Đạo Quân

Chương 632: Ân Ân Oán Oán





Chương 632: Ân ân oán oán

Dịch giả: Luna Wong

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, đợi đến khi kịp phản ứng lại ý trong lời nói của đối phương xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, đứng bật dậy, vỗ tay khen: “Hay! Có Mông soái ở, sợ gì phản quân không bị diệt!”

Đây là lời tán thưởng từ tận đáy lòng thật sự, chiến sự khiến Yến quốc trên dưới nhức cả đầu, không nghĩ tới ở trong mắt vị lão soái này, bất quá lại bình thường đến vậy, thật sự là cao a!

Về cầm quân đánh nhau, hắn là dốt đặc cán mai, nhất là loại chiến sự đánh loạn này, không dám chỉ huy lung tung, tự nhiên cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán, bởi thế lực khắp nơi liên quan nhao nhao hỗn loạn, dù có muốn nghĩ cũng không nghĩ tới được vấn đề, cho nên mới cho mời vị này đến thỉnh giáo một chút, vừa thỉnh giáo mới biết được, cái gì gọi là rẽ tám tầng mây gặp ngay cao thủ, làm sao có thể không cao hứng được.

Mông Sơn Minh lại không ỷ i khoát tay áo, “Nói thì đơn giản, nhưng để làm được thì không phải dễ dàng, chỉ sợ đại quân Nam Châu vừa ra khỏi địa bàn Nam Châu, liền sẽ bị triều đình cản trở khắp nơi, cũng sẽ không dễ dàng trở về lại được Nam Châu, đại quân Nam Châu ta cũng có khả năng sẽ bị người ta lợi dụng cơ hội tiêu diệt.”

Điểm ấy, Cao Kiến Thành đã sớm đề cập, Ngưu Hữu Đạo lòng dạ biết rõ gật gật đầu.

Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Khó khăn nhất còn không phải chỉ là cái này, mà là bốn chữ ‘danh chính ngôn thuận’, Nam Châu dựa vào cái gì để chế định kế hoạch tác chiến bắt chư hầu chấp hành? Lại dựa vào đâu để hiệu lệnh cho chư hầu? Ngông cuồng hạ lệnh chỉ huy nhân mã trong thiên hạ, chính là mưu phản, triều đình sẽ là bên đầu tiên không đáp ứng!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ý của Mông soái là, cần phải được triều đình ban cho đại quyền hiệu lệnh chỉ huy sao?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Người nắm đại quyền này, giống như chính là Đại Tư Mã vậy! Trước kia Ninh vương chính là Đại Tư Mã Yến quốc, bây giờ vị trí đó đã thuộc về dòng họ hoàng thất, Thương Vĩnh Trung, Thương Vĩnh Trung chính là kẻ phụ hoạ cho bệ hạ, có thể xem nhẹ không quản, thế nhưng bệ hạ thì có thể đáp ứng được sao? Một khi chuyển giao đại quyền hiệu lệnh nhân mã trong thiên hạ cho vương gia, nếu như vương gia nhờ vào đó bình định được quân phản loạn mà đến trước đó cả triều đình cũng phải thúc thủ vô sách, lòng người luôn hướng về anh hùng, như thế thì uy vọng của vương gia sợ là sẽ khiến cho bệ hạ không rét mà run mất!”

“Thì ra là thế.” Ngưu Hữu Đạo từ từ gật đầu, mới hiểu môn đạo trong đó, thiệt tình làm cao hứng hụt mất một hồi, khó trách đối phương nói bình loạn dễ mà lại khó, lại hỏi tiếp: “Mông soái có biện pháp nào để triều đình giao ra đại quyền này không? Nếu có biện pháp, cứ việc nói ra, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý.”


Mông Sơn Minh lắc đầu: “Thật vất vả thu hồi lại được đại quyền từ tay Ninh vương, bệ hạ há lại sẽ tuỳ tiện ủy quyền lần nữa, nhất là lại còn đem đại quyền này giao cho vương gia. Việc này ta đã nghĩ hồi lâu, những vẫn là thúc thủ vô sách. Đạo gia hỏi ta, đã hỏi sai người, đánh trận ta còn có thể tinh thông một hai, chứ tranh đấu trên triều, đó không phải là sở trường của ta. Đáng tiếc Lạc Thiếu Phu chết sớm, Lạc Thiếu Phu am hiểu ‘môn đạo’ này, Ninh vương năm đó bỏ lỡ hoàng vị còn có thể ủng binh Đại Yến, không phải dựa vào những vũ phu như chúng ta này, mà công lao đều là của Lạc Thiếu Phu cả, tên này ở bên trong ép triều cục, ở bên ngoài ép chư quốc, có thể nói một tay đỡ Đại Yến từ suy yếu đến hưng thịnh, nếu có hắn ở đây thì tốt rồi. Chuyện năm đó giống như có gì đó rất bí ẩn, đến nay vẫn khiến ta thấy khó hiểu, bằng thủ đoạn và năng lực của Lạc Thiếu Phu, làm sao dễ dàng gặp nạn cùng với vương gia như vậy được? Năm đó ta quy ẩn, thật ra là do đích thân Lạc Thiếu Phu khuyên ta, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải Lạc Thiếu Phu đã sớm ý thức được cái gì, nên muốn bảo toàn ta chăng?”

