Đạo Quân

Chương 575: Ta làm sao có thể làm loại chuyện này được?




Chương 575: Ta làm sao có thể làm loại chuyện này?
Edit: Luna Wong
Nhìn một mảnh đất bừa bộn vết tích sau trận đánh nhau, mặt mày của Triệu Sâm xanh lét.
“Phủ lệnh, Tống sứ gặp chuyện ngay lúc này, không khỏi cũng quá trùng hợp đi.” Một tên hoạn quan tùy hành bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Sâm liếc xéo hắn cái, “Còn cần ngươi nói sao?”
Mù lòa cũng có thể nhìn ra thời cơ ám sát này không đúng, có phải là do Cao Thiếu Minh làm hay không không dám xác định, Kim Châu với Nam Châu cũng có thể làm chuyện này, thậm chí có thể là chính Tống quốc tự làm, mấu chốt của vấn đề ở đây là thái độ của Tống quốc. Nếu thế cục một khi có biến, có cái cớ tốt như vậy đưa đến tay Tống quốc, Tống quốc có nguyện ý tin tưởng chuyện tình có kỳ quặc đi truy cứu chân tướng, hay là nguyện ý thiên về một phía, coi đó là thật, tất cả đều là ở trong ý nguyện của chính Tống quốc.
Hoạn quan hỏi: ” Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lập tức đưa tin báo cáo lên triều đình, đồng thời đưa tin cho Cao Thiếu Minh, để hắn có sự chuẩn bị.” Triệu Sâm nhanh chân bước quay về, trở mình lên ngựa, vừa thúc xoay đầu ngựa, vừa cao giọng quát, “Trở về Kim Châu!”
Không trở về Kim Châu là không được, bản thân hắn đang ở chỗ này, không thể ngồi im xem được, hắn phải chạy về xem thử tình huống như thế nào, xem coi có thể tham gia để cho sự tình không bị chệch hướng xấu đi hay không.
Đám người lên ngựa, cấp tốc thay đổi phương hướng ù ù chạy đi. . .  . . .
Lưu Phương quán, quản gia lúc đầu là Toàn Kiều, bây giờ thành là Quách Bình, trong tay Quách Bình cầm bức thư tín, vội vã chạy vào trong một gian phòng, đưa tin cho Cao Thiếu Minh đang đi lại quanh quẩn một chỗ trong phòng, “Đại nhân, không xong, Triệu Sâm gửi thư, nói Đồ Hoài Ngọc đã gặp chuyện bỏ mình!”
“. . .  . . .” Cao Thiếu Minh dừng bước quay người, một mặt đầy kinh ngạc, thò tay chộp thư tín tới xem xét, sau khi xem xong mặt sầm xuống, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, ta đáng cần phải ám sát lão thất phu kia sao?”
Quách Bình nhắc nhở: “Đại nhân, còn nhớ rõ xung đột giữa ngài với Đồ Hoài Ngọc ngay tại trên dạ yến không?”
Cao Thiếu Minh: “Vậy thì thế nào? Giữa chư sứ với nhau phát sinh chútxung đột không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Quách Bình: “Liền sợ người ngoài nhìn không nghĩ như vậy, thuận lý thành chương* a!”
Cao Thiếu Minh nghiêm gò má lại, vung tay lên, “Bảo mọi người lập tức thu dọn đồ đạc, rời đi. . . Khoan đã!” Nói ra lại thu hồi, sắc mặt rất khó coi, nếu hiện tại bỏ chạy né tránh, mọi chuyện sẽ nói không rõ ràng, có hiềm nghi chạy án.
Nâng bức thư tín trong tay lên, lại xem lại một chút, giọng căm hận nói: “Chúng ta căn bản không có làm chuyện này, bản thân chúng ta rất rõ ràng, lại vẫn cứ rớt ở trên người chúng ta, rõ ràng là có ý định vu oan, chuyện này nếu không phải Kim Châu làm, thì chính là Nam Châu làm, thậm chí. . . Lực lượng hộ vệ của sứ đoàn Tống quốc lúc nào lại dễ dàng ám sát như vậy, sợ là bản thân Tống quốc tự mình làm đi!”
Quách Bình gật đầu, hiểu ý hắn, nếu như chuyện này là do chính Tống quốc tự làm, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi, không khác gì nói rõ thái độ của Tống quốc lúc này, là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Khoảng giữa buổi trưa, một đoàn người của sứ đoàn Tống quốc tiến vào Lưu Phương quán, vọt thẳng vào trong đình viện nơi sứ đoàn Yến quốc ở tạm, song phương trực tiếp đối mặt, một phương muốn va chạm, một phương thì ngăn cản.
