Tông cũng đi nốt, lần này vốn là tính sổ sách với Thương Triều Tông, lúc này hắn có thể đại biểu cho Tiêu Dao cung đến đây, cũng là trải qua một phen cạnh tranh mới được, bắt Thương Triều Tông báo thù lập công chính là cái cớ, dễ cho sau này tiếp nhận thế lực của Thi Thăng tại Hạo Châu, nếu để cho Thương Triều Tông chạy mất, vậy thì thế lực Hạo Châu hắn thật sự khó mà nuốt xuống, không một tấc công mà đòi nghĩ đến chỗ tốt sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dù sao mọi thứ cũng phải có cái cớ để nói.

Quay đầu lại trấn an Thương Vĩnh Trung, “Vương gia yên tâm, chỉ cần bắt được Thương Triều Tông, Nam Châu bên kia chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bức bách Ngưu Hữu Đạo ra mặt ổn định cục diện.”

Thương Vĩnh Trung trầm mặc, cũng nhẹ gật đầu.

Sự tình sau đó liền dễ làm, bất quá cũng không phải do Sư Nguyên Long nói cái gì cũng tin là cái đó, nhất định phải xác nhận lại tình huống trước đã.

Bây giờ, nhân mã tụ tập bên này chính là thuộc Hạo Châu Tô Khải Đồng và Đồ Châu An Hiển Triệu.

Trước hết Thẩm Ngộ Hồng sai người đi mời chưởng môn ba phái trấn giữ Hạo Châu cùng Tô Khải Đồng tới, còn có Ca Miểu Thủy nữa, tất cả cùng bí mật mời tới.

Các bên vừa mới chạm mặt, liền xác nhận tình huống, hoàn toàn chính xác như lời Sư Nguyên Long nói, 10 vạn thiết kỵ kia đích thật đã rời đi.

Về điểm này, Ca Miểu Thủy đã báo lên triều đình, bất quá đoán chừng lúc đám Thẩm Ngộ Hồng đang đi tới thì tin tức vẫn còn đang ở trên đường, nên không thể kịp thời biết được tình huống.

Với lại đám Thẩm Ngộ Hồng làm việc này vốn là bí mật, không dám để cho quá nhiều người biết, để tránh đánh rắn động cỏ nữa.

Thương Vĩnh Trung lấy ý chỉ của Thương Kiến Hùng ra cho Ca Miểu Thủy xem, sau khi Ca Miểu Thủy xem kỹ xong, đã hiểu ý của triều đình, hai tay hoàn trả.

Các bên chạm mặt thương nghị thỏa đáng xong, đạt được thế lực Đồ Châu cùng Hạo Châu hỗ trợ, mọi chuyện đã không thành vấn đề, một nhóm Thẩm Ngộ Hồng bắt đầu công nhiên lộ diện, vượt qua một ngọn núi, nhắm hướng đại trướng của Thương Triều Tông mà đi.

Cùng đi cùng Tô Khải Đồng với An Hiển Triệu thỉnh thoảng nhìn nhau, trong lòng đắng chát không chịu nổi, tham dự bắt nhi tử Ninh vương, bọn hắn thật sự không muốn làm, cũng không muốn Thương Triều Tông bị rơi vào hạ tràng như vậy.

Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ không phải do ý muốn của bọn hắn, tu sĩ đi theo bảo vệ sợ xảy ra ngoài ý muốn, đã giám sát chặt chẽ hai người.

“Vì sao người còn chưa tới?”

Trong trướng, Thương Triều Tông ngồi sau thư án ngẩng đầu lên tiếng hỏi, mới nghĩ tới chút chuyện, bèn phái người đi gọi Tô Khải Đồng cùng An Hiển Triệu vào, kết quả chờ mãi không thấy người ở đâu, lúc này không khỏi quát lên với lính liên lạc, “Lại đi giục!”

“Vâng!” Lính liên lạc vừa rời đi không bao lâu sau, lại lui trở về, khẩn cấp gọi một tiếng nhắc nhở, “Vương gia!”

Trong trướng, Thương Triều Tông đang nhìn chằm chằm địa đồ lần nữa ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy ngoài trướng xuất hiện một đám người, mà người đứng ở giữa là người hắn rất quen thuộc, từ nhỏ đã nhận biết, là đường thúc của hắn, Đức Thân vương Thương Vĩnh Trung, cũng là người tiếp nhận quyền vị Đại tư mã Yến quốc của phụ thân hắn.

Mà ở hai bên trái phải vương thúc của hắn, là một đám tu sĩ, đều là nhìn chằm chằm vào trong trướng của hắn.

Đang đứng ở một bên Phượng Nhược Nam có chút không rõ ràng cho lắm, nhìn ra ngoài trướng, lại nhìn lại trượng phu.

“Triều Tông, nhiều năm không gặp, thế nào, nhìn thấy thúc thúc của ngươi chút cấp bậc lễ nghĩa tối thiểu cũng không biết sao?” Hai tay Thương Vĩnh Trung vòng ở trước bụng cười tủm tỉm to giọng quát lên.

