Đạo Quân

Chương 565: Hồng Hài Nhi




Chương 565: Hồng Hài Nhi
Edit: Luna Huang
Đương nhiên, có thể đảm nhận chức vị quan trọng này, càng nhiều hơn là nhờ vào mối quan hệ của phụ thân hắn.
Cha hắn, Cao Kiến Thành, chính là Đại Tư Đồ Yến quốc, chức vị tương đương với phụ tá của Đại Tư Không Đồng Mạch, bản thân lại có phạm vi quyền thế của riêng mình, có thể giúp đỡ cho nhi tử mình thoát khỏi trách nhiệm từ vụ bị thất bại tan tác tại Triệu quốc trở về, lại có thể chuyển nhi tử từ Điệp Báo ti sang làm sứ thần Yến quốc trú tại Triệu quốc, năng lượng vận hành ở trong triều đình Yến quốc như thế nào là có thể nghĩ, nói quen thuộc tình hình Triệu quốc nhất chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Mà lão giả đi cùng bên cạnh Cao Thiếu Minh, cũng là quản gia cùng ẩn núp tại Triệu quốc của hắn trước đó, gọi là Toàn Kiều, bây giờ tên là Quách Bình, khôi phục lại tên thật ban đầu, cũng coi như là được hưởng nhờ vào Cao Thiếu Minh.
Trong nội viện rất nhanh có một tên thái giám đi ra, dẫn đường, những người đi theo khác thì không được mang vào, Cao Thiếu Minh chỉ dẫn theo một mình Quách Bình đi vào.
Hai người đứng ở tại sảnh chính chờ đợi một hồi, Triệu Sâm mới không nhanh không chậm bước vào.
Song phương chào hỏi xong ngồi xuống, Triệu Sâm lên tiếng: “Cao sứ giờ này tới đây gặp ta, không biết là có gì cần phân phó?”
Cao Thiếu Minh: “Phân phó thì không dám, chỉ muốn hỏi thăm một chút, phủ lệnh đến đây có nhận được ý chỉ gì của Triệu Hoàng hay không?”
Triệu Sâm trong lòng hơi động, trên mặt thì nhìn không ra có bất kỳ tâm tư gì, hỏi lại: “Ý chỉ? Ý chỉ gì?”
Nếu hắn đã nói như vậy, mặc kệ đối phương có biết hay không, Cao Thiếu Minh cũng không hỏi nữa.
Trên thực tế, chuyện Thương Kiến Hùng cùng Hải Vô Cực đã âm thầm đàm phán xong xuôi hắn cũng chỉ là vừa mới được biết, trước đó phía triều đình Yến quốc bên kia ngay cả hắn cũng không có nói cho biết, cho đến khi hắn đi tới bên này, đem tin tức phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo có tới Kim Châu truyền về lại cho Yến Kinh, đạt được phụ thân chỉ điểm sau đó được triều đình thụ ý, về sau đó mới được biết đến chuyện này.
Cao Thiếu Minh đổi đề tài, “Ngưu Hữu Đạo đã tới Kim Châu rồi.”
Triệu Sâm: “Có nghe nói.”

Cao Thiếu Minh: “Không dối gạt phủ lệnh, ta vừa mới nhận được tin tức từ Yến Kinh bên kia, lần này, ta không thể lại để cho Ngưu Hữu Đạo còn sống rời khỏi Kim Châu được.”
Chuyện tình năm đó, huynh đệ thủ hạ bị tổn thất nặng nề, hắn lại bình yên thoát thân, có chút không dám đối diện những người kia, cho nên hắn một mực canh cánh trong lòng đối với chuyện năm đó thất bại tan tