Đạo Quân

Chương 618: Quá trình trị liệu thật sự là dọa người




Chương 618: Quá trình trị liệu thật sự là dọa người
Luna: .com bị người ta mua mất rồi, nên ta đổi thành .asia mọi người nhé. Tên web đầy đủ là noveltown.asia mọi người chớ quên nha
Một câu ‘thần không bằng hắn’ lại khiến Thái Thúc Hùng cực kỳ thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba tràn đầy vẻ tán thưởng, trên đời này người không bằng người có rất nhiều, nhưng người có thể cam tâm thừa nhận bản thân mình không bằng người khác thì lại là không có nhiều, nhất là giữa đối thủ với nhau.
Trong những thần tử bên dưới của hắn, cũng không có mấy người có thể nói với hắn rằng là bản thân mình vô năng không bằng người khác.
Thiệu Bình Ba tiếp tục nói: “Vạn Động Thiên Phủ tâm lý chỉ muốn gìn giữ cái đã có, e sợ Kim Châu đại loạn, sẽ không dám lộ ra chuyện Hải Như Nguyệt bị trúng độc, có thể công khai kêu gọi đệ tử Quỷ Y tới, hẳn đó là chủ ý của Ngưu Hữu Đạo. Giúp Hải Như Nguyệt giải độc, giết Tống sứ châm ngòi cho quan hệ Yến Tống, tạo áp lực buộc Yến Đình lui binh, bảo vệ Nam Châu, tiến tới lại lấy nhân mã Nam Châu bức tiến sát Triệu quốc, thể hiện ra thế sẽ cùng Kim Châu liên thủ, bức lui nhân mã triều đình Triệu quốc, bảo vệ được Kim Châu.”
“Vốn cho rằng chỉ là vẻn vẹn như vậy, ai nghĩ tới sau đó hắn lại thay đổi hướng nhân mã, lợi dụng đại quân Nam Châu đã tập kết tốt trước đó, tiện đường xua binh tiến đánh vào Định Châu. Ai có thể nghĩ tới, tam đại phái Yến quốc đang còn tọa trấn Đại Yến đó, hắn lại dám xuất binh tiến đánh? Ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng không ngờ hắn lại vẫn cứ làm như vậy.”
“Định Châu đánh cướp nữ nhân của Thương Triều Tông thuần túy chỉ là cái cớ xuất binh mà thôi, trước đó Nam Châu còn đang nơm nớp lo sợ khi đại quân triều đình áp cảnh, hiện tại lấy đâu ra lá gan để tiến đánh ngược lại? Nguyên nhân đơn giản, giết Tống sứ đã làm Yến Đình bị trói buộc tay chân. Kể từ đó, việc Yến Đình đi đánh lén Nhà Tranh sơn trang coi như tự thành lấy đá nện chân mình, sự tình náo loạn thành dạng này, mặc kệ Yến Đình có lý hay vô lý, đều bị biến thành không có lý, một đỉnh nón ‘hôn quân’ chụp xuống đầu Thương Kiến Hùng, sợ là hắn rất khó mà tháo xuống.”
“Ngưu Hữu Đạo lật tay thành mây trở tay thành mưa, nghịch thế xoay chuyển, biến bất lợi thành có lợi, thủ đoạn tạo thế của hắn khiến người ta nhìn mà than thở. Bảo đảm Nam Châu, ổn định Kim Châu, càng thêm nữa là mượn tay Yến Đình một lần hành động thủ vững địa vị của hắn tại Nam Châu, từ đây không còn ai dám tiếp tục có hành động thiếu suy nghĩ đối với Nhà Tranh sơn trang nữa. Đại Thiền sơn không động được Nhà Tranh sơn trang, nhất hệ nhân mã Thương Triều Tông lại là người của Ngưu Hữu Đạo, đến tận đây Đại Thiền sơn ở tại Nam Châu đã chính thức biến thành con rối trong tay Ngưu Hữu Đạo hắn, nội bộ Nam Châu từ nay sẽ không còn hậu hoạn nữa.”
Thái Thúc Hùng gật đầu, ánh mắt lấp lóe không thôi nói: “Thật là kỳ tài đương thời!”
Thiệu Bình Ba: “Đã bình định được nội bộ Nam Châu. Hướng Tây là Kim Châu, Kim Châu chính là vùng đệm giúp Nam Châu chống cự Triệu quốc, Ngưu Hữu Đạo tạm thời sẽ chỉ bảo vệ, sẽ không động đến. Hướng Nam là biển rộng mênh mông, không phải nơi dụng binh. Nhìn khắp xung quanh, chỉ có Định Châu ở phía Đông Bắc là đang áp chế Nam Châu, nghiễm nhiên trở thành miếng thịt mỡ trong mắt Nam Châu. Nam Châu muốn khuếch trương ra, tất nhiên liền sẽ muốn lấy Định Châu, bệ hạ cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sẽ bỏ qua Định Châu sao?”
