Đạo Quân

Chương 619: Cao Kiến Thành sinh được một đứa nhi tử tốt a!




Chương 619: Cao Kiến Thành sinh được một đứa nhi tử tốt a!
Ngoài phòng trời đông giá rét, nước đóng thành băng, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Vô Tâm từ phủ Thắng thân vương trở về cũng không nghỉ ngơi luôn, lại đi tới trước tượng đất mô phỏng người thật được bày trong sảnh đường, rồi lấy tấm vải ra bịt hai mắt mình lại.
Quách Mạn thả hành lý xuống xong nhìn lại, kinh ngạc nói: “Tiên sinh, một ngày mệt nhọc, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Sắc mặt nàng cũng khó coi, chính mắt thấy một màn trị liệu đó, hiện giờ nghĩ tới vẫn còn cảm giác buồn nôn như cũ.
“Không cần, bắt đầu đi.” Vô Tâm bịt mắt lắc đầu, tay cầm ngân châm, không nhìn hạ châm xuống trên người tượng đất, châm đến chỗ nào, tầng sáp phủ trên tượng đất lủng chỗ đó, vừa vặn ghim trúng lỗ huyệt nhân tạo nước xịt ra.
Quách Mạn đành phải ở bên cảnh thuyết giảng lại những tin tức tìm hiểu được ở bên ngoài cho hắn nghe.
Đây đã là lệ cũ, lúc Vô Tâm che mắt châm kim, thì để nàng đứng ở bên cạnh kể một số chuyện làm phân tâm hắn, cố gắng luyện thứ gọi là nhất tâm nhị dụng*.
Quách Mạn thuyết giảng về tình hình thế lực khắp nơi, chú ý đến chiến sự giữa Nam Châu với triều đình Yến quốc hiện nay, không hiểu sao, khi giảng về cái này nàng cũng có chút hưng phấn.
Nhỏ nhẹ kể xong mấy chuyện này, Quách Mạn lưu tâm để ý xem thần sắc phản ứng của Vô Tâm, thử thăm dò từ từ nói: “Gần nhất trong Tề kinh lan truyền một sự kiện vui mừng, là của Hoàng tộc, nghe nói vương phi Anh Vương Hạo Chân cưới về đã có thai, Tề Hoàng cao hứng, ban thưởng cho Anh Vương phi không ít, rất nhiều đại thần đều cho người nhà đi đến Anh Vương phủ nhà chúc.”
Vừa nghe được lời này, thân thể Vô Tâm rõ ràng khẽ run một cái, gương mặt căng thẳng, ngân châm trên tay càng rối tung lên, cố gắng ổn định, liên tục hạ vài châm đều không thể tìm tới chuẩn xác vị trí lỗ huyệt bị sáp phong lại.
. . .  . . .

Ngưu Hữu Đạo né tới tận hai ngày sau mới trở về Nhà Tranh sơn trang, vừa trở về chưa đầy một lát, đang cùng Thương Thục Thanh đàm tiếu, thì Viên Cương liền tới đưa một phong mật tín, “Đạo gia, Vương gia gửi thư.”
Thương Thục Thanh nghe thấy đôi mắt sáng lấp lóe, tình hình Nam Châu tiến đánh Định Châu nàng một mực có chú ý, Mông bá bá tự thân xuất mã, tình hình chiến đấu thuận lợi, đánh cho Định Châu không còn sức đánh trả, lúc này tin tức gửi đến cũng không biết là tin tốt hay là xấu nữa.
Ngưu Hữu Đạo cầm thư tín lên xem xét, là thư của Thương Triều Tông không sai, nhưng ý tứ chuyển đạt lại là của Mông Sơn Minh.
Trước mắt đã ngưng chiến, tổng kết lại, nhân mã Nam Châu đang chiếm địa bàn hơn 3 quận, Định Châu có 12 quận, vậy tương đương một phần tư địa bàn đã rơi vào tay nhân mã Nam Châu, chiến quả này thật sự là khiến Ngưu Hữu Đạo chậc chậc mãi không thôi, mới có mấy ngày thời gian, thế mà liền có thể đánh hạ được địa bàn rộng lớn như vậy, đây là công chiếm địa bàn sao? Quả thực là phi ngựa khoanh đất mà, cũng không khỏi quá thần tốc một chút đi, viễn siêu ra khỏi tính toán đánh chiếm địa bàn một quận trước đó của Ngưu Hữu Đạo hắn.
Chiến quả này ngay từ đầu ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng, vẫn là cho xác nhận đi xác nhận lại kết quả sau đó mới biết là không nhầm, hắn đã bội phục Mông Sơn Minh rồi, cũng bội phục cả Tiết Khiếu luôn.
