Đạo Quân

Chương 642: La Chiếu Tiểu Nhi Dù Sao Vẫn Còn Quá Trẻ Tuổi





Chương 642: La Chiếu tiểu nhi dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi

Dịch giả: Luna Wong

Tiếp cận hướng đi của số lương thực này không chỉ mỗi Yến đình.

Sau khi Vệ quốc nhận được tin tức do tu sĩ bổn quốc đi theo áp giải truyền về, trước tiên là Huyền Vi liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, chất vấn Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.

Ngưu Hữu Đạo hồi đáp rất đơn giản, lương thực ở trên tay hắn cũng chính là ở trên tay Yến quốc.

Không có dư thừa giải thích gì thêm, có một số việc cũng không cần giải thích, hết thảy để kết quả sau này quyết định, đến lúc đó tự nhiên sẽ lắng lại bớt sự tức giận của nhiều người.

Thân Thiệu Bình Ba đang ở Tấn quốc càng là để ý đến Ngưu Hữu Đạo bên này thật kỹ, việc Vệ quốc mượn đường vận lương bị cắt xén, làm hắn trằn trọc mãi, không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm cái quỷ gì, thẳng đến khi được biết tu sĩ Hàn Tống cũng không có đi đánh cướp phá hư số lương thực đó, hắn mới ý thức được rằng rất có thể Ngưu Hữu Đạo đã cùng Hàn Tống bên kia đạt thành hiệp nghị bí mật gì đó rồi.

Nam Châu muốn khởi binh tạo phản ư? Ý nghĩ này bắt đầu nhiều lần nổi lên quanh quẩn trong đầu Thiệu Bình Ba, nhưng nhiều lần lại bị chính hắn tự phủ định, một trong nguyên nhân phụ định là, hắn cho rằng Thương Triều Tông là người rất không có khả năng phản Yến.

“Đại công tử, nghỉ ngơi một chút đi.”

Thiệu Bình Ba đang đứng trước cửa sổ, cau mày nhìn bông tuyết phiêu diêu bên ngoài trời, Thiệu Tam Tỉnh ở phụ cận lên tiếng khuyên bảo, trong mắt có thần sắc lo lắng.

Cũng bởi vì chuyện Vệ quốc mượn đường vận lương bị Ngưu Hữu Đạo ăn chặn, mà đại công tử đã hai ngày hai đêm nay không có chợp mắt.

Nhưng mà việc diễn biến đến nay khiến Thiệu Bình Ba tỉnh cả ngủ, mặc dù thế cục là do hắn thúc đẩy, một trong những mục đích nhằm vào chính là Ngưu Hữu Đạo, dù biết rõ Ngưu Hữu Đạo đã không có đường lựa chọn, nhưng hắn vẫn không quá tin tưởng là Ngưu Hữu Đạo có thể dễ dàng phản Yến như vậy, bởi vì Nam Châu bên kia từ trên xuống dưới đều quá mức bình tĩnh, cứ như chiến loạn tại Yến quốc kia chẳng có can hệ gì đến Nam Châu vậy, có chút không bình thường.

Bằng sự hiểu biết của hắn về Ngưu Hữu Đạo, hắn đoán chắc sự tình tuyệt đối không hề đơn giản như vậy, mấu chốt đến tột cùng là vấn đề ở chỗ nào, hắn vẫn đang một mực suy nghĩ.

“Doãn đại tướng quân đã tới chưa?” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Sau khi lương thực bị chặn, phản quân Thương Châu lại đột nhiên tăng cường thế công, hắn ẩn ẩn có hoài nghi, phải chăng việc này có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo.


Ý nghĩ của hắn đơn giản cũng giống như Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo gặp phải chuyện gì người hoài nghi đầu tiên là chính hắn, ngược lại thì chính hắn cũng là như vậy.

Hiện tại hắn cần một người tinh thông quân sự, phân tích cho hắn hiểu mục đích phản quân Thương Châu làm như vậy, hiểu rõ ràng đã mới đưa ra được phán đoán chính xác cho những sự tình khác.

Phương diện quân sự cũng là một cái nhược điểm của hắn, năm đó Bắc Châu giành tự trị tuy có đại chiến, nhưng người chân chính lo liệu chiến sự vẫn là Thiệu Đăng Vân, hắn cũng có đi theo, nhưng cũng chỉ là kiến thức qua một chút, từ đầu tới cuối hắn đều không có đường đường chính chính gia nhập vào quân ngũ, thứ am hiểu nhất vẫn là chính vụ.

Thời điểm hắn còn ở tại Bắc Châu, có rất nhiều sự tình cần phải lo liệu lắm, cho nên cũng không đủ tinh lực để đi mày mò về phương diện quân sự này.

Đương nhiên, so với Ngưu Hữu Đạo mà nói thì hắn tương đối có nhiều hiểu biết hơn một chút, dù sao thì cũng có tiếp xúc nhiều hơn.

Vì vậy, khi hắn đưa ra yêu cầu với Thái Thúc Hùng xin nhờ giúp đỡ về phương diện này, Thái Thúc Hùng liền vui vẻ đáp ứng, trực tiếp chỉ thị từ nay về sau đại tướng quân Tấn quốc Doãn Trừ làm mưu sĩ quân sự cho hắn.

Thiệu Tam Tỉnh có hơi chần chừ.

Thiệu Bình Ba cấp tốc ý thức được cái gì, lão bộc này biết rõ hôm nay hắn sẽ tiếp đón Doãn Trừ, vậy mà còn đề nghị hắn đi nghỉ ngơi, bèn từ từ quay đầu lại, hơi híp mắt nói: “Tình huống như thế nào?”

Thiệu Tam Tỉnh: “Phủ Doãn đại tướng quân bên kia sai người tới nhắn bảo, nói doanh trại quân doanh phía Nam bị tuyết lớn làm đổ sập, đại tướng quân đang vội vàng bận tiến đến đó để xem xét.”

Gương mặt của Thiệu Bình Ba trong nháy mắt căng cứng, minh bạch.

Doãn Trừ ngay trước mặt Thái Thúc Hùng vỗ ngực đáp ứng, hẹn hắn hôm nay gặp mặt, hôm nay hắn còn đặc biệt chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon để tiếp đãi nữa kia, kết quả vừa quay đầu vị đại tướng quân kia liền mượn cớ chạy.

Bởi vì tuyết rơi lớn làm sập doanh trại, đường đường đại tướng quân, nếu bình thường không có việc gì nhanh nhẩu đi như vậy thì còn có thể nói ừ đấy đúng là một đại tướng quân tốt, nhưng nếu bởi vì việc này, mà đem lời phân phó của Tấn quốc hoàng đế ném qua một bên, vậy thì cũng chỉ có thể là nói rõ một vấn đề, là những quyền quý Tấn quốc này vẫn chưa quá chào đón Thiệu Bình Ba hắn . . .  . . .

Sau đó, phía bên Yến quốc cũng ý thức được vấn đề vì sao sau khi quân lương tiến vào Nam Châu luôn một đường thuận lợi, sau khi tu sĩ Hàn Tống lại không tiếp tục tập kích quấy rối nữa?

Sở dĩ có nhận thức này, chính là vì sau khi ăn chuyến thua thiệt đằng sau, Tấn, Tề khi viện trợ vật tư thì tận lực né đi qua Nam Châu, muốn vận chuyển đi từ địa phương khác, kết quả vẫn bị quấy rối như cũ, duy chỉ có sau khi lương thực vận chuyển tiến vào Nam Châu, thì “rất là thuận lợi” bị Nam Châu nuốt hết một đống lớn.

Quay đầu ngẫm nghĩ lại nguyên nhân trong đó, suy nghĩ thật kỹ cảm thấy cực đáng sợ, để cho người ta không rét mà run.


Thế là Yến đình không còn hối thúc Thương Triều Tông đưa lương nữa, tam đại phái cũng không ép Ngưu Hữu Đạo , ngược lại còn vừa song song nói lời tốt đẹp trấn an nữa, liền sợ Nam Châu đột nhiên lỡ xúc động làm bậy thôi.

Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả Tấn quốc, Vệ quốc cùng Tề quốc cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, khẩn cấp nhắc nhở Yến đình, nói sự tình lương thực bị đoạn tạm thời đừng đề cập tới thì tốt hơn, nếu Nam Châu còn đứt quãng giao ra cho một hai chục xe lương thực, đã nói lên Nam Châu còn chưa có đưa ra quyết định sau cùng, còn đang do dự không quyết.

