Đạo Quân

Chương 641: Đến Tay Ta, Không Hư Hao Chút Nào!





Chương 641: Đến tay ta, không hư hao chút nào!

Dịch giả: Luna Wong

Mông Sơn Minh đã minh bạch, từ từ nói: “Chư hầu liên tục bại lui, phản quân lại dễ dàng tàn phá bừa bãi, khi đó triều đình không thể không uỷ quyền lại cho Nam Châu, Đạo gia quả nhiên là thủ đoạn hay, chỉ là. . . Phản quân cấp tốc khuếch trương như thế, chiến hỏa tác động khắp nơi đi qua, không biết bao nhiêu bách tính sẽ phải tan nhà nát cửa nữa.”

Đạo lý này Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu, giật dây xúi phản quân mở rộng khu vực tác chiến, cuối cùng người khổ nạn vẫn là những bách tính phổ thông.

“Mông soái, thế đạo như này, có một số việc không thể tránh né, chúng ta không tranh đoạt quyền chủ động, để quyền chủ động rơi vào trong tay những người kia, bọn hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, bách tính sẽ phải chịu khổ mãi không thấy ánh bình minh, nếu như chúng ta có tâm, làm được thì hết thảy đều đáng giá.”

Ngữ khí của Ngưu Hữu Đạo trầm trọng, hắn biết chính mình làm ra quyết định như vậy, sẽ hại chết biết bao nhiêu người, nói rồi từ từ đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng.

“Mặc dù ta không hiểu hành quân đánh trận, nhưng có một số đạo lý cơ bản ta thật sự vẫn biết. Giật dây xúi phản quân mở rộng cuộc chiến, phản quân đánh lâu sẽ mỏi mệt, chiến trường mở rộng binh lực cũng sẽ phải phân tán dàn trải theo, khi đó đầu đuôi khó mà viện trợ lẫn nhau. Làm cho chư hầu không có cách nào đồng lòng mà bại lui, lại có thể thúc đẩy phản quân tăng tốc xu thế tấn công, dụ bọn hắn vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, lúc này nếu có ngoại lực tác động, dây cung ắt đoạn!”

“Mặc dù lúc này chư hầu bị bại lui, nhưng nhân mã các phương cũng đã vào vị trí, tùy thời có thể phản công, chỉ cần đợi một tiếng ra lệnh của Mông soái thôi! Đến lúc đó, thế cục càng hỏng bét, đối với chúng ta càng có lợi. Triều đình vô năng, thần dân Đại Yến trên dưới thất vọng! Chư hầu vô năng, thần dân Đại Yến trên dưới thất vọng! Thiên hạ người nào có thể cứu vãn Đại Yến bây giờ? Lúc này, nhi tử của Ninh vương vung tay lên hô một tiếng, hiệu lệnh chư hầu, đại quân Nam Châu xông ra như hổ sói rượt đuổi, bên trong quét phản loạn, bên ngoài nhiếp cường địch, ngăn cơn sóng dữ, cứu Đại Yến khỏi nước sôi lửa bỏng, lòng người bây giờ sẽ như thế nào?”

Đi tới trước mặt Mông Sơn Minh, cúi người xuống ép tới gần sát mặt hỏi.

Dự thính Quản Phương Nghi nghe trong lòng rung động, lúc này đây mới thật sự hiểu rõ được dụng ý chân thực của Ngưu Hữu Đạo.

Mông Sơn Minh lặng im hồi lâu không nói, chỉ có ánh mắt ngày đêm luôn ảm đạm kia ngưng trọng, cuối cùng khẽ thở dài nói : “Đạo gia nhìn xa trông rộng, thư này, ta viết!”

Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng người dậy, ra hiệu cho Quản Phương Nghi, người sau lập tức bước nhanh rời đi, cầm bút mực giấy nghiên mang đến, đích thân mài mực cho Mông Sơn Minh.

Sau bữa tối hôm nay, Ngưu Hữu Đạo cũng không để Mông Sơn Minh rời đi, an bài Mông Sơn Minh tạm thời ở lại nơi này, để Mông Sơn Minh tùy thời phân tích tình hình chiến đấu, xu thế cuộc chiến cho mình.

. . .  . . .

Cỏ cây xanh tốt, nơi đại quân trú đóng, lưng tựa núi, hông giáp sông, thứ sử Cung Châu Từ Cảnh Nguyệt đang cùng mấy tên thuộc cấp tụ tập ven sông nghị sự.

Một tên tiểu tốt chạy tới, bẩm báo: “Đại nhân, bên ngoài có một người tới cầu kiến, nói là bằng hữu cũ của đại nhân.”

“Bằng hữu cũ?” Từ Cảnh Nguyệt quay người nhìn lại, hỏi: “Ai vậy?”

Tiểu tốt đáp: “Dạ không biết ạ, hắn không chịu nói, bảo đại nhân gặp hắn tự nhiên là sẽ biết rõ.”

Rất nhanh, người gọi là ‘bằng hữu cũ’ đó được mang đến, tu sĩ hộ tống người đến ghé vào tai Từ Cảnh Nguyệt nói: “Là một tên tu sĩ, đã khống chế lại, cũng đã soát người, không có mang đồ vật gì khác, chỉ có một phong thư.” Trưng bức thư cầm trong tay ra một cái.

Từ Cảnh Nguyệt dò xét tên tự xưng là ‘bằng hữu cũ’ kia, phát hiện không quen biết, liền hỏi, “Ngươi là người phương nào, vì sao mạo nhận là bằng hữu cũ của bản phủ?”

Người đến giơ cái cằm về phía bức thư kia, “Nguyên nhân, đại nhân xem qua lá thư kia liền biết.”

Thư này là gửi cho ta? Từ Cảnh Nguyệt một lần nữa nhìn trở lại lá thư.

Tu sĩ đứng bên cạnh lập tức xé mở phong thư, lấy trang giấy ra giũ giũ kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì xong, mới giao lại cho Từ Cảnh Nguyệt.

Từ Cảnh Nguyệt nâng trang thư lên tùy tiện quét qua, chạm đến kiểu chữ viết quen thuộc trên bức thư, thần sắc liền đã động dung, tiếp theo ngưng thần xem kỹ.

Càng xem, ánh mắt của hắn càng phức tạp, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hai mắt nhắm lại chậm rãi lắc đầu, một mặt đầy vẻ không chịu nổi.

Thư là của Mông Sơn Minh tự tay viết gửi tới, ở trong thư Mông Sơn Minh mạnh mẽ lên án hắn, hỏi thời khắc Đại Yến nguy vong, vì sao Từ Cảnh Nguyệt hắn không chịu giết địch báo quốc? Trong thư câu câu chữ chữ đều lộ ra khát vọng muốn xuất chinh, có điều do bất đắc dĩ vì bị triều đình kiềm chế, có sức không có chỗ dùng, cảm giác bi phẫn không chỗ phát tiết, đành phải viết thư gửi đến giận dữ mắng mỏ hắn.

. . .  . . .

Một nơi cửa ải hiểm yếu, trọng binh tụ tập trong đình viện, thứ sử Đồ Châu  An Hiển Triệu ngồi trước thư án, hai tay bưng lấy bức thư run rẩy, hai mắt đã nhòe lệ.

Trong thư Mông Sơn Minh như phát ra tiếng kêu gào đau xót, nói mặc cho thân thể tàn phế già yếu, cũng muốn lê tấm thân ra sa trường chinh chiến, để hắn làm sao chịu nổi.

Cuối cùng cầm cả phong thư trong tay đập ‘rầm’ xuống mặt bàn một phát, lắc đầu rơi lệ, thanh âm nghẹn ngào, “Mông soái a!”


. . .  . . .

Trên đường cái, một đạo đại quân uốn lượn bước đi, không nhìn thấy đầu cuối, chiến sự thì khẩn cấp nhưng đại quân có vẻ như lại đang hành động trái ngược.

Bên đường, dưới bóng cây, thứ sử Trường Châu Trương Hổ đang bưng lấy một bức thư đọc, chợt quay người đấm mạnh liên tục vài quyền lên trên thân cây, mắt cũng đã đỏ hoe lên, đánh mạnh đến nỗi lá cây rào rào rơi xuống.

Một bên phó tướng kinh ngạc hỏi: “Đại nhân, sao thế ạ?”

Trương Hổ ném bức thư qua cho hắn xem.

Phó tướng duyệt qua xong, lát sau cũng khẽ than thở một tiếng, “Mông soái đây là tội gì, bây giờ đã không phải là thời điểm Ninh vương tay cầm binh quyền nữa, coi như huynh đệ liều mạng xong thì thế nào? Vì nước hi sinh, chiến tử sa trường cho đã trái lại trở thành nghịch tặc trong mắt triều đình, ai có thể cam tâm?”

Trương Hổ nắm chặt hai nắm đấm chống vào trên cây, cúi đầu nói: “Năm đó ta bất quá cũng chỉ là một mã phu, nếu không có Mông soái dìu dắt, làm sao có thể có được ngày hôm nay? Mông soái thân thể tàn tật già nua còn đau đớn kêu khóc đòi ra trận, mà ta, ta thật sự là. . .” Nói rồi đột nhiên buông tay quay người, cả giận nói: “Ngô Công Lĩnh là cái thá gì, cũng dám ngông cuồng nói quét ngang Đại Yến, lúc lão tử danh dương sa trường, ca ca hắn còn đang dẫn ngựa quỳ gối cho vương gia đạp lưng xuống ngựa đâu. Truyền lệnh đại quân, lập tức gia tăng tốc độ tiến lên!”

Phó tướng giật mình, “Đại nhân! Ngài không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho các huynh đệ a, đại nhân liều hết sạch vốn liếng, lấy ai tới chiếu cố gia đình nhỏ của đám bọn hắn đây, chẳng lẽ đi trông cậy vào triều đình sao?”

Trương Hổ cả giận nói: “Ngươi dám kháng mệnh?”

“Thuộc. . .” Phó tướng im lặng, cuối cùng chỉ có thể đi chấp hành.

Rất nhanh, đại quân tăng tốc độ tiến lên, đội hình đang bước đi thành chạy bước nhỏ.

Đám người Trương Hổ giục ngựa, dẫn một đám thân vệ phi nước đại, chạy về phía đằng trước đại quân.

Gần như đồng thời, có mấy tên tu sĩ giục ngựa chạy băng băng theo tới, đuổi kịp Trương Hổ, lớn tiếng hỏi: “Thứ sử đại nhân vì sao lại đột nhiên tăng tốc độ hành quân thế?”

Đối mặt mấy tên tu sĩ chất vấn, cuối cùng, Trương Hổ tỉnh táo lại, nhìn lướt qua từng gương mặt đám nhân mã thuộc hạ dưới trướng, không thể không đối mặt hiện thực, đại quân lại biến thành bước chậm chạp tiến lên.

. . .  . . .

Yến quốc, hoàng cung, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đang đứng ở dưới mái hiên, một tay vuốt râu, một tay cầm một bức thư xem xét, thư chính là bức Mông Sơn Minh viết cho thứ sử Hạo Châu Tô Khải Đồng, mà hắn thì chính là người phía sau làm chỗ dựa cho Hạo Châu.

Đợi sau khi hắn xem thư xong, sư đệ đứng chờ ở một bên nói: “Sư huynh, Tô Khải Đồng cho rằng Mông Sơn Minh nói có đạo lý, tổ chim bị phá không thể còn trứng lành, hy vọng có thể buông tay buông chân chiến một trận với phản quân!”

Tô Khải Đồng răn dạy: “Chiến cái gì mà chiến? Cái dũng của thất phu! Hắn rất biết đánh nhau lắm sao? Hỏi hắn có muốn ta kéo hắn đi đánh một trận với Hàn Tống luôn hay không? Hiện tại là thời điểm để hắn cậy mạnh hả? Hạo Châu liều sạch sẽ nhân mã, coi Thương Kiến Hùng có thể đại từ đại bi tha cho hay sao? Ngươi chân trước vừa ổn định thế cục, hắn chân sau liền có thể tiến hành cho người tới bổ khuyết thay thế ngươi. Các đường viện quân ai mà không phải đang chờ ngươkhác đi chịu chết thay, đến phiên hắn bốc đầu nhảy chui vào?”

Sư đệ nói: “Sư huynh, ta không có ý gì khác, chỉ là thuật lại ý của hắn.”

Ngay chính lúc này, một tên đệ tử bước nhanh chạy tới, nói với Thi Thăng: “Sư phụ, chưởng môn triệu kiến khẩn cấp.”

Thi Thăng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đệ tử nói: “Phản quân Thương Châu đột nhiên tăng cường thế công, thế công rất hung mãnh, nhân mã triều đình đã liên tục bại lui.”

Hai sư huynh đệ nhìn nhau, tiếp theo bước nhanh rời đi.

Lúc bước đến trong một tòa cung điện, cơ bản cao tầng của Tiêu Dao cung đều đã đến, nhìn thấy khuôn mặt Long Hưu bình tĩnh chắp tay đi tới đi lui.

Người đến đã đông đủ, Long Hưu bảo Dịch Thư báo cáo rõ ràng tình hình chiến đấu.

Báo cáo xong Long Hưu dừng bước, đứng đối mặt với mọi người nói: “Phản quân Thương Châu đột nhiên tăng cường thế công, tình thế sợ là có biến, cần phải lập tức nhắc nhở đệ tử trong đại quân đang giằng cơ với Hàn Tống giữ vững vị trí, phòng ngừa đại quân đối diện tập kích.”

Đám người cùng gật đầu, Thi Thăng cũng lên tiếng nói: “Chưởng môn, nội loạn cũng không thể coi nhẹ, có muốn để đại quân Nam Châu đi ra tham chiến hay không?”

Lời này vừa được nói ra, Dịch Thư đột nhiên lên tiếng chen vào: “Sư thúc, tên Ngưu tặc kia ngay cả lương của thực triều đình cũng dám chiếm đoạt, người còn trông đợi vào hắn sẽ xuất lực hay sao?”

Long Hưu đầy mặt lạnh nhạt quét mắt tới, ánh nhìn tựa hồ muốn nói, nơi này lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện rồi?

Dịch Thư cúi thấp đầu, biết mình đã làm càn, không còn dám lên tiếng.


Long Hưu xem như đã nhìn ra, đồ đệ này của mình có thái độ chán ghét Ngưu Hữu Đạo không phải là ở mức bình thường, chẳng lẽ đã nhìn ra mình có ý đồ đem gả cho hắn sao?

Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn thoáng chốc, trước cứ để qua một bên đã, lại tiếp tục nói với mọi người: “Hiện tại chính là thời điểm để tiêu hao thực lực của hai phe đông tây bên cạnh, cuộc chiến này còn có thể kéo được thì cứ kéo, không nóng lòng để Nam Châu đi ra phá cục. Huống chi tên Ngưu Hữu Đạo kia đúng là có chút khó khống chế, có thể nghe lời xuất binh hay không còn chưa nhất định. Bất quá phản quân Thương Châu cũng không đáng để lo, ta không tin mấy nhà chúng ta liên thủ đốc xúc chư hầu dốc toàn sức còn không diệt được bọn hắn.”

Thi Thăng đứng vòng tay trước bụng, tay sờ lên bức thư trong tay áo, Mông Sơn Minh trong thư đã nói quá rõ ràng minh bạch, chỉ cần triều đình hạ chỉ, Nam Châu khẳng định liền sẽ xuất binh.

Bất quá cuối cùng hắn vẫn nhịn không có đưa bức thư ra, nếu không tương lai không chịu dốc sức, sẽ bị người ta khám phá ra ý đồ.

Sau đó Long Hưu lại hỏi: “Phía Nam Châu bên kia, động tĩnh của số lương thực kia thế nào rồi?”

Một tên trưởng lão buông tiếng thở dài, “Giao ngược lại là có giao, phía Định Châu Tiết Khiếu bên kia truyền tin tức đến nói, bảo hôm nay lại giao 20 xe qua, chỉ là chiếu theo tiến độ giao này của hắn, giày vò trên 100 ngày cũng chỉ có thể giao được 2000 xe, sợ đánh xong xuôi hết rồi, hắn mới giao ra được chút da lông, hết lần này tới lần khác chúng ta lại còn không có cách nào khác ép buộc hắn, cứng rắn bức thì sợ hắn phản luôn, tên này đây là đang yên tâm có chỗ dựa vững chắc a!”

Dịch Thư âm thầm cắn răng, thầm mắng một tiếng cẩu tặc!

“Hừ hừ!” Long Hưu cười lạnh liên tục, “Nhìn ta quay đầu làm sao trừng trị hắn! Thúc, tiếp tục thúc dục hắn tăng thêm tốc độ! Hắn không phải nói xe cộ có vấn đề sao? Bảo Tiết Khiếu gom xe từ Định Châu đem đưa qua, để ta coi hắn còn lấy lý do gì để kéo!”

Lý do? Không cần lý do, Định Châu thu thập xe cộ xong còn chưa kịp tiến vào được cảnh nội Nam Châu, liền gặp phải một đám cường đạo bịt mặt, đánh gục nhân mã Định Châu đi theo hộ tống, dọa lái xe sợ hãi bỏ chạy tứ tán.

Cường đạo giống như không thấy đồ gì để cướp, tức giận không thôi, một mồi lửa thiêu hủy rụi hết tất cả xe cộ gom góp được. . .  . . .

Nhà Tranh sơn trang, Quản Phương Nghi bước nhanh đi vào tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo, tìm được Ngưu Hữu Đạo đang đứng nói chuyện cùng Mông Sơn Minh, liền thông báo: “Đại Thiền sơn bên kia truyền thư đến, nói về chuyện xe lương thực bị hủy, tam đại phái không có đi tìm chúng ta đòi bàn giao, mà tìm Đại Thiền sơn đòi bàn giao, hạn Đại Thiền sơn trong vòng ba ngày phải tìm cho ra được đám cường đạo kia, Hoàng Liệt đang rất đau đầu.”

Nói xong chính nàng cũng không nhịn được cười, tam đại phái đây là biết tìm bên này vô dụng, bắt đầu làm khó Đại Thiền sơn đây.

Ngưu Hữu Đạo: “Cái này đơn giản, ngươi liền bảo Hoàng Liệt nói lại là, cường đạo đã rút lui vào cảnh nội Triệu quốc mất rồi.”

Quản Phương Nghi buồn cười nói: “Ngươi đây không phải là muốn chụp lấy số lương thực này không trả lại a!”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cũng khẽ than thở một tiếng, “Số lương thực, vật tư này một đường vận đến đây, tu sĩ song phương năm nước giao thủ phá lẫn nhau, chết hết bao nhiêu người? Vì cái gì lương thực đến cảnh nội Nam Châu ta liền an toàn? Ngươi cho rằng ta thật sự chỉ vì tham chút tiền tài kia của Hàn Tống? Sau đó cũng đồng dạng như vậy, vật tư của hai nước Tấn, Tề cũng chỉ có đi qua địa bàn Nam Châu ta mới là an toàn nhất, đi qua địa phương khác, sẽ có người nhảy ra đánh cướp phá hỏng, chuyện này về sau bọn hắn sẽ lý giải, ta mới thật sự là người bảo vệ số lương thực này cho Đại Yến, đến tay ta, không hư hao chút nào!”

Lúc này Quản Phương Nghi mới bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt đầy phức tạp, cảm nhận được cái gì gọi là dốc hết tâm huyết.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn dự thính cũng bắt đầu lộ ra thần sắc tôn kính, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ được nỗi khổ tâm của người nào đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.