Hai quai hàm của Thương Triều Tông hơi căng cứng một chút, từ từ vòng qua thư án, bước nhanh chân tiến lên, ra ngoài doanh trướng, mắt hổ lạnh lùng nhìn chung quanh bốn phía một chút, chỉ thấy nơi đây đã bị đại quân yên lặng vây quanh.

Một đám thân vệ của Thương Triều Tông đã cấp tốc xong tới hai bên bảo vệ, mắt lom lom cảnh giác bốn phía.

Hoàng Liệt cùng người Đại Thiền sơn các loại cũng cấp tốc chạy tới.

Kết quả bị Thẩm Ngộ Hồng lớn tiếng quát, “Hoàng Liệt, nơi này không có chuyện của ngươi, chớ tự chuốc vạ vào thân! Nếu thật sự chán sống, cứ việc thử xem một chút!”

Chân đang bước của Hoàng Liệt cứng đờ, nhìn chung quanh, thần sắc hơi có chút run rẩy, tiếp theo đưa tay ra hiệu một chút, một đám nhân viên Đại Thiền sơn đứng đờ ra ở một bên ‘xem náo nhiệt’ .

“Quả nhiên là ở bên ngoài ngông cuồng quen thói, liền chút quy củ tôn ti trưởng ấu cũng đều không biết, ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho vương huynh Kiến Bá nha.” Thương Vĩnh Trung thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn chằm chằm Thương Triều Tông hừ lạnh đả kích, lại từ từ quay đầu một bên nói: “Ca công công, tuyên chỉ đi!”

Ca Miểu Thủy lấy thánh chỉ trong tay áo ra, trước mặt mọi người mở ra, giọng trầm bồng du dương tuyên đọc: “Hoàng đế bệ hạ Đại Yến quốc chỉ dụ! Thứ sử Nam Châu Thương Triều Tông thân là quận vương, phí phạm hoàng ân, tư tâm quấy phá, tự tiện tiến đánh Định Châu, cướp bóc đốt giết, làm hại bách tính, cho nên dân oán đầy đường! Thương Châu phản loạn, cả nước trên dưới muốn bình loạn, Thương Triều Tông lại làm điều ngang ngược, ăn chặn quân lương triều đình dùng để dẹp quân phản loạn, khiến chiến sự liên tục thất bại, là tên quốc tặc! Hiện đã tra ra được bằng chứng, lập tức miễn đi chức Bình Loạn đại tướng quân chức, áp vào kinh thành thành thẩm vấn thêm. Giao Đại tư mã Thương Vĩnh Trung tiếp quản tất cả công việc bình loạn. Hết!”

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người biết chuyện ảm đạm, phát hiện thật đúng là một khi muốn tính sổ, tội danh lập tức đến, tội gì cũng đều có sẵn.

Đứng trước loại tình huống này, Hoàng Liệt cũng bó tay hết cách, cũng chỉ có thể là âm thầm thổn thức, đang thật tốt giết Thi Thăng làm gì, tam đại phái dễ trêu chọc như vậy sao?

Thu hồi thánh chỉ lại xong Ca Miểu Thủy bình tĩnh nói: “Dung Bình quận vương, tiếp chỉ đi!”

“Tiếp chỉ? Ha ha! Ha ha. . .” Thương Triều Tông chợt ngửa mặt lên trời cười to, tựa hồ như nghe được cái thiên đại chuyện cười vậy, cười xong, lại tiếp tục bi phẫn lắc đầu nói: “Ta vì Đại Yến không màng sống chết bình loạn, không tiếc đắc tội tam đại phái, không ngờ đổi lại là ‘món’, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do! Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, diệt được một tên Ngô Công Lĩnh, lại không thể không lo có tên Ngô Công Lĩnh thứ hai, vậy Đại Yến Thương thị ta ngày nào mới có thể được an bình?”

Ca Miểu Thủy không có để ý tới, giương thánh chỉ đưa về phía Thương Vĩnh Trung.

Thương Vĩnh Trung lập tức khom người, hai tay đưa lên nghênh chỉ, “Thần, tiếp chỉ!”

Ý chỉ tới tay, hắn đứng thẳng dậy, vung tay lên, lấy thân phận Đại tư mã Yến quốc hạ lệnh, “Bắt lại!”

Ngay khi hai bên có người xông ra, một tiếng ‘keng’ vang lên, Phượng Nhược Nam rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng ngăn cản ở trước người Thương Triều Tông, cao giọng hét: “Ai dám!”

Ý chỉ hoàng đế rắm chó gì, nàng mới sẽ không coi ra gì, thời điểm nàng còn ở tại Quảng Nghĩa quận, nghề chính vẫn là dẫn binh đối nghịch với triều đình.

(Luna: Đập cho TTT một trận ta mới hả dạ được, nhưng không ngờ PNN lại đứng ra cản)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.