Đột nhiên không có áp lực nữa, Nhà Tranh sơn trang bên này cũng chẳng có gì, chuyện trong dự liệu.

Đại Thiền sơn cùng Thương Triều Tông ngược lại có chút không quen, nhiều lương thực như vậy, triều đình từ bỏ ư?

“Cũng không biết tên kia làm cái quỷ gì, ta xem như phục hắn luôn rồi, lúc trước hắn đi đoạn lương như thế, ta nghe xong hãi hùng khiếp vía a!”

Đại Thiền sơn, trong tông môn đại điện, lúc bàn về chuyện này, Hoàng Liệt đối mặt một đám người bên dưới lắc đầu thổn thức.

Sau thổn thức lại là một tiếng thở dài, hắn hiện tại cũng thật bất đắc dĩ, Đại Thiền sơn hiện tại muốn lui cũng không thể lui, muốn tiến lại không thể tiến, thế cục Yến quốc hôm nay làm cho bên này cũng chỉ có thể là chăm chú bão đoàn* cùng một chỗ với Ngưu Hữu Đạo cùng tiến thối. (*câu kết)

Ngưu Hữu Đạo đoạn lương, Đại Thiền sơn không ngăn cản được, Ngưu Hữu Đạo nhất định phải làm như vậy, Đại Thiền sơn có thể làm sao, trở mặt với Ngưu Hữu Đạo à? Đành chỉ có thể giả câm vờ điếc, xem như cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngưu Hữu Đạo sai người giả thành cường đạo đi đốt xe chở lương thực của Định Châu thu thập đưa tới, Ngưu Hữu Đạo chẳng bị cái đếch gì, tam đại phái lại đem nợ tới tính trên đầu Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn bị ép thành kẻ câm ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không tố được, còn phải cùng trắng trợn hùa theo lừa gạt tam đại phái.

Không trắng trợn hùa theo lừa gạt còn có thể làm sao giờ? Cũng không thể đứng ra chỉ chứng tố Ngưu Hữu Đạo đi! Mấu chốt đứng ra chỉ chứng cũng chẳng có cái rắm để ăn, thay vì đi theo chân Ngưu Hữu Đạo vùng dậy, với thế cục Đại Yến trước mắt đáng giá không?

Bên này cũng không ngốc, cũng đã nhận ra chút manh mối, Ngưu Hữu Đạo có thể đang tại mưu đường lui ở phía Hàn Tống bên kia, đi theo chân Ngưu Hữu Đạo còn có thể tự vệ.

Bất quá Hoàng Liệt biết rõ, lần này đã đắc tội tam đại phái thảm rồi, đang yên đang lành chả hiểu tại sao bị Ngưu Hữu Đạo lôi tọt vào trong hố nước sâu.

“Ai!” Một đám cao tầng Đại Thiền sơn cũng lần lượt thở dài ra tiếng, từng tên sầu mi khổ kiểm*. (*âu sầu khổ sở) 

. . .  . . .

Bờ sông, ngoài năm dặm, trong đại trướng trung quân, sau khi xem qua một phần chiến báo từ phản quân Thương Châu truyền đến, La Chiếu đang ngồi ở sau thư án chân mày cau lại, cuối cùng thậm chí so sánh với những phần chiến báo rồi đứng dậy, đi tới trước địa đồ, liên tục vừa xem chiến báo vừa đối chiếu với thực địa trên địa đồ thật kỹ nhiều lần.

“Không đúng!” La Chiếu chợt trầm giọng hô lên một tiếng lớn, nhìn chằm chằm địa đồ nói: “Khả năng có bẫy!”

Văn Du bước nhanh đi đến lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

La Chiếu chỉ vào địa đồ nói: “Thế công chiếm của Ngô Công Lĩnh quá nhanh chóng mãnh liệt rồi*!” (*tấn mãnh)

Văn Du: “Sở dĩ thế công nhanh mãnh như thế, cũng bởi là vì kết quả đàm phán với Ngưu Hữu Đạo sau khi hai nước Hàn Tống phái người tới câu thông, vì gấp rút thúc đẩy nhân mã Nam Châu làm phản, mà cố ý để Ngô Công Lĩnh tăng cường thế công a!”

