Đạo Quân

Chương 633: Thanh Chính Liêm Khiết





Chương 633: Thanh Chính Liêm Khiết ( Lưỡng Tụ Thanh Phong*)

Dịch giả: Luna Wong – từ này dùng để chỉ quan thanh liêm trong sạch, nghĩa đen theo bối cảnh ở đây kiểu là: đi tay không

Trong núi rừng bên ngoài phủ thành Nam Châu, một con phi cầm hạ xuống, hai con phi cầm thì tiếp tục bay vào trong phủ thành, Ngưu Hữu Đạo chưa đi, ở ngoài thành chờ lấy.

Sau khi đưa Mông Sơn Minh bình yên trở về xong, hai con phi cầm rời khỏi phủ thành, cũng hạ xuống trong núi rừng ngoài thành.

“Các ngươi về trước đi.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, trừ Quản Phương Nghi ra, những người khác cùng khống chế phi cầm bay đi.

“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại gọi Quản Phương Nghi một tiếng, hai người cũng cưỡi phi cầm bay lên không.

Trên không trung ngó trái xem phải một hồi, phát hiện hướng đi không đúng, Quản Phương Nghi không biết hắn tính làm cái quỷ gì, nói là đi đưa tiễn Mông Sơn Minh, kết quả ngay cả ý đi vào thành lộ diện chút vị này cũng chẳng có, bây giờ lại làm trò kỳ lạ cổ quái, Quản Phương Nghi nhịn không được hỏi: “Ta nói này Đạo gia, chúng ta đây là đang tính đi đâu vậy?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Kinh thành!”

“A!” Cùng phản ứng y như Viên Cương vậy, nhưng càng mãnh liệt hơn, trong khi không kịp giữ bình tĩnh Quản Phương Nghi nghẹn ngào, “Ngươi điên rồi đi, Thương Kiến Hùng đang hận không thể nghiền nát xương ngươi ra thành tro kìa, ngươi còn dám lảng vãng trước miệng sói, muốn tìm chết cũng không cần muốn đến mức như thế a?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều, không có việc gì.”

“Không có việc gì? Không có việc gì mới là lạ, không có việc gì ngươi kéo theo ta làm gì? Những năm này, thấy phù triện trong tay lão nương nhiều, một mực đem lão nương làm cận vệ cho ngươi sai sử, ngươi tưởng ta không biết chắc?” Quản Phương Nghi khinh bỉ một trận, thử hỏi thăm: “Ngươi có an bài nhân thủ hộ vệ ở kinh thành rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có, việc này càng ít người biết càng tốt, sao có thể để lộ ra.”

Quản Phương Nghi trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói: “Ta nói này Đạo gia, ngươi tuyệt đối đừng nói chỉ có mỗi hai chúng ta đi kinh thành thôi đó, thật hay giả vậy, ngươi chán sống, thế nhưng ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa a.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là thật rồi, ngươi có đi hay không? Nếu như thật sự không muốn đi, hiện giờ vẫn còn có thể đuổi theo kịp bọn hắn đó, ngươi có thể quay trở về cùng bọn hắn.”

Thú cưỡi hai người đang cưỡi chính là Xích Liệp điêu, tốc độ hoàn toàn có thể đuổi kịp hai con Hắc Ngọc điêu vừa mới rời đi đó.

Quản Phương Nghi đúng là sợ nguy hiểm, muốn trở về thật, nhưng quả là có chút sự tình thấy hoài đã thành thói quen, Ngưu Hữu Đạo muốn ném nàng không mang nàng theo, nàng trái lại sẽ cảm thấy toàn thân không được thoải mái, thậm chí bất mãn, vâu miệng lên, hừ lạnh nói: “Nhất định có quỷ, ta ngược lại muốn xem thử, ngươi muốn làm trò quỷ gì.”

Ngưu Hữu Đạo cười xì một tiếng. . .  . . .


Trên không trung, trông về phía xa, Yến kinh to lớn cũng khiến cho người nhìn rung động.

Xích Liệp điêu lao xuống, tiến vào chỗ sâu trong dãy núi, sau khi dịch dung xuất hiện hai nam nhân, chính là Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi, Quản Phương Nghi cũng ăn mặc theo phong cách nam nhân.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bộ ngực sung mãn của nàng, hất cằm nói: “Ngươi dịch(dung) dạng này, người ta vừa nhìn vào liền biết là nữ nhân, bó chặt lại một chút.”