Thái Thúc Hùng: “Ý của ngươi là trận này sẽ còn tiếp tục đánh tiếp nữa?”
Thiệu Bình Ba: “Hẳn là sẽ không, tiếp tục đánh tiếp chỉ có thể tiện nghi cho Hàn Tống, nếu thật sự làm cho tam đại phái Yến quốc thành chó nhà có tang mà nói, không có tam đại phái Yến quốc che chở, thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì với Nam Châu. Tại trước khi chưa có đủ thực lực khuếch trương, hắn sẽ không dám làm loạn, nhưng có một điểm có thể khẳng định, là hắn sớm muộn gì cũng sẽ chiếm đoạt Định Châu.”
“Tại trước khi cô vương xua binh Đông tiến, không hy vọng Đông tứ quốc có bên nào được phát triển an toàn, có thể ổn định liền tốt.” Thái Thúc Hùng nhẹ gật đầu, “Chỉ là cô vương nhìn xem tình hình chiến đấu này, trông giống như đại quân Nam Châu đang đánh chiếm địa bàn vậy, không giống như chỉ là vì muốn xả giận.”

Thiệu Bình Ba: “Ngưu Hữu Đạo này nếu đã làm, không vớt được tiện nghi hắn sẽ không thể nào không công đi hao phí những tài nguyên này của Nam Châu, đã ăn vào còn muốn hắn phun ra ư, sợ là không dễ dàng như vậy, hắn cũng sẽ không chịu từ bỏ uổng phí cơ hội này, hẳn là có thể chiếm vào được bao nhiêu tính bấy nhiêu đi. Chỉ hận Yến Đình không người, lại để cho hắn tùy ý làm bậy như thế.”
Thái Thúc Hùng khoát tay áo, “Yến Đình chưa hẳn là không người, có thể từ trong đông đảo con người đấu đá bò lên tới, người nào có thể đơn giản? Chỉ là công tâm, tư tâm bị chia rẽ mà thôi.” Nói đến đây cái, thần thái ngữ khí của hắn tựa hồ đặc biệt có cảm xúc.
Thiệu Bình Ba khom người, “Vâng, vi thần thụ giáo.”
Thái Thúc Hùng tựa hồ cũng không muốn nhiều lời về đề tài này, buông tiếng thở dài, quay người ngoắt tay cái.
Đào Lược hiểu ý gật đầu, đi ra hiên các, sau đó lại đi vào, hai tay nâng một kiện áo khoác lông màu trắng, lông xù trắng như tuyết, không có hỗn tạp một chút màu sắc nào khác.
Thái Thúc Hùng đưa tay sờ sờ lớp lông trắng, “Trời đang giá rét, người phía dưới hiến tặng cho cô vương hai kiện áo khoác lông một đen một trắng, cái này được chế tác từ da lông Ngân Hồ*, kiện màu trắng bản vương mặc không hợp, ngược lại nó phù hợp với khí chất của ngươi hơn, cô vương liền thuận tiện mang tới cho ngươi.”
Thiệu Bình Ba vội vàng chối từ, “Áo khoác tặng cho bệ hạ, vi thần sao nào dám mang trên người được.”
Thái Thúc Hùng không cho cự tuyệt: “Cô vương nói được là được, mặc vào cho cô vương xem coi!”
Đào Lược cũng cười nói: “Thiệu đại nhân, mặc vào đi.”
Thịnh tình không thể từ chối, Thiệu Bình Ba đành phải vui vẻ nhận lấy, đưa tay mở dây cổ áo khoác choàng lên người.
Thiệu Tam Tỉnh đang đứng ở bên ngoài một thân tuyết phủ lấm tấm tranh thủ thời gian tiến vào trong hiên các hầu hạ*. (*mặc áo khoác)
Một kiện áo khoác lông thuần trắng phủ trên thân, càng tăng thêm khí chất nho nhã cho Thiệu Bình Ba.
“Đẹp đó, giống như là Ngân Hồ của cô vương vậy!” Thái Thúc Hùng cười to ha ha, cứ như vậy vừa cười vừa xoay người, nghênh ngang rời đi.

Đào Lược mỉm cười nhẹ gật đầu với Thiệu Bình Ba, tiếp theo cũng xoay người đi theo.
“Không cần tiễn.”
Thiệu Bình Ba đang muốn đi theo đưa tiễn, Thái Thúc Hùng giống như mọc mắt ở sau lưng, hô lên, Thiệu Bình Ba nghe hô dừng bước đứng trên bậc thang hiên các đưa mắt nhìn theo.