Đối với chuyện hắn nói, Ngưu Hữu Đạo không biết tí ti gì trong đó, trước mắt cũng không có tâm tư chú ý đến việc này, tiếp tục hỏi: “Để tam đại phái ép Thương Kiến Hùng giao ra quyền này thì thế nào?”

Mông Sơn Minh y nguyên lắc đầu, “Quá sức! Bây giờ không thể so với năm đó, mấy trăm vạn đại quân đối kháng hai nước Hàn Tống kia đều là nhân mã thuộc phe phái của bệ hạ, sợ là tam đại phái cũng không dám khiến ông ấy chó cùng rứt giậu, làm như thế một khi loạn lên, thì không phải là chỉ loạn như mỗi cái Thương Châu đâu.”

Nghe nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy đúng là khó giải quyết, không khỏi buông tiếng thở dài, “Yến quốc nội loạn không bình, sớm muộn cũng sẽ tác động đến Nam Châu ta. Ngô Công Lĩnh a Ngô Công Lĩnh, hắn nháo ra trò này, làm Yến quốc từ trên xuống dưới gà chó không yên, lòng người bàng hoàng.”

Mông Sơn Minh: “Ta đã sớm nhìn ra tên này có phản cốt, năm đó vẫn muốn áp chế, nếu không phải lúc trước Ninh vương ngăn cản, ta đã sớm trừ bỏ hắn. Huynh hắn, Ngô Công Sơn, tám chín phần mười chính là bị hắn giết rồi.”

“Nha!” Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ, “Mông soái năm đó có ân oán gì với hắn hay sao?”

Mông Sơn Minh: “Chưa nói tới ân oán gì, năm đó huynh của hắn, Ngô Công Sơn, bất quá mới chỉ là một bách phu trưởng, vì để xuất đầu, chấp nhận nguy hiểm bị rơi đầu chủ động từ trong đại quân đi ra, xin dắt ngựa làm yên cho Ninh vương, quỳ xuống đất làm ghế ngồi xuống ngựa, chủ động xin chiến. Ninh vương động dung, gọi 1000 tinh binh cấp cho hắn, hắn xung phong đi đầu tử chiến, đánh hạ hiểm địa, dùng tính mạng đả thông quan ải cho đại quân Ninh vương. Ngô Công Sơn cũng bởi một trận chiến kia mà thành danh, lọt vào tầm mắt Ninh vương, được Ninh vương ưu ái, một đường đề bạt, mới có hắn sau này.” 

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Cái này có liên quan gì đến Ngô Công Lĩnh đâu?”

Mông Sơn Minh: “Trận chiến kia chính là một trận liều mạng chiến đấu, Ngô Công Sơn cũng bị thương, sau trận chiến ta có đích thân đến thăm hỏi, vừa vặn lúc tới tại bên ngoài lều nghe được hai huynh đệ đang tranh cãi, Ngô Công Lĩnh đang phát tiết bất mãn với huynh của hắn, nói cái gì đường đường nam nhi cao bảy thước, há có thể quỳ xuống đất làm ghế ngồi xuống ngựa, trong ngôn ngữ rất có ý bất kính đối với vương gia. Lúc ấy ta liền biết, người này trong tương lai nếu không vừa ý tất sẽ phản. Liền vén mành lều đi vào, hai huynh đệ một người bị thương đang nằm ở trên giường, một người thì đang đứng bên cạnh, nhìn thấy ta đi vào, cả hai đều bị dọa đổ hết mồ hôi lạnh.”

Ngưu Hữu Đạo có thể tưởng tượng ra được tình hình lúc đó, trong đại quân, một câu của Mông Sơn Minh thôi là đủ để cho hai huynh đệ chết không có chỗ chôn rồi, bèn cười hỏi: “Mông soái chính là người sát phạt quyết đoán, vì sao lại buông tha, sớm giết thì đã không có hậu hoạn ngày hôm nay rồi?”

