Đạo Quân

Chương 574: Ám sát




Chương 574: Ám sát
Edit: Luna Huang
Đoàn nhân viên bên này cũng không ít, cửa ra vào thành tụ tập đông người, cũng không phải là chỗ nói chuyện, Đồ Hoài Ngọc mang người ra khỏi thành trước.
Ra đến nơi rộng rãi thưa người ngoài thành, Đồ Hoài Ngọc mới ghìm ngựa lại đợi Triều Thắng Hoài đến gần.
“Đệ tử Vạn Thú môn Triều Thắng Hoài, tạ ơn Từ đại nhân giải vây.” Thúc ngựa tiến tới gần Triều Thắng Hoài chắp tay nói cảm ơn.
Đồ Hoài Ngọc khoát tay cười nói: “Đều là người Tống quốc cả, ta là Tống sứ, ra mặt cũng là chuyện đương nhiên, không cần khách khí. Tôn giá họ Triều, chẳng hay có biết Triều Kính Triều trưởng lão Vạn Thú môn hay không?”
Triều Thắng Hoài: “Triều trưởng lão chính là tổ phụ của tại hạ.”
“A!” Đồ Hoài Ngọc làm vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, vuốt râu gật gù nói: “Nhớ năm đó ta từng có vài lần gặp lệnh tổ phụ tại Tống kinh, lệnh tổ phụ khi ấy đầy phong thái, trong ký ức lão phu vẫn còn như mới a, không nghĩ tới ở đây lại ngẫu nhiên gặp được tôn tử của Triều huynh.”
Trước tiên là nói một phen giao tình, sau lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Triều Thắng Hoài: “Trước đây không lâu được sư môn cho phép ra ngoài du lịch, lần này du lịch đến tận đây, ai ngờ chạm phải tên ác nô cố ý đụng chạm, đã đụng còn lại vu hãm cho ta đụng, rõ ràng là cấu kết với quân coi giữ cửa thành này tính mưu đồ việc xấu mà, một ổ rắn chuột cố ý đe doạ tống tiền, thật sự là làm giận! Tạm thời cứ để cho bọn hắn cao hứng trước đi, quay đầu sẽ tìm bọn hắn tính sổ sách sau, nhất định bắt bọn hắn phải phun ra cả gốc lẫn lãi, một đám cẩu vật* có mắt không tròng, dám lấn đến trên đầu ta! Từ đại nhân đáng ra không nên cho bọn hắn tiền, ta muốn thử xem coi bọn hắn dám làm gì được ta!”
Đồ Hoài Ngọc cười ha ha, khoát tay nói: “Tâm tình đó ta có thể hiểu được, chỉ một chút chuyện nhỏ, không đáng tức giận, đã qua liền cho qua, cùng so đo với loại tiểu nhân vật này chỉ làm mất thân phận. Đại biến sắp đến, tổ chim bị phá trứng không lành, những người này sắp sửa khóc đến nơi rồi, tự sẽ có người thu thập, không cần ngươi xuất thủ.”
Ánh mắt Triều Thắng Hoài lấp lóe, “Ta trên đường có nghe nói, Triệu quốc muốn tiến đánh Kim Châu, nghe ý tứ trong lời Từ đại nhân mới nói, chẳng lẽ đó là sự thật sao?”
“Có khả năng đi.” Đồ Hoài Ngọc nói không nói chắc, thân là sứ thần Tống quốc, không nên tùy tiện đàm luận quốc sự với người ngoài, chuyển đề tài khác nói: “Giờ tính sẽ đi đâu nữa?”
Triều Thắng Hoài: “Du lịch tứ xứ, đã tới Triệu quốc, phải đi tới kinh thành Triệu quốc dạo chơi mới được, ta đang tính đi Triệu kinh, không biết Từ đại nhân muốn đi chỗ nào?”
Đồ Hoài Ngọc cười ha ha nói: “Cũng đang tính về sứ quán Triệu quốc, nếu không chê, không ngại cùng đồng hành, cả hai cũng có thể chiếu ứng tốt cho nhau.”
Nếu hắn chỉ là đệ tử Vạn Thú môn bình thường thì sẽ không mời giống như vậy được, tôn tử Triều Kính tự nhiên là không giống rồi, có thể mượn cơ hội này rút ngắn mối quan hệ với Triều Kính luôn.

Nếu như đã xác định thân phận bối cảnh của Triều Thắng Hoài xong, cũng không cần lo lắng cái gì.
Thật tình không biết đó cũng chính là ý muốn của Triều Thắng Hoài, vị này đã đề cập luôn, giúp hắn bớt phải mở miệng, đáp luôn.”Cung kính không bằng tuân mệnh, xin nghe Từ đại nhân an bài.”