La Chiếu mãnh liệt quay đầu lại nói, “Kẻ địch cơ hồ ngay cả ra dáng chống cự một chút cũng đều không có, ngay từ ban đầu còn nói cho qua được, nhưng tới nay đều đã đánh tới cái tình trạng gì rồi, còn có thể như thế ư? Ngô Công Lĩnh không sai biệt lắm lại chiếm hạ được thêm địa bàn một châu, thế mà nhân mã Yến đình còn liên tục bại lui như vậy, ngươi không cảm thấy giống như là đang tại phối hợp thuận theo thế công của Ngô Công Lĩnh hay sao?”

Ngẫm theo kiểu hướng này, Văn Du cũng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía địa đồ.

La Chiếu phất tay chỉ về phía địa đồ, “Chiến tuyến ngày càng kéo dài mở rộng, nhân mã Ngô Công Lĩnh quá phân tán, một khi gặp chuyện, đầu đuôi không thể hỗ trợ cho nhau, muốn gấp rút tiếp viện cũng không kịp, cái này rất có thể là một cái bẫy do nhân mã Yến đình bày ra, một khi bị phản công, hậu quả khó lường. Chúng ta rất có thể đã trúng phải gian kế của Ngưu Hữu Đạo rồi!”

Lại quay đầu, “Lập tức liên hệ phía Ngô Công Lĩnh bên kia, bảo hắn dừng lại thế công, đừng lại xuất kích tứ phía lung tung nữa, nên cấp tốc co cụm binh lực lại, để phòng bất trắc!”

“Vâng!” Văn Du dùng sức gật đầu, cơ hồ là đi như chạy ra ngoài.

. . .  . . .

Yến đình thì là một phen tình hình khác, nhân mã triều đình bại quá nhanh, nhanh tới mức đã vượt qua tốc độ để mất ba quận của Tiết Khiếu, từng phần chiến báo bất lợi truyền đến, trong triều trên dưới lòng người bàng hoàng, tiếp tục như vậy nữa có khi…?

Trong trọng binh đang tập kết tại biên cảnh, có người thấy tình huống không ổn, đã suất lĩnh một bộ phận đi đầu hàng, hung hăng giết một số người mới giữ vững được tình thế.

Cuộc chiến này đánh thế nào vậy, thế mà có thể đánh thành như thế? Ngay cả Đồng Mạch cũng đã bắt đầu chửi mẹ ở ngay trước mặt tu sĩ tam đại phái luôn rồi, thời điểm đòi tiền cần lương thì từng tên đều gấp hơn so với ai khác, kết quả đánh lên từng tên cũng bại trận nhanh hơn so với ai khác nốt, một đám bao cỏ mà!

Tu sĩ tam đại phái gắng chịu nhục, xem như không nghe thấy.

Yến hoàng Thương Kiến Hùng thì đã vừa sợ hãi, lại phẫn nộ, trực tiếp tìm các chưởng môn tam đại phái nổi giận, cảnh cáo bọn hắn, còn không xuất lực, muốn xong đời mọi người cùng nhau xong đời!

Thế cục ngay cả trọng binh tập kết tại biên cảnh đều bị ảnh hưởng đến, mấy chưởng môn tam đại phái cũng khẩn trương lên, sau khi cấp tốc thương nghị, rốt cục quyết định tập kết lực lượng phản kích.

Nhưng mà vấn đề sẽ do người nhà ai phụ trách chỉ huy lại trở thành tiêu điểm tranh luận, không tranh đoạt quyền chỉ huy đều không được, sau khi đánh thắng trận, cuối cùng thế lực dưới trướng mình lại bị hao tổn hơi bị lớn thì ai có thể tiếp nhận? Người nào chịu trách chỉ huy là điểm mấu chốt vi diệu.

Ai cũng không chịu dễ dàng nhượng bộ, tranh đoạt không có kết quả, cuối cùng quyết định tất cả các đường chư hầu sẽ phụ trách một mảnh, ba phái sẽ tự đi đốc xúc nhân mã của riêng phần mình liều mạng.