Đợi người bên ngoài đi vào thông báo, cho biết Thái Thúc Hùng hoàn toàn đã rời đi rồi, Thiệu Bình Ba mới chậm rãi quay người trở về lại trong hiên các.
Hắn lại đi tới đứng trước màn trúc kia, một mình đứng đó nghinh đón gió lạnh, một thân nho nhã nhíu mày, chìm vào trầm tư, ưu tư nan giải.
Giống như những lời hắn nói với Thái Thúc Hùng trước đó, Ngưu Hữu Đạo đã giải quyết xong tai hoạ ngầm trong nội bộ, khiến hắn thật sự vừa rất hâm mộ, vừa thống hận!
Yến quốc loạn trong giặc ngoài, đúng là đất cho hắn dụng võ, lại bị người hại phải rời đi, bây giờ tiện nghi cho Ngưu Hữu Đạo, ngẫm lại mà đau lòng.
Thiệu Tam Tỉnh nhẹ nhàng phủi rơi những bông tuyết gió thổi bám trên người hắn. . . . . .
Người trong thiên hạ đều biết, Nam Châu chính là một trong những chư hầu ủng binh tự trị của Yến quốc, còn Định Châu thì trực tiếp thuộc về triều đình Yến quốc quản khống, Nam Châu tiến đánh Định Châu, không khác nào hướng triều đình Yến quốc khai chiến, việc này vừa ra, thiên hạ rung động.
Thêm nữa là Nhà Tranh sơn trang bị tập kích, Tông Nguyên gãy kích rồi chìm, khiến cho thiên hạ kinh dị, không nghĩ tới chỉ là một cái Nhà Tranh sơn trang thôi, lại có thực lực cường hãn* như vậy. (*mạnh mẽ)
Sau khi ngăn chặn làm trận tập kích đánh lén thất bai, lại xua binh choảng với triều đình, trong lúc nhất thời các thế lực khắp nơi trong thiên hạ đều tập trung ánh mắt vào nơi giao chiến này.
Thải Hồng khách sạn, Sở An Lâu ngồi ở phía sau quầy nghe bọn tiểu nhị đứng ở trước quầy xì xầm nghị luận.

Có khách, tiểu nhị ngừng nói ra nghênh đón, Sở An Lâu cũng đứng dậy ra khỏi quầy, tiến vào khu vườn xanh tươi phía sau khách sạn dạo bước, suy nghĩ có hơi phiêu diêu, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở.
Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, mới ngắn ngủi có mấy năm, tên Ngưu Hữu Đạo kia liền đã phát triển đến tình trạng như vậy, đã đến trình độ dám công nhiên động thủ với cả triều đình Yến quốc.
Những thứ vốn dĩ đã lãng quên, những mấy bàn tay vả vả trên mặt Ngưu Hữu Đạo kia.
Cũng không phải là sợ Ngưu Hữu Đạo, với bối cảnh của hắn cũng không cần sợ.
Thế nhưng nói đi thì nói lại, lúc trước nếu như đổi lại là Hoàng Liệt, hắn nhiều lắm cũng chỉ là cảnh cáo, sẽ không cho mấy bàn tay nhục nhã làm gì, lúc trước đơn giản là bởi vì cảm thấy Ngưu Hữu Đạo nhỏ yếu.
Bây giờ vài bàn tay kia, ngược lại để chính hắn có chút canh cánh trong lòng. . .  . . .
Thảo nguyên trắng xóa, gió tuyết phủ kín, trong Anh Vương phủ, Hạo Chân cùng Thiệu Liễu Nhi đang ngồi bên chậu than sưởi ấm.
Xem qua tin tức trong tay xong, Hạo Chân tiện tay đưa cho Thiệu Liễu Nhi nhìn, rồi cảm thán một tiếng, “Khó trách có thể đuổi được ca ca nàng ra khỏi Bắc Châu, Ngưu Hữu Đạo này lợi hại nha!”
Thiệu Liễu Nhi chỉ nhìn xem tình huống ghi trên giấy không nói gì, một lúc lâu sau để trang giấy xuống, mở miệng hỏi nhưng lại là một chuyện khác, “Nghe nói đệ tử Quỷ Y hôm nay sẽ trị chân cho Tây Viện hoàng thúc, Quỷ Y đệ tử thi triển diệu thủ* (*kỹ thuật), cơ hội khó có được, Vương gia không tới nhìn xem chút sao?”
Hạo Chân lắc đầu, “Bộ Tầm đã đi rồi, ta liền không nên tới đụng náo nhiệt kia.”
Thiệu Liễu Nhi tỏ ra là đã hiểu, gật gật đầu. . .  . . .
Phủ đệ Thắng thân vương, cũng chính là phủ đệ của Tây Viện đại vương Tề quốc Hạo Vân Thắng, cửa đại môn mở rộng, Bộ Tầm dẫn mấy người đi ra.