Mông Sơn Minh: “Không phải ta muốn buông tha, khi ấy bảo kiếm bên hông ta đã rút ra được một thước rồi, đúng lúc lại gặp Ninh vương cũng nhớ tới Ngô Công Sơn bị thương thế, cũng tự mình chạy tới thăm hỏi, nên bị Ninh vương cản lại. Về sau khi có chiến đấu Ngô Công Sơn liền liều mạng lập công, Ngô Công Lĩnh cũng không kém bao nhiêu, Ninh vương đề bạt hai huynh đệ, ta là người đầu tiên ngăn cản!”


Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Áp chế Ngô Công Lĩnh hử?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Chỉ cấp chức phó, không cho cơ hội được cầm binh quyền một phương. Trước khi ta thoái ẩn cũng đã liên tục căn dặn Lạc Thiếu Phu, không thể cho người này cơ hội.”

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng khó trách, bị Mông soái biệt khuất nhiều năm như vậy.”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Loại người này một khi tay cầm binh quyền, hậu quả khó mà lường được, há có thể dung túng? Nếu không có nể tình chiến công, sợ dao động quân tâm, đã sớm giết chết, bây giờ nghĩ lại hay vẫn là do ta đã quá mức lòng dạ đàn bà, vừa hại Ngô Công Sơn, cũng vừa để lại cho Đại Yến hậu hoạn đến nỗi này.”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong thổn thức không thôi, thế gian này ân ân oán oán thật đúng là kéo mãi không ngừng, trước sau còn loạn.

Hai người trao đổi hồi lâu mới ra ngoài, Thương Thục Thanh một mực ở bên ngoài chờ, Viên Cương cũng lộ diện.

Dưới mái hiên, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn nhìn thấy Viên Cương, tỏ ra đáng tiếc lên tiếng, “Can đảm cẩn trọng, lâm nguy không sợ, đầu não linh hoạt, tỉnh táo lại vũ dũng hơn người, lại biết viết vẽ, còn biết trung nghĩa, đầy đủ điều kiện thành một tướng lĩnh ưu tú toàn diện, quả thật tướng tài hiếm có, tiến hành dạy dỗ có kinh nghiệm tất sẽ tỏa sáng ngàn dặm, dương danh thiên hạ. Ẩn dật ở sơn trang này, Đạo gia không cảm thấy bỏ phí tài năng sao? Không bằng để hắn đi theo ta đi!”

Ngưu Hữu Đạo không đáp ứng, “Muốn gì dương danh thiên hạ, với ta mà nói, hắn còn sống mới là mạnh.” Chống kiếm đi xuống bậc thang.

Mông Sơn Minh khẽ than thở một tiếng.

Thương Thục Thanh không biết Ngưu Hữu Đạo cố ý mời Mông Sơn Minh đến để nói những gì, thấy người đi ra, bước tiến lên nhiệt tình trò chuyện với Mông Sơn Minh.

Viên Cương thì ra kéo Ngưu Hữu Đạo đi sang một bên, thấp giọng nói: “Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng đã trở về.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức biết đã có đáp án, nếu không người phái đi tìm hiểu sẽ không đột nhiên rút trở về, lập tức hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Viên Cương: “Hẳn là đi Phiếu Miểu các.”

Ngưu Hữu Đạo: “Cái gì gọi là hẳn là, xác nhận chắc chắn chưa?”

“Địa phương khác không dám nói, vùng kia còn có thế lực nào khác dám tồn tại cùng sao? Người mặc dù không có đi theo tới tận. . . . . .” Viên Cương đem tình huống theo dõi được kể lại đại khái.

Ngưu Hữu Đạo yên lặng một hồi, cuối cùng từ từ nói: “Xem ra bất hạnh đã đoán đúng, thật sự là người của Phiếu Miểu các. . .” Suy tư hồi lâu, tiếp tục thấp giọng nhắc nhở, “Căn dặn nhân viên tương quan đừng lộn xộn, cả Bách Lý Yết với Công Tôn Bố cũng đều không cần động, coi như sự tình gì đều chưa từng có phát sinh qua.”

Viên Cương: “Bên người có một người như thế, có thể an tâm sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không an tâm cũng không có cách nào, trừ đi Công Tôn Bố, đối phương sẽ lại xếp vào một “Công Tôn Bố” thứ 2 khác, lúc nào chúng ta cũng đều có thể kịp thời phát hiện ra được sao? Một đứa chúng ta nắm ở trong lòng bàn tay dù sao cũng tốt hơn so với một đứa chúng ta không biết gì. Ở đây còn tốt một chút vì Phiếu Miễu các vẫn còn đang nhất quán thờ ơ lạnh nhạt, khi chưa chạm đến ích lợi của bọn hắn bọn hắn sẽ không dễ dàng nhúng tay vào, làm sao đề phòng, cái gì nên để cho đối phương biết, cái gì không nên để cho đối phương biết, ngươi cần phải nắm rõ trong lòng.”

Viên Cương nhẹ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn đích thân đi kinh thành một chuyến, ta sẽ mang Hồng Nương theo cùng, ngươi ở trong nhà cần để ý cho kĩ.”

Viên Cương giật mình, “Đạo gia, kinh thành chính là đầm rồng hang hổ, Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ngươi, tránh gặp hắn còn không kịp, há có thể tự chui đầu vào lưới?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay, “Không có ghê gớm như ngươi nghĩ vậy, không ai biết ta đi cả, ta lặng lẽ đi, rồi lặng lẽ về, không có việc gì.”

Viên Cương vẫn phản đối, “Đạo gia, ta không tán thành, quá nguy hiểm.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, “Tổ chim bị phá thì trứng cũng không còn lành, thế cục đã phân loạn, cục diện quá lớn, rất nhiều chuyện chúng ta không đủ tầm nhìn cách cục, không có kinh nghiệm không dám vọng động, trong lòng có do dự. Ta nhất định phải tự mình đi một chuyến tới kinh thành tìm cao nhân thỉnh giáo, mà không làm rõ thắc mắc trong lòng, ta cũng thật sự không dám tùy tiện đưa ra quyết đoán, lần này bắt buộc phải đi.”


Viên Cương thử đoán hỏi, “Cao Kiến Thành?”

Ngưu Hữu Đạo ngầm thừa nhận gật đầu.

Đằng sau đó Ngưu Hữu Đạo đi tìm Quản Phương Nghi, mời nàng cùng đi một chuyến, hộ tống Mông Sơn Minh hồi phủ thành.

Chạy tới chạy lui như thế, Quản Phương Nghi không vui, “Làm gì vậy, gì mà đến mức phải cần hai người chúng ta cùng đi theo hộ vệ luôn vậy?”

Nói tới nói lui, Ngưu Hữu Đạo muốn đi, nàng cuối cùng vẫn không thể không đi theo, trong lòng cũng cảm thấy có kỳ quặc, muốn đi theo xem thử Ngưu Hữu Đạo làm cái quỷ gì.

Lại là ba con phi cầm cỡ lớn bay lên không, Viên Cương đưa mắt nhìn theo, vừa lo lắng, cũng vừa nhẹ nhàng thở ra.

Đã thăm dò được ngọn nguồn Bách Lý Yết, chí ít không cần lại đi làm chuyện bắt trói Toa Huyễn Lệ hay Tuyết Lạc Nhi nữa rồi.

Bằng không hắn cũng có thể tưởng tượng ra được một màn kế tiếp theo sẽ có bao nhiêu thứ không chịu nổi, Bách Lý Yết không thể giết, chỉ có thể khống chế. bối cảnh Bách Lý Yết lại quá cứng, cứng đến trình độ làm người khác không thể khống chế. Thế nên Đạo gia trói một trong hai nữ nhân kia để làm cái gì còn phải nói sao, tám chín phần mười là để cho Bách Lý Yết ngủ cùng rồi.

Trong lúc làm chuyện đó nữ sẽ được để cho biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không được cho biết kẻ phi lễ* mình là ai, sau đó đem thả, chỉ để cho mỗi Bách Lý Yết biết được người mà mình đã phi lễ chính là người nào.

Cái này e là làm cho Bách Lý Yết còn khó chịu hơn so với việc để hắn giết chết nữ tử kia nữa, cho dù là do bị người khác bức bách đi, Bách Lý Yết sau đó cũng sẽ không dám hé lộ ra.

Sự tình khác nói do bị bức bách có lẽ có thể không có việc gì, chứ cái loại đem tôn nữ của chín đại Chí Tôn ra làm ‘cái kia’ thì, hậu quả có thể nghĩ, còn trông đợi vào cái gì ‘gạo đã nấu thành cơm’ thuận thế biến thành chuyện tốt luôn không bằng? Đánh chết Bách Lý Yết cũng không dám nói ra!

Viên Cương hắn là không muốn đi làm loại sự tình bỉ ổi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.