Năm đường chư hầu rốt cục đã bày ra trạng thái liên thủ phản kích, chủ động liên thủ đánh ra, thế nhưng chiến quả làm ngay cả chưởng môn của tam đại phái đều cảm thấy luống cuống khó đỡ, thế mà toàn bộ đều chiến bại!

Lúc này đừng nói bọn hắn, ngay cả người của Tấn quốc, Vệ quốc cùng Tề quốc bên kia đều cùng phẫn nộ.

Ba nước phái đại lượng tu sĩ tới hiệp trợ tác chiến, thế bại trước đó mọi người còn có thể lý giải, liền không nói gì.

Lần này cũng vì Yến quốc cùng đồng lòng tích cực, ba nước cũng muốn sớm một chút kết thúc phần dày vò này, thật sự là tiêu hao không nổi nữa.(*ad: giống chiến sự Nga-Ucraina và Nato Mĩ nhỉ )

Ai ngờ tu sĩ ba nước thì toàn lực ứng phó, đại quân phía Yến quốc bên này lại vẫn là mới vừa cùng quân địch chạm mặt hơi chút giao chiến liền thất bại chạy trốn, bại đến tu sĩ ba nước trở tay không kịp.

Bọn hắn cùng xông lên liều mạng, đại quân thế mà ném bọn hắn chạy, kết quả biến thành bọn hắn đứng mũi ngạnh kháng mấy vạn thậm chí là mấy chục vạn đại quân đối diện, mấu chốt là ở trong phía quân địch cũng có đại lượng tu sĩ kìa.

Ngoại trừ cùng tu sĩ đối phương chém giết, còn phải ứng phó với mưa tên đao thương của đám người đông nghìn nghịt vây công, đây cũng quá muốn mạng người ta đi, muốn đào mệnh cũng khó khăn, không biết bao nhiêu tu sĩ của ba nước bị mưa tên bắn lật ở trong quá trình lẩn trốn.

Cái ức ở đây là tu sĩ ba nước còn thật thành đi giúp Yến quốc đánh trận nữa kìa, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ hung hãn không sợ chết chơi cứng đối cứng với địch quân có mấy vạn mấy chục vạn đại quân đối diện.

Tràng diện cực kỳ hùng vĩ, tổn thất cũng cực kỳ thảm trọng, Tấn quốc, Vệ quốc cùng Tề quốc làm sao có thể không phẫn nộ?

Trên một dốc núi, Ngô Công Lĩnh đang ngồi trên lưng một con hắc mã thần tuấn, một mặt đầy dữ tợn, râu quai nón, nhìn xem chiến trường bị quét sạch, ngửa mặt lên trời cười to “Ha Ha” không thôi.

Ngưng cười, quay sang nói với nhân viên tùy hành hai bên trái phải: “Dù sao La Chiếu tiểu nhi vẫn còn quá trẻ tuổi, quá lo lắng, kém chút loạn quân tâm ta!”

Tu sĩ Tống quốc sửng sốt, bị lời này của hắn nói cho không phản bác được.

Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong quay mặt nhìn nhau, trước đó sau khi nhận được tin từ La Chiếu, trong lòng hai người bọn họ cũng trầm xuống, kết quả hiện tại xem ra, hình như chính mình đã hiểu lầm vị huynh đệ kết bái Ngưu Hữu Đạo kia rồi. . .  . . .

Bờ sông, trong đại trướng trong quân, sau khi tin tức truyền đến, La Chiếu đứng yên tại trước địa đồ, khuôn mặt căng đơ đó im lặng thật lâu không nói.

Trước đó khi nghe được tin tức chư hầu Yến quốc đã bắt đầu phản kích, hắn còn nói quả nhiên bất hạnh đã bị hắn đoán trúng, nhưng mà kết quả lại khác một trời một vực với tưởng tượng của hắn, căn bản chả có chuyện như thế, ở đâu ra có bẫy gì?

Văn Du đứng ở một bên không lên tiếng, sau khi lặng lẽ thối lui ra khỏi đại trướng về sau, cũng ngửa mặt lên trời thở dài ra một hơi, đưa ra phán đoán sai lầm nghiêm trọng, bị Ngô Công Lĩnh khinh bỉ cho, mà lại bị khinh bỉ không lời nào nói lại được, hắn có thể hiểu được sự xấu hổ của đại đô đốc lúc này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.