Sau khi ra cửa, Bộ Tầm quay đầu mắt nhìn lên tấm biển vương phủ, đột nhiên cả người run run một chút, bằng tu vi của hắn vậy mà giống như cũng cảm nhận được rét lạnh, nắm thật chặt áo khoác lông trên người, tựa hồ một khắc cũng đều không muốn lưu lại thêm, bước nhanh lên xe ngựa rời đi.
Xe ngựa chạy thẳng đến hoàng cung, tiến vào cung thông suốt.

Trong cung, sau khi xuống xe, Bộ Tầm lại đi thẳng đến một tòa nhà tráng lệ sưởi ấm. Phòng sưởi ngoại trừ áo khoác lông ra, phải giũ sạch băng tuyết trên chân, mới được vào bên trong.
Trong phòng sưởi ấm áp, Hạo Vân Đồ đang ngồi ở sau thư án phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên nhìn ra, chờ sau khi hắn hành lễ xong, lập tức hỏi: “Đệ tử Quỷ Y kia chữa trị chân cho lão Ngũ như thế nào?”
Bộ Tầm lúng túng nói: “Dạ đã xong rồi.”
Hạo Vân Đồ phát hiện sắc mặt của hắn không đúng lắm, hỏi: “Cái gì gọi là đã xong rồi, trẫm hỏi ngươi chữa trị như thế nào?”
Bộ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Bệ hạ, lão nô cảm thấy, hay là không nên nói tốt hơn, quá trình trị liệu thật sự là dọa người.”
“Có cái gì mà dọa người, núi thây biển máu trẫm cũng đều đã gặp, sẽ còn đi sợ cái này, nói!” Hạo Vân Đồ để bút xuống, quát lên.
Bộ Tầm bất đắc dĩ, trước tiên lắc lắc đầu một trận, sau đó thở dài: “Bệ hạ phân phó lão nô đi qua xem một chút, lão nô tự nhiên là muốn tận mắt thấy quá trình trị liệu một chút, nhưng mà quá trình này thật sự là không thể tưởng tượng. Vô Tâm kia đầu tiên là đem Tây Viện đại vương vào trong một gian phòng rất sáng rồi làm cho hôn mê đi, tiếp theo sau đó sai người giết một con heo đã chuẩn bị trước đó, rồi từ trên chân heo lấy xuống một đoạn gân cốt. Đằng sau Vô Tâm kia lại dùng dao đem cái chân què của Tây Viện đại vương kia cắt ra, tiến hành cắt xén xử lý gân cốt da thịt trên đùi đã bị hoại tử, đằng sau đó đem đoạn gân cốt heo kia cắt sửa cho thích hợp, lại gắn ghép cố định vào chỗ gân cốt Tây Viện đại vương bị thiếu, cuối cùng lại dùng kim khâu khâu chỗ da thịt vừa cắt mở ra đó của Tây Viện đại vương lại, tựa như may y phục vậy. Làm xong việc đó thì lấy chút thuốc bôi lên chỗ vết thương, liền xong rồi.”
Thần sắc Hạo Vân Đồ không biết đã co quắp đến dạng gì luôn rồi, hai mắt tản ra vẻ hoảng sợ, rõ ràng có chút không rét mà run, nuốt khô nước miếng, giọng mang theo rung động nói: “Đem gân cốt heo lắp vào trong cơ thể lão Ngũ sao?”
Bộ Tầm gật đầu: “Đúng vậy a!”
Hạo Vân Đồ: “Dạng này là có thể trị khỏi chân cho lão Ngũ rồi?”
Bộ Tầm nói: “Vô Tâm kia nói là cần nghỉ nuôi nửa năm mới có thể khôi phục.”
Hạo Vân Đồ: “Vậy lão Ngũ về sau có phải chăng liền thành nửa người nửa heo?”
“Cái này. . .” Bộ Tầm lắc đầu, “Lão nô không rõ nữa, chỉ là quá trình chữa trị này lão nô nhìn kém chút muốn ói, lông tơ đều dựng đứng cả lên.”
Đừng nói hắn nhìn trực tiếp, Hạo Vân Đồ nghe thôi cũng muốn nôn rồi, trong dạ dày cuồn cuộn một trận, vừa nghĩ tới tình cảnh tương lai gặp mặt lão Ngũ, trên người hắn liền đã nổi lên một lớp da gà, nhịn không được run rẩy một chút, thổn thức nói: “Quỷ Y! Khó trách được người xưng là Quỷ Y, được rồi, tên Vô Tâm gì kia coi như xong đi, trẫm không muốn gặp lại hắn. Lửa, cho thêm than vào đốt cháy to lên chút nữa đi.”
“Vâng!” Bộ Tầm lập tức quay người phân phó người đi làm theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.