“Tốt!” Đồ Hoài Ngọc mỉm cười phất phất tay, nhân mã tiếp tục tiến lên.
Dọc theo đoạn đường này, chủ khách trò chuyện với nhau thật vui.
Vào lúc giữa trưa, lúc một nhóm đi băng qua một cánh núi rừng, đột nhiên xảy ra dị biến.
“Người phương nào?” Hay là hộ vộ bên cạnh Đồ Hoài Ngọc đang dẫn đầu phát hiện dị thường la lên.
Nhưng phát hiện cũng vô dụng, người tạo ra dị thường căn bản không có ý định né tránh, mà là chen chúc xông ra.
Giây lát, hơn mười tên áo đen che mặt giết ra, thế công rất mãnh liệt, thực lực cường hãn, khiến cho bên này đại loạn, thanh âm ‘rầm rập’ không ngừng.
Đám thích khách mặc kệ những người khác, lao thẳng tới đám người bảo vệ Đồ Hoài Ngọc.
Bên này liều chết ngăn cản, một bộ phận chặn đường, một bộ phận bảo vệ Đồ Hoài Ngọc cấp tốc bay lượn triệt thoái ra sau.
Đồ Hoài Ngọc một gương mặt mo đều dọa biến sắc.
Nhưng đúng lúc này, phía đằng sau đột nhiên lại có mười mấy tên bịt mặt giết ra, xông thẳng đến Đồ Hoài Ngọc, thực lực cường hãn khiến cho bên này khó ngăn cản nổi.
Thêm nữa phía trước bị một số người chặn đường hấp dẫn, chỗ bên này lại bị đám người cường thế hơn tập kích, lập tức khó chống đỡ.
Triều Thắng Hoài xen lẫn trong đám người kịch chiến nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, giật mình với thực lực Ngưu Hữu Đạo, không nghĩ tới trên tay Ngưu Hữu Đạo lại có nhiều cao thủ như vậy.
“A!” Trong lúc vội vàng kịch chiến, Đồ Hoài Ngọc hét thảm lên một tiếng, bị một đạo kiếm khí chém nghiêng thành hai khúc.

Hai mắt trợn tròn, trước khi tắt thở hối hận sao mình không có triệu tập phi cầm tọa kỵ tới để di chuyển về Triệu kinh.
Thật tình không biết hắn có triệu tập phi cầm tọa kỵ đến cũng vô dụng, hắn có thể triệu tập cũng chỉ số lượng có hạn, nhân thủ hộ vệ cùng không có được bao nhiêu, nhưng phía thích khách bên kia thì không phải vậy, sẽ chỉ gặp nạn càng nhanh hơn mà thôi.
Cần phải biết, có người đã vận dụng lực lượng ám sát cũng không phải bình thường, lại bố trí nhân thủ có thực lực nhằm vào một người xác định.
“Đi!” Thích khách vừa đắc thủ, lập tức có người quát lên, một đám thích khách cấp tốc tụ tập lại rút trở ra, yểm hộ cho phía bên mình mang thi thể đồng bọn đi.
“Truy!”Hộ vệ bên này gầm thét.
Một đám người lập tức truy sát, vừa đuổi theo vào rừng núi, đám thích khách bỏ trốn phía trước chợt phất tay ném ra một mảng bóng đen lít nha lít nhít, giữa trời ‘ầm’ ‘ầm’ nổ tung.
Một trận khói mù tràn ngập trong rừng với trên không trung, không biết trong khói có độc hay không nữa, bên này kinh hãi cấp tốc dừng bước rồi triệt thoái ra phía sau, không dám tới gần.
Đám thích khách kia hiển nhiên cực kỳ có kinh nghiệm ám sát, sau một màn này, chờ đến khí bên này lách qua khỏi đám khói mù, đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng thích khách nữa, đã sớm không biết bọn chúng chạy trốn ở chỗ nào trong núi sâu rồi.
Đuổi không kịp, chỉ có thể trở về.
Lô Thành Hải, pháp sư đầu lĩnh trong các pháp sư tùy tùng, từ từ ngồi xổm ở trước thi thể Đồ Hoài Ngọc chết không nhắm mắt, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, thậm chí dựng cả da đầu, việc này khiến hắn làm sao giao nộp với triều đình Tống quốc được đây?
Một đám hộ vệ cùng thành viên sứ đoàn đều có chút mộng, có chút không rõ, làm sao lại gặp phải tập sát với cường độ cường hãn như thế? Bằng lực lượng hộ vệ của bọn hắn thế mà vẫn bị đánh cho không có lực chống đỡ!
Triều Thắng Hoài xen vào đám người giơ một tấm khăn che mặt ra ở trước mặt Lô Thành Hải đang ngồi xổm, “Đây là thứ ta mới nhặt được từ trên mặt thích khách bị đánh rớt, thích khách lộ mặt kia trước kia ta đã gặp qua.”
Hắn vừa rồi cũng có thể gọi là liều mạng, đời này cũng chưa từng có bao giờ chiến đấu hung hãn không sợ chết như vậy qua lần nào.
Đương nhiên, hắn cũng có lực lượng này, hắn biết thích khách sẽ không hạ sát thủ với hắn.
Đám người cấp tốc nhìn về phía hắn, Lô Thành Hải cũng đột nhiên đứng lên, mặt lộ ra vẻ dữ tợn hỏi: “Là ai?”

Triều Thắng Hoài nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hắn hẳn là Từ Cáo.”
“Từ Cáo?” Lô Thành Hải mở to hai mắt ra nhìn hắn, trầm giọng nói: “Triều huynh chắc chắn chính là Từ Cáo?”
Đám người quay mặt nhìn nhau, Từ Cáo? Trong đám tu sĩ tùy tùng của sứ đoàn Yến quốc đúng là có một tên gọi là Từ Cáo.
Sứ thần chư quốc lẫn nhau trường kỳ phân cao thấp, há có thể không rõ ràng mỗi thành viên ở trong sứ đoàn đối phương.
Triều Thắng Hoài nói: “Người này trước kia ta có gặp qua ở Vạn Tượng thành, trên đường bắt gặp hắn đang đùa giỡn một nữ tử, ta ra mặt ngăn cản qua, cho nên có ấn tượng.”
Thuần túy là nói hươu nói vượn, nhưng hắn thực sự cũng đã từng gặp Từ Cáo rồi, chẳng qua là gặp lúc đêm qua thôi, người ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo bên kia cũng không cạy miệng Từ Cáo, chỉ là tùy tiện lồng ghép vài câu, để cho Triều Thắng Hoài hắn có thể phát huy tác dụng là được.
“Cao Thiếu Minh, tên khốn kiếp!” Có người ngay tại chỗ hô gào trách mắng.
Một nhóm người đều cùng nhớ lại một sự kiện, lúc Lưu Phương quán tổ chức dạ yến, Từ đại nhân có phát sinh xung đột với Cao Thiếu Minh, lúc ấy Từ đại nhân từng lấy cái chết của Yến sứ Tống Long đời trước ra trào phúng đối phương, nói đối phương cẩn thận coi chừng nối gót Tống Long, không nghĩ tới Cao Thiếu Minh dĩ nhiên lại mang thù như thế.
Ngẫm lại cũng có thể lắm, lực lượng ám sát cường đại như thế, há là người bình thường có thể huy động, nhưng nếu có lực lượng một nước ở sau lưng làm chỗ dựa, như vậy lại là một câu chuyện khác.
Lô Thành Hải nhìn chằm chằm Triều Thắng Hoài, gằn từng chữ: “Triều huynh đệ, ngươi phải biết, người bị ám sát chính là chúng sứ thần Tống quốc ta, chuyện tình trọng đại không thể coi thường, lời nói không thể mập mờ được, ngươi chắc chắn là Từ Cáo sao?”
Triều Thắng Hoài giương kiếm trong tay lên, trên kiếm có vết máu, nói: “Trên cánh tay hắn bị ta chặt một kiếm, chỉ cần tìm được hắn, vết kiếm thương trên cánh tay chính là chứng cứ.”
Lô Thành Hải lại nói: “Triều huynh đệ, ngươi có biết Từ Cáo là ai hay không? Ngươi có thể nguyện ý ra mặt làm chứng chứ?”
Triều Thắng Hoài nhìn thi thể Đồ Hoài Ngọc trên mặt đất, “Từ đại nhân trước đó giúp ta giải vây, chẳng lẽ ta đứng ra làm chứng thôi cũng không dám sao? Lại nói, chẳng lẽ Từ Cáo kia là đại nhân vật gì không bằng, Vạn Thú môn ta sợ hắn chắc?”
“Tốt! Có câu nói này của Triều huynh, ta đã an tâm!” Lô Thành Hải nhẹ gật đầu, cắn răng nói: “Trong sứ đoàn Yến quốc liền có một người gọi là Từ Cáo, còn xin Triều huynh ở trước mặt chỉ chứng giúp!”
“Người trong sứ đoàn Yến quốc sao?” Triều Thắng Hoài sửng sốt một chút, đằng sau tựa hồ phản ứng lại, tựa hồ cảm giác việc này coi bộ hơi lớn rồi, lúc này bèn sửa lời thành suy đoán mập mờ: “Lô huynh, có khả năng ta nhớ nhầm người rồi thì phải.”
Lời này lập tức rước lấy một đám người khinh bỉ.
Lô Thành Hải nổi giận, “Triều huynh, cớ gì lật lọng?”
“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài câm nín, thở dài: “Không phải cá nhân ta sợ phiền phức, mà việc này liên lụy tới cả quốc sự, Vạn Thú môn ta không nên tham gia vào, nếu chuyện lớn lên, ta đảm đương không nổi trách nhiệm, chư vị coi như ta chưa từng nói gì đi ha.”

Lô Thành Hải: “Ngươi coi chúng ta là kẻ điếc à? Chính miệng Triều huynh đã nói ra, tất nhiên là phải báo cáo lên, việc này không có khả năng mập mờ được. Nếu như Triều huynh ra mặt chỉ chứng còn được, còn nếu không chịu ra mặt chỉ chứng, bây giờ Triều huynh có muốn lui sợ là cũng đã chậm, chúng ta cũng không cho phép Triều huynh rút lui, nếu không chúng ta cũng sẽ đảm đương không nổi trách nhiệm, chúng ta đành phải đưa Triều huynh về giao cho triều đình nghiêm túc thẩm vấn, bảo Vạn Thú môn tìm triều đình đòi người đi. Triều huynh lựa chọn như thế nào, tự mình quyết định đi!”
Triều Thắng Hoài muốn quay người chạy, người bốn phía đều động, đều cùng nhìn chằm chằm hắn, đem hắn vây quanh.
“Lập tức đưa tin về cho triều đình!” Lô Thành Hải quát lên.
Ngay tại chỗ, một con Kim Sí được thả ra, trên con đường trở về, lại có ‘tiếng vó ngựa ù ù’ truyền đến, đám người phóng mắt nhìn lại, thì thấy có một đoàn nhân mã của triều đình Triệu quốc đang chạy nhanh đến, trong đó có không ít người mặc y phục hoạn quan, người khoác áo choàng chạy ở chính giữa là Triệu Sâm.
Song phương tự nhiên là chạm mặt nhau, được biết Đồ Hoài Ngọc gặp chuyện, dù Triệu Sâm là người từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, nghe xong cũng quá sợ hãi, nhảy xuống ngựa bước nhanh đi tới coi.
“Bằng lực lượng hộ vệ của các ngươi, ai có thể tuỳ tiện ám sát được Từ đại nhân như thế, là ai làm?” Đang đứng trước thi thể nhìn xem, Triệu Sâm bỗng nhiên đứng lên hỏi.
Hắn không nghĩ ra, dưới tình huống bình thường không ai sẽ mạo muội đi giết sứ thần của một nước cả, bởi vì tác dụng cũng không lớn, giết chết người này còn có thể phái người khác, nhưng phiền phức sẽ rất lớn, một khi bị bại lộ, rất dễ rước lấy cả nước người ta trả thù.
Lô Thành Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Là sứ đoàn Yến quốc làm!”
Triệu Sâm sầm mặt lại, “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không hả? Không có chứng cớ, không thể nói lung tung được!”
Lô Thành Hải cười lạnh, “Song phương giao thủ, ta bên này ngay tại chỗ tận mắt nhìn thấy người của sứ đoàn Yến quốc, còn có thể nhầm được sao?”
“. . .  . . .” Triệu Sâm á khẩu không trả lời được, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía phủ thành Kim Châu.
Trong bụng hắn đầy một bụng lửa giận, thầm mắng Cao Thiếu Minh phải chăng đã điên rồi, đều đã đang ở trong lúc mấu chốt nào rồi, thế mà còn dám đi trêu chọc Tống quốc nữa, muốn rửa mối hận cũng phải biết lựa chọn thời điểm chứ, khó trách quốc lực Yến quốc ngày càng dần dần kém đi, lão tử ngồi ở vị trí cao thò tay nâng đỡ nhi tử một keo đây mà, thật đúng là người nào cũng dám phái đi sứ được!
Hắn cũng suy diễn là Cao Thiếu Minh muốn báo nỗi nhục lúc dự dạ yến bị chửi.
“Đi!” Lô Thành Hải vừa phất tay vừa quát.
Một nhóm mang theo thi thể Đồ Hoài Ngọc, cùng nhau thay đổi phương hướng, liền muốn chạy về lại Kim Châu.
Trong đầu Triệu Sâm như có ánh chớp gì hiện lên, lúc này bèn phất tay ngăn cản, la to nói: “Đừng làm loạn, việc này ta thấy có kỳ quặc, không nên trúng phải gian kế của người khác!”
“Triệu phủ lệnh, ta cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng ta có thể ngồi nhìn sao? Có phải gian mưu không tự có người khác đi điều tra, nhưng chuyện trước mắt này nếu ta không làm, ta không cách nào bàn giao lại với triều đình được! Đi!” Lô Thành Hải vung cánh tay hô lên, một đám người lại đường cũ phi nhanh ‘ù ù ‘ quay trở về.
p/s : Sắp phải làm việc ở nhà rồi !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.