Bội phục Mông Sơn Minh tuy già rồi những vẫn có thể đánh chiến cường mãnh như vậy, bội phục Tiết Khiếu là cái bao cỏ có thể thua tan tác như thế.
Nội dung thư gửi đến, Mông Sơn Minh có ý là, không cần thiết đều chiếm đóng tất cả địa bàn đã đánh hạ, chỗ nào nên nhượng bộ thì vẫn cứ nhường ra, một vài địa phương không an toàn khó thủ có thể triệt thoái ra sau, chiếm đóng chiến lược, phòng thủ trên chiến thuật địa thế, tiến có thể cung ứng, lui có thể thủ, dạng này là có lợi nhất, có thể tiết kiệm đại lượng binh lực Nam Châu dàn trải khống chế.
Tính toán theo sách lược này mà nói, thì phải chịu tổn thất một ít địa bàn, nhưng có điều vẫn bảo vệ  sẽ được tốt địa bàn ba quận.
Nhưng mà ban đầu Ngưu Hữu Đạo đã nói, địa bàn đã chiếm đóng được là không thể trả lại, nên thư gửi đến này là có ý muốn thương lượng, nếu như hắn thực sự không chịu nhượng bộ, Mông Sơn Minh cũng không có cách nào.
Ngưu Hữu Đạo thuận tay trả thư lại cho Viên Cương, nói: “Hồi thư, Mông soái cử thế vô song*(*có 1 không 2), nhãn quang của hắn ta tin tưởng, liền làm theo ý Mông soái đi.”
Hắn cũng không cố chấp, bởi vì biết rõ chuyện đánh nhau này bản thân hắn không am hiểu, cái gì binh gia yếu địa các loại hắn hoàn toàn xem không hiểu, phương diện này Mông Sơn Minh là người trong nghề, lợi và hại trong đó người ta nắm rõ ràng, không có gì sai khi nghe theo ý kiến đúng đắn của người ta.
Viên Cương gật nhẹ đầu, quay người rời đi.

. . .  . . .
Yên Kinh, hoàng cung, trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang cùng mấy vị đại thần đàm luận, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Định Châu bên kia gửi thư về, nói nhân mã Nam Châu đã đình chỉ tiến công, rất hiển nhiên là tam đại phái ra tay đã phát huy tác dụng, để bên này rốt cục có thể thả lỏng một hơi.
“Bệ hạ, Đại Tư Đồ cầu kiến.” Một tên thái giám đi vào lên tiếng thông báo.
Chờ một chút sau, Cao Kiến Thành đi vào.
Thấy mặt mũi lão tràn đầy tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, mấy người ở đây nhìn nhau.
Thương Kiến Hùng nói: “Đại Tư Đồ vì sao tiều tụy như vậy?”
Cao Kiến Thành cúc cung khom người cúi thật sâu, rồi cất tiếng đau buồn nói: “Lão thần nghe được tin nói rằng, nhi tử Cao Thiếu Minh của thần đã quấn vào chuyện tập kích Nhà Tranh sơn trang, đã rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đạo, đã bị Ngưu Hữu Đạo giết đi. Lão thần quản giáo vô phương, để nghịch tử đi làm bậy, lão thần hôm nay đặc biệt tới để thỉnh tội với bệ hạ!”
Nghe nói đến chuyện này cái, mấy người ở đây lúng túng, mấy vị đại thần lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng mọi người đều rõ ràng, tập kích Nhà Tranh sơn trang đã như là một cái “bí mật công khai” rồi, việc này khẳng định là do bệ hạ cử Cao Thiếu Minh đi, nhưng mà không ai dám xuyên phá, nếu không tất nhiên sẽ khiến bệ hạ thẹn quá hoá giận.
Về phần tin đồn, mấy người cũng đều có nghe nói qua, là Cao Thiếu Minh không muốn liên lụy gia tộc, một phát đụng nát đầu mình đến biến dạng, tự vẫn, khiến cho người ta nghe mà thổn thức.
Trong phòng an tĩnh một hồi, Thương Kiến Hùng từ từ nói: “Lại có chuyện như thế, có lẽ chỉ là lời đồn chăng?”