Quản Phương Nghi tức giận nói: “Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, ta làm sao làm, thoát y ở trước mặt ngươi luôn sao?” Nàng ngó trái ngó phải một trận, nhìn trúng một chỗ khe núi, “Chờ chút, ta đi chỉnh lý chút.” Phía sau thì như nam nhân, khi nói chuyện giọng lại là nữ nhân, cảm giác có chút là lạ.

Ngưu Hữu Đạo: “Không cần trốn trốn tránh tránh, ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi ở lại đây từ từ làm, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc nói: “Có ý gì, ngươi muốn bỏ ta lại một mình ở nơi này?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không ở lại đây, ai canh thú cưỡi bây giờ?”

Quản Phương Nghi mở miệng liền mắng, “Tên khốn kiếp, ngươi rủ lão nương tới đây không phải chỉ vì muốn ta giúp ngươi trông coi thú cưỡi thôi chứ hả? Kinh thành phồn hoa đang ở trước mắt, thế mà ngươi bắt lão nương đứng canh ở trong núi rừng trống lộng này sao?”

“Mang theo thú cưỡi vào thành quá bắt mắt, cũng không phải là bắt ngươi trông coi thú cưỡi, mà là để cho ngươi phụ trách tiếp ứng.”

“Đánh rắm, nói nghe như đúng rồi, lượn quanh một vòng còn không phải là bắt lão nương trông coi thú cưỡi.”

“Hồng Nương, tốt xấu gì ngươi cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mở miệng ngậm miệng toàn lời thô tục, mất mặt hình tượng lắm.”

“Bớt chơi bộ này.”

“Trách ai giờ? Trên người ngươi cái mùi thơm kia một lát làm sao che giấu hết? Ngươi vừa vào thành, người nào không biết ngươi là nữ nhân? Bình thường bảo ngươi bớt bôi nước hoa đi, không chịu nghe!”

“Ta. . .”

“Không muốn thấy cả ngươi ta đều chết ở đây, thì thành thà thành thật ở lại đây chờ đi.” Ngưu Hữu Đạo nói xong cứ quay người rời đi.

Quản Phương Nghi tức giận đến dậm chân, chợt quát lên, “Chờ chút.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đi về phía rìa núi, không có ý quay đầu lại. Quản Phương Nghi lắc mình một cái lướt tới, ngăn trước hắn, dùng chân đá trật kiếm hắn đang chống nói, “Kiếm, ngươi không định cứ chống kiếm như vậy đi vào thành a? Người nhận biết ngươi ai mà không biết cái động tác đặc dị này của ngươi, ngươi cầm kiểu này vào thành, chỉ sợ mới vừa ló đầu ra liền bị nhận ra.”

Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nhìn xuống một chút, phát hiện động tác theo thói quen thật đúng là khó mà sửa đổi, chầm chậm nâng kiếm lên dắt ở trên thắt lưng, nói mát “Không cần ngươi nhắc nhở, hồi nữa tự nhiên sẽ đổi.”

Quản Phương Nghi quay đầu nhìn lên trời chiều một chút, hỏi: “Giờ này rồi, ngươi định để cho ta phải chờ đến bao lâu?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tối nay sẽ ra lại.”

Quản Phương Nghi hỏi: “Tối nay là lúc nào? Khi trời tối, bốn cửa thành coi như bị phong bế, không có quân lệnh sẽ không dễ dàng mở cửa thành, ngươi sẽ không có cường hành bay ra khỏi thành a? Trêu chọc đến tu sĩ thủ thành truy sát, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi trước.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không thể ứng phó được, ta cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa.”

Quản Phương Nghi lấy từ trong tay áo ra một tấm Thiên Kiếm phù đưa cho, “Cầm đi.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh chút nói, “Hay là ngươi cứ giữ trên người mà phòng thân đi.”

“Ta không sao, có biến ta lập tức cưỡi Xích Liệp điêu bay đi liền.”

“Tốt xấu gì cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhỡ gặp cướp sắc liền phiền toái, ngươi vẫn là nên dự sẵn cho mình đi.”

“Ta nói này Đạo gia, ngươi đến tột cùng chạy đến kinh thành làm gì vậy?”

“Lúc nên nói cho ngươi biết tự nhiên sẽ nói.” Ngưu Hữu Đạo quay người đi, vẫn không có nhận lấy Thiên Kiếm phù nàng đưa.