Thi thể của Đồ Hoài Ngọc cùng đám người đi theo bày ra trên mặt đất.
“Đồ đại nhân chết, ta cũng thật đáng tiếc, tuy nhiên chuyện này không có bất kỳ liên quan gì đến chúng ta, các ngươi coi như muốn vu oan, cũng phải xuất ra chứng cứ đã!” Cao Thiếu Minh chỉ vào thi thể trên mặt đất gầm thét.
“Chứng cứ?” Lô Thành Hải cười lạnh, ánh mắt đảo qua đám người đối phương, hỏi: “Từ Cáo có đó không?”
Theo lời Triều Thắng Hoài nói, trên cánh tay Từ Cáo đã bị chém một kiếm, chỉ cần lôi Từ Cáo ra, nghiệm chứng vết thương của kiếm là biết, trong thời gian ngắn như vậy, vết thương của kiếm không có khả năng lành nhanh được.
Nhắc đến Từ Cáo, trong lòng Cao Thiếu Minh hơi hồi hộp chút, trong đầu cũng bị đầy mù mịt, nhưng mặt lạnh lùng nói: “Tối hôm qua Từ Cáo đã mất tích.”
“Mất tích? Vậy thì quả là quá trùng hợp đi, sớm không mất tích, muộn không mất tích, hết lần này tới lần khác mất tích ở ngay thời điểm này, ngươi lừa ma gạt quỷ à?” Lô Thành Hải giận quá thành cười, đưa tay chỉ thẳng vào cái mũi Cao Thiếu Minh, “Muốn tự chứng minh trong sạch, lập tức giao Từ Cáo ra ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Cao Thiếu Minh: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!”
Lô Thành Hải: “Bớt nói những thứ vô dụng kia, giao người ra đây, trắng đen đúng sai tự nhiên sẽ biết rõ ràng!”
Cao Thiếu Minh: “Ta đã nói rồi, người từ tối hôm qua đã mất tích!” Hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy.

Sứ đoàn Tống quốc bên này lập tức nổi sùng lên, lúc song phương xuýt xung vào quần nhau, bên ngoài truyền đến một tiếng gầm thét, “Dừng tay lại cho ta!”
Lượng lớn tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ đuổi tới, vây quanh lại bên này.
Một tên trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ từ trong đám người bước đi ra, “Kim Châu ta há là nơi để cho các ngươi tùy ý giương oai à!”
Bên này làm ra động tĩnh quá lớn, mấy sứ thần Tấn quốc Sở Tương Ngọc được phía trên chỉ thị đang còn ở lại tìm kiếm cơ hội hạ thủ, tạm thời chưa rời đi cũng đã bị kinh động tới.
Nhìn thấy tình huống này, Sở Tương Ngọc cùng phó sứ Lưu Đức Chính quay mặt nhìn nhau.
. . .  . . .
Phủ thứ sử, Lê Vô Hoa bước nhanh như chạy vào trong một tòa đình viện, tìm được Tư Đồ Diệu đang còn ngồi đàm luận cùng với một vị trưởng lão, vội tới gần cấp báo: “Chưởng môn, đã xảy ra chuyện!”
Tư Đồ Diệu, “Vội cái gì? Từ từ nói!”
Lê Vô Hoa: “Sứ thần Tống quốc Đồ Hoài Ngọc rời khỏi Kim Châu không bao lâu, trên đường đã gặp phải ám sát, đã gặp nạn! Hiên tại nhân viên sứ đoàn Tống quốc đang mang theo thi thể người gặp nạn xông vào Lưu Phương quán, vọt thẳng vào nơi sứ đoàn Yến quốc ở, nói là do sứ đoàn Yến quốc hạ thủ, bức ép sứ đoàn Yến quốc giao người. . .” Hắn đem tình huống biết được kể lại đại khái.
“A!” Tư Đồ Diệu cùng vị trưởng lão kia nghe kể kinh hãi, cùng đứng lên.
Tư Đồ Diệu: “Lực lượng hộ vệ sứ đoàn Tống quốc không yếu, thích khách sao có thể dễ dàng đắc thủ được, tình huống như thế nào?”
Lê Vô Hoa lắc đầu: “Tình huống cụ thể ra sao hiện tại còn chưa biết được!”
“Nhanh đi tim hiểu rõ tình huống đi.” Tư Đồ Diệu phất ống tay áo sai, đợi Lê Vô Hoa rời đi rồi, hắn đi lui đi tới suy nghĩ một hồi, sau đó cùng vị trưởng lão kia rời đi.

Bọn hắn cũng không đi tới Lưu Phương quán, mà là tới chỗ Ngưu Hữu Đạo ở bên kia.
Quản Phương Nghi đang còn ngồi ở trong đình viện, loay hoay một số son phấn nước hoa các kiểu, đều là đồ mua sắm được ở trong phủ thành Kim Châu, tay đang còn bưng lấy hộp phấn ngửi ngửi, đánh giá mùi thơm cùng chất lượng, thì nhìn thấy Tư Đồ Diệu đi vào, bèn khép hộp phấn lại, bước ra ngoài đình cười tươi nghênh đón, “Tư Đồ chưởng môn đến rồi!”
Tư Đồ Diệu: “Ngưu Hữu Đạo đâu?”
Quản Phương Nghi cười ha ha nói: “Đạo gia đang còn tĩnh tọa tu luyện, có chuyện gì sao?”
Tư Đồ Diệu cười lạnh một tiếng, “Hắn còn có tâm tình ngồi tu luyện nữa à? Đi gọi tới đây đi.”
“Được, ngài chờ cho một lát.” Váy áo lắc lư, Quản Phương Nghi quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, lại bồi theo sau Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trở lại.
“Nghe nói Tư Đồ chưởng môn không được cao hứng, là ai chọc ngài tức giận rồi?” Ngưu Hữu Đạo đi tới cười hỏi.
Tư Đồ Diệu nhìn kỹ hắn, “Sứ thần Tống quốc Đồ Hoài Ngọc rời khỏi Kim Châu không được bao lâu, thì gặp phải ám sát trên đường, có phải là do ngươi làm hay không?”
Vừa nghe được tình huống, hắn liền hoài nghi là Ngưu Hữu Đạo làm, những lời trước đó Ngưu Hữu Đạo nói, còn có hành vi của Ngưu Hữu Đạo, chính là muốn nhắm tới Tống quốc đi, hắn còn tưởng rằng tên này còn có kỳ mưu gì khác, không nghĩ tới lại là chơi cứng, lại trực tiếp hạ sát thủ*, hắn thật sự không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo thế mà có thể tổ chức ra được lực lượng đánh lén sứ đoàn Tống quốc. (*giết chết)
Mấu chốt là làm chuyện này không thể coi thường, cần phải làm không có kẽ hở, một khi để bị bại lộ, thì chính là tự đổ thêm dầu vào lửa cho thế cục Kim Châu và Nam Châu, ngay cả Vạn Động Thiên Phủ hắn cũng không dám tuỳ tiện làm loại chuyện này ở trên địa bàn của mình nữa là, vậy mà tên này lại dám, lá gan cũng không khỏi quá lớn đi.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn trưởng lão đi theo bên cạnh Tư Đồ Diệu, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc: “Ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này được?”
Tư Đồ Diệu nhướng mày: “Ngươi liền không muốn biết Đồ Hoài Ngọc còn sống hay đã chết sao?”
Ngưu Hữu Đạo xem thường, “Chết hay sống liên can gì đến ta? Dù sao cũng không phải ta làm, Tư Đồ chưởng môn không đến mức nhất định phải bắt ta dính vào a?” Trong lời nói chứa ý vị thâm trường.
Mặt Tư Đồ Diệu co giật một chút, khúc mở đầu của chuyện này, Vạn Động Thiên Phủ cũng có tham dự vào, đã bị kéo xuống nước, dám đưa Ngưu Hữu Đạo liên lụy vào đó, Vạn Động Thiên Phủ cũng sẽ thoát không khỏi liên quan, chính là kẻ đồng mưu, giờ chỉ có thể là hỗ trợ giữ kín bí mật.

Chúng ta là người một phe, có phải là ngươi làm hay không đôi bên đều lòng dạ biết rõ, Tư Đồ Diệu cũng không có ý truy cứu trách nhiệm gì, chỉ là muốn biết rõ chân tướng sự việc thôi, có thể nói là muốn biết cụ thể sự tình trải qua thế nào, cũng dễ bề chuẩn bị tâm lý ứng đối khi có bất trắc, làm sao Ngưu Hữu Đạo có chết cũng không thừa nhận.