Cao Kiến Thành nức nở nói: “Lão thần nghe được tin tức, cũng khó có thể tin, bởi vậy lấy việc công làm việc tư một lần, cố ý tới tìm Long thân vương, mượn một con phi cầm cỡ lớn của tôn thất dùng một chuyến, để quản gia đích thân chạy tới Thanh Sơn quận, lặng lẽ đi tìm kím, kết qua đã tìm được thi thể cũng xác nhận, đích thật là nghịch tử kia. Lão thần không biết dạy nhi tử, liên luỵ bệ hạ, lại lấy đồ của tôn thất đi làm chuyện riêng, thỉnh bệ hạ cùng trị tội lão thần!”
Mấy vị đại thần vẫn yên tĩnh không có phản ứng, đổi chuyện khác, sợ là đã có người bắt đầu thừa cơ công kích rồi.
Vị trí Đại Tư Đồ, một trong những vị trí đứng hàng tam công, ở đây đều có không ít người thèm muốn, vốn cho rằng có kịch hay để xem, từ gần nhất bệ hạ thương nghị quân quốc đại sự không có gọi vị Đại Tư Đồ một trong tam công này liền có thể nhìn ra mánh khóe. Đều cho rằng Ngưu Hữu Đạo nhất định sẽ cầm Cao Thiếu Minh ra làm văn chương, ai nghĩ, Cao Thiếu Minh thế mà tự vẫn.
Lúc này, cái hắc oa* này sợ là toàn bộ đều để cho người chết cõng, bệ hạ thiếu nhân tình Cao gia lần này thiếu lớn.
Người hữu tâm không thể không cảm thán, Cao Kiến Thành sinh được một đứa nhi tư tốt a!
Điền Ngữ lặng lẽ đưa mắt nhìn phản ứng của Thương Kiến Hùng.
Bên này tự nhiên cũng biết được tin tức về Cao Thiếu Minh, vì thế còn cố ý gọi người phụ trách Điệp Báo Ti tới tra hỏi, hỏi Cao Thiếu Minh có khả năng tự vẫn hay không, dù sao Cao Thiếu Minh cũng làm ở Điệp Báo Ti nhiều năm rồi, Điệp Báo Ti ít nhiều gì cũng có hiểu biết về Cao Thiếu Minh.
Điệp Báo Ti có ý tứ là, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, người bình thường sợ là khó mà quyết tâm tự vẫn, nhưng những nhân viên mà Điệp Báo Ti phái ra ngoài đều đã trải qua huấn luyện chuyên môn, trên cơ bản trong kẽ răng đều được nhét độc dược, Cao Thiếu Minh lúc trước còn ở đó cũng không ngoại lệ, một khi gặp phải tình huống bất ngờ, vì không để bại lộ thân phận hoặc những thứ khác, liền phải tự vẫn.
Điệp Báo Ti cho ra phán đoán là, Cao Thiếu Minh có thể hạ được quyết tâm này, hoàn toàn có khả năng làm như vậy.
Thương Kiến Hùng trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Đại Tư Đồ nói quá lời, theo quả nhân biết, Cao Thiếu Minh thuở thiếu thời liền đã gia nhập Điệp Báo Ti hoạt động tiền ẩn tại Triệu quốc, theo quy củ Điệp Báo Ti, cũng không thể tự tiện liên hệ với người nhà, sau khi trở về lại làm trong triều về sau, lại được phái đi sứ Triệu quốc, mấy chục năm qua ít khi có ở bên người Đại Tư Đồ, Đại Tư Đồ bỏ bê việc quản giáo cũng là chuyện không cách gì tránh khỏi. Cho nên không thể quơ đũa cả nắm, chuyện nào ra chuyện đó, Cao Thiếu Minh phạm sai lầm là do Cao Thiếu Minh, việc này không quan hệ gì với Đại Tư Đồ. Còn chuyện sử dụng đồ của tôn thất, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được, dù sao cũng là trưởng tử của Đại Tư Đồ, Đại Tư Đồ ‘mượn’ dùng điều tra tình huống, cũng là vì suy nghĩ cho triều đình, về sau nhớ đừng lại tái phạm là được.”
Thấy quả nhiên là muốn để cho nhi tử mình gánh hết mọi chuyện, không tìm cách rửa trong sạch cho nhi tử mình, Cao Kiến Thành trong lòng hắc hắc cười lạnh, mặt ngoài lại khóc lóc chắp tay: “Lão thần ghi nhớ, lão thần tạ ơn bệ hạ long ân!”
“Có điều!” Thương Kiến Hùng ngữ khí nghiêm lên một chút, “Những năm gần đây, tôn thất đích thật là càng ngày càng không tưởng nổi, ngươi phụ trách giám sát khối này nhất định phải nhìn cho kỹ. Chỉ giám sát ngoài miệng là vô dụng, nhất định phải có hành động thực tế mới có thể chấn nhiếp, quả nhân thụ mệnh cho ngươi lập ‘Tông Hình Ti’, về sau tôn thất phạm lỗi cũng xét xử theo pháp luật, chuyện ti này sẽ do ngươi xử trí!”