Quản Phương Nghi quát lên, “Về sớm một chút, lão nương sợ tối, đừng để lão nương ở một mình đợi quá lâu đó.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía nàng phất phất tay, lách mình bay lượn rời đi.

Ra khỏi rừng núi, tiến vào bình nguyên, đi thẳng một đường đến bên ngoài thành, dưới cái nhìn chằm chằm của thủ vệ cửa thành, tỉnh bơ tiến vào thành như không có việc gì.

Đi trên đường phố, nhìn người đến người đi, nhìn kinh thành phồn hoa này, không có cảm giác như Yến quốc đang còn trong chiến loạn, tửu lâu, trà quán náo nhiệt, từng đoàn ca múa oanh oanh yến yến, mọi người ai nên làm việc gì thì làm việc đó, ai nên ngợp trong vàng son cứ việc ngợp trong vàng son, ai đói rách ăn không no nên ăn xin vẫn như cũ đứng ăn xin tại đầu đường.

Đi băng ngang qua cửa hàng của một hiệu bán trang sức, bị âm thanh gào mời cường điệu đến văng mưa xuân của tiểu nhị hấp dẫn, nghĩ đến Quản Phương Nghi có thể sẽ đợi lâu, thế là tiến vào, muốn thuận tiện mua kiện trang sức làm lễ vật tặng nàng, cũng tiện chắn cái miệng của nữ nhân kia luôn.

Nhìn cách ăn mặc của hắn không giống như người nhà nghèo, tiểu nhị lập tức dẫn đón, chưởng quỹ đích thân ra nhiệt tình giới thiệu.

Một cây trâm vàng, Ngưu Hữu Đạo nhìn trúng, chưởng quỹ lập tức khen hắn có ánh mắt tốt, cầm tới dâng tận tay cho hắn.

Ngưu Hữu Đạo cầm quan sát một chút, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ liền xòe ra 10 ngón, “Mười viên kim tệ là được, cả con đường này, cũng không tìm đâu ra tiệm nào bán giá tốt như thế này đâu.”

Đặt trâm vàng lên trên quầy, Ngưu Hữu Đạo thò tay vào trong ống tay áo sờ sờ, rỗng tuếch, lập tức có chút im lặng, mới sực nhớ trước giờ không có thói quen mang theo tiền trên người, trước đến nay luôn “thanh bạch liêm khiết”, bèn không khỏi thầm trách Quản Phương Nghi, thấy hắn đi ra ngoài một mình vậy mà cũng không biết cho hắn ít tiền nữa, liền hỏi chưởng quỹ, “Có thể ký sổ được không? Quay đầu sẽ trả lại gấp bốn cho ngươi.”

Khuôn mặt tươi cười của chưởng quỹ bỗng nhiên chựng lại, nhìn hắn trên dưới một chút, thu trâm vàng lại, lắc đầu nói: “Bản điếm hổng có bán thiếu.”

Ngưu Hữu Đạo đành phải thôi, rời đi, sau lưng có thể nghe được tiếng thì thầm nhỏ nhỏ của chưởng quỹ với tiểu nhị, nói cái gì nhìn dáng người vậy mà là…

Kinh thành tuy hắn mới lần đầu tới, nhưng là đối với người thích xem địa đồ mà nói, rất nhiều thứ đều đã nằm ở trong đầu, muốn tìm đến điểm đích không khó. . .  . . .

Phủ đệ Đại Tư Đồ, một gã sai vặt chạy vào trong cửa, đưa một cái hộp đến tay quản gia Phạm Chuyên đang đứng đợi.

Phạm Chuyên mở hộp ra nhìn cây trâm vàng nằm bên trong một chút, tựa hồ có chút buồn bực, phất phất tay cho gã sai vặt lui xuống.

Lúc này, ngoài cửa, xe ngựa có hộ vệ tùy hành dừng lại, Cao Kiến Thành trở về phủ, Phạm Chuyên bước nhanh ra nghênh đón.

Chủ tớ đi vào, Phạm Chuyên nhìn sắc trời nhá nhem tối, mới vừa theo vừa hỏi thăm, “Lão gia sao trở về muộn như vậy ạ?”

Cao Kiến Thành buông tiếng thở dài, “Còn có thể vì cái gì nữa, lại một cánh quân chi viện nếm mùi thất bại, bệ hạ nổi giận.”