Hỏi vài câu không có được kết quả, Tư Đồ Diệu đành phải cáo từ, trước khi chia tay nhắc nhở: “Ai thu lợi, người đó liền có khả năng là hung thủ, Tống quốc không phải là người ngu.”
Ngưu Hữu Đạo nghe một đằng, trả lời một nẻo, “Chỗ Lưu Phương quán bên kia không cần ngăn cản, bọn hắn muốn đánh nhau liền để cho bọn hắn đánh cho đã, cản bọn hắn lại làm gì?”
Lời này nói rõ bên này đã biết tình huống ở Lưu Phương quán bên kia rồi, Tư Đồ Diệu lặng yên một lát, minh bạch ý của hắn, đây là hy vọng sứ đoàn hai nước quấy cho sự tình lớn lên chút nữa mới tốt, bèn quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn khách nhân rời đi, Quản Phương Nghi nói: “Hắn nói không sai, Tống quốc không phải người ngu!”
Ngưu Hữu Đạo: “Có quan trọng không? Có sẵn cái cớ đưa đến tận tay Tống quốc, Tống quốc có nguyện ý giả ngu hay không đó là vấn đề của riêng bọn họ.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Mặc kệ người ta có thể giả ngu hay không, cũng tránh không được người ta liệt ngươi vào danh sách hiềm nghi, ngươi dám cam đoan sau này người ta sẽ không đi tìm ngươi tính sổ sao? Ngươi tiếp tục làm kiểu này, chỉ sẽ tích tụ lại cho bản thân ngày càng nhiều nguy hiểm.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Thời buổi rối loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, trước mắt mà còn không giữ được, còn nói cái gì tới tương lai, trước hết nghĩ biện pháp vượt qua được cửa ải này đi đã.”
Quản Phương Nghi: “Có phải ngươi đã quên mất một vấn đề rồi không? Chính ngươi cũng đã nói, Thiệu Bình Ba đã biết Triều Thắng Hoài bị ngươi khống chế, nếu lúc này Triều Thắng Hoài nhảy ra chỉ chứng, ngươi không lo lắng Thiệu Bình Ba sẽ xuất thủ can thiệp sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tên kia bây giờ còn chưa có đứng vững chân tại Tấn quốc nữa, ta ước gì hiện tại hắn nhảy vào giày vò, hắn trốn ở Tấn quốc bất động, ta liền không có cơ hội. Mà coi như hắn xuất thủ thì sao, nếu như hắn nguyện ý bới móc hai ông cháu Triều gia lật kèo, ta cũng không có ý kiến gì.”
Chợt quay đầu lại nói: “Đừng nghĩ nhiều, tình huống bên này như nào, viết một phần tin tức truyền cho vương gia, cho vương gia biết để nắm chắc tâm lý.”
Quản Phương Nghi nhẹ gật đầu, quay người rời đi. . .  . . .
Ngoại viện, có hai người đi ra, trưởng lão liếc nhìn sắc mặt Tư Đồ Diệu một chút, hỏi: “Chưởng môn hoài nghi Đồ Hoài Ngọc chết là do Ngưu Hữu Đạo làm sao?”
Tư Đồ Diệu: “Không phải hoài nghi, mà là khẳng định chắc là hắn làm, lá gan của thằng này thật mập, coi như bảo vệ được Nam Châu, liền không sợ sau đó Tống quốc sẽ tìm hắn tính sổ sách sao?”
Trưởng lão kia không biết hắn lấy cái gì mà khẳng định chắc như vậy, bởi vì không biết chuyện Tư Đồ Diệu đã âm thầm sai người phối hợp Ngưu Hữu Đạo làm một ít việc, chỉ là không khỏi cau mày lại nói: “Tên này bị điên rồi đi, lần trước ở trong này tự tay giết chết một tên Yến sứ, lần này lại xử lý thêm một tên Tống sứ nữa, bộ hắn là chuyên gia cân các loại sứ thần chư quốc hay sao?”
“Ai nói không phải chứ.” Tư Đồ Diệu buông tiếng thở dài, rồi lắc đầu, “Lần trước vài sứ thần quốc gia đến, Yến sứ chết, lúc này lại vài sứ thần quốc gia đến, Tống sứ lại bị người ta giết. Tới một lần liền chết một người, liên tiếp chết mất hai người, tiếp tục như vậy nữa, ta đoán chừng sứ thần chư quốc về sau cũng bị dọa sợ, không còn dám đến Kim Châu ta nữa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.