Thơm! Mấy vị đại thần lặng lẽ nhìn nhau, bệ hạ chẳng những giúp Cao Kiến Thành rũ sạch tội, còn đem đại quyền trừng phạt tôn thất giao cho Cao Kiến Thành nữa, về sau những hoàng thân quý tộc kia còn không phải hảo hảo thân cận, hiếu kính vị này, đây rõ ràng là đang bồi thường cho việc hại chết nhi tử của Cao Kiến Thành a!
Trình độ nào đó cũng là tước đoạt quyền lực của người nào đó, có người rục rịch muốn phản đối, nhưng bị Đồng Mạch lạnh nhạt trừng mắt một cái, lập tức lại rụt trở về.

Ngẫm lại cũng đúng, bệ hạ đang muốn đẩy trách nhiệm chuyện đánh lén Nhà Tranh sơn trang lên trên người Cao Thiếu Minh, đang muốn đối nội đối ngoại để lắng lại việc này, lúc này nhảy ra phản đối, chẳng khác gì tự đạp thêm một phát ‘cái chân đau’ của bệ hạ.
Trong lòng không thể không ai thán một tiếng, trong một đoạn thời gian tương đối dài, sợ là không có ai có thể dao động được tới địa vị của Cao Kiến Thành nữa rồi.
Đạo lý rất đơn giản, Cao Thiếu Minh cũng không phải là con cái nhà bình thường, là nhi tử của một trong tam công Đại Tư Đồ triều đình. Tất cả mọi người không phải là người ngu, người nào không biết là Cao Thiếu Minh đang gánh tội cho bệ hạ, nhi tử người ta nạp mạng vì bệ hạ, mà lại là oan sâu khó rửa nữa, lại đi động Cao Kiến Thành mà nói, bệ hạ sẽ phải đi khảo xét lại xem coi cách nhìn của mấy người đây là muốn gì.
“Vâng, lão thần tuân chỉ!” Cao Kiến Thành lần nữa khom người lĩnh mệnh.
Chính lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cấp báo: “Báo!”
Một tên thái giám đi lên đưa tấu thư, Thương Kiến Hùng sau khi nhìn qua giận tím mặt, gào thét giận dữ mắng mỏ, “Tiết Khiếu khốn nạn, đánh trận kiểu gì thế này? Trong có mấy ngày ngắn ngủi liền có thể ném đi ba cái quận của quả nhân, tội đáng chết vạn lần!”
Thương Kiến Hùng tức giận đi qua đi lại, sắc mặt khó coi.
Chư vị đại thần kinh ngạc, tình hình chiến đấu đã sớm biết dừng rồi mà, cớ sao lại tiếp tục nổi giận vì chuyện này?
Tấu thư được chuyển cho chư vị đại thần thay phiên nhau xem xét về sau, Cao Kiến Thành mới hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, Tiết Khiếu báo cáo, việc nhân mã Nam Châu đình chỉ tiến công là không sai, thế nhưng chỉ là hơi rút lui chút sau đó liền không rút lui nữa, bắt đầu trú đóng ở những nơi yếu địa, chiếm lĩnh luôn địa bàn ba quận, nhìn không giống như là muốn trả lại cho triều đình.
Thế là Tiết Khiếu lúng túng, Nam Châu đình chỉ tiến đánh, Tiết Khiếu cũng nhận được ý chỉ ngưng chiến của triều đình, nhưng bây giờ lại náo ra thành dạng này, Tiết Khiếu muốn thu phục lại địa bàn đã mất liền phải dùng sức mạnh, mà làm vậy thì bằng với lại phải bốc lên chiến sự. Nhưng nếu không thu phục lại mà nói, vậy chẳng lẽ đem địa bàn ba quận kia tặng luôn cho Nam Châu hay sao?
Tiết Khiếu không có biện pháp, đành xin triều đình định đoạt.
Việc này để triều đình phải làm sao bây giờ? Hạ chỉ người ta có thể nghe lời mới là lạ!
Cưỡng ép thu phục sao? Mấu chốt là sau khi lại bốc lên chiến sự, thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng người ta, nếu có thể đánh thắng, còn cần phải xấu hổ như thế này hay sao?
Bệ hạ tức giận cũng không khó lý giải, việc này sợ là bệ hạ phải mặt dạn mày dày đi thỉnh cầu tam đại phái ra mặt lần nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.