Phạm Chuyên nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Lão gia, có khách quý đang ngồi ở thư phòng đợi ngài ạ.”

Cao Kiến Thành có chút ngoài ý muốn, thư phòng của hắn cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể vào, quản gia sẽ không thể không rõ đạo lý này, liền hỏi: “Ai?”

Phạm Chuyên thấp giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo!”

“Hắn. . .” Trong lòng Cao Kiến Thành run lên, dừng bước chân lại, có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo còn dám tới kinh thành, hỏi: “Tới bao nhiêu người?”

Phạm Chuyên: “Chỉmột mình hắn.”


Cao Kiến Thành hơi híp mắt lại, “Lá gan không nhỏ, lúc này tới. . . sợ là cũng bởi vì chiến sự đi.” Hơi ca thán mấy tiếng, sợ Ngưu Hữu Đạo tới tìm hắn sẽ có chuyện phiền toái.

Thế nhưng hết cách rồi, nhi tử của mình bị người ta bóp ở trên tay, bản thân mình lại lừa bịp triều đình nói là nhi tử mình đã chết rồi, nếu chọc giận người ta lại công khai nhi tử của hắn ra, vậy thì Cao gia liền xong rồi, thật sự không thể không làm theo. Lại hỏi lại, “Không có ai nhìn thấy chứ?”

“Lão gia yên tâm, hắn dịch dung đến, an bài một số người ra vào trong phủ sẽ không có việc gì.” Phạm Chuyên lên tiếng trấn an hắn.

Cao Kiến Thành giơ tay lên rồi hạ xuống, chủ tớ đi về hướng thư phòng nội trạch, trên đường tới chợt nhìn thấy hộp trong tay Phạm Chuyên, trông giống như là hộp quà, bèn lại hỏi, “Lễ vật ai đưa tới vậy?”

“Ây. . . Không phải lễ ai đưa tới, ‘vị kia’ bảo lão nô mua hộ. ”

“Thứ gì?”

“Một cây trâm vàng không đáng tiền mà thôi.” Ở trong mắt Phạm Chuyên, đồ vật giá tầm mười mươi kim tệ tự nhiên không phải là thứ gì đáng tiền, bình thường người bên ngoài đem tặng lễ, căn bản không tìm ra được đồ vật gì giá trị chừng mười kim tệ.

“Trâm vàng?”

Phạm Chuyên mở hộp ra cho hắn xem một chút, đích thật là một cây trâm vàng loại cho nữ nhân dùng.

Cao Kiến Thành lấy ra xem một chút, không thấy có cái gì đặc thù, có chút buồn bực, trên mặt hiện hồ nghi.

Hắn là kiểu loại người không dễ dàng suy nghĩ sự việc theo hướng đơn giản, mà trái lại đang suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo không phải là người thiếu tiền, cũng không cần đi chiếm món lời nhỏ, chỉ là một cây trâm vàng, đáng giá ‘nhờ’ Cao phủ mua hộ sao?

Hắn đúng là có chút suy nghĩ nhiều, thật tình không biết Ngưu Hữu Đạo thực ra chỉ là bởi vì thường không có mang theo tiền trên người mà thôi.

Chủ tớ đi vào thư phòng trọng địa trong nội trạch, ngoài cửa, Cao Kiến Thành còn cố ý chỉnh đốn áo quần một lượt, rồi mới đẩy cửa đi vào.

Trong thư phòng, sau tấm bình phong, Ngưu Hữu Đạo đã gỡ xuống lớp mặt nạ, đang ngồi ở vị trí Cao Kiến Thành thường ngồi, lật xem một chút công văn mà Cao Kiến Thành bình thường phê duyệt.

“A!” Nhìn thấy người cùng đi vào với Phạm Chuyên, lại nhìn khí phái kia, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cười nói: “Ngài chắc là Đại Tư Đồ đi.”

Phạm Chuyên bận bịu giới thiệu cho hai người.

Cao Kiến Thành lập tức chắp tay cúi chào, “Gặp qua Đạo gia.” Là một Đại Tư Đồ cao quý, thế nhưng eo kia thật đúng là muốn cong liền có thể cong, không có một chút nào tự tỏ ra ta đây có thân phận.

“Không dám không dám.” Ngưu Hữu Đạo bận bịu đi vòng ra bàn đưa hai tay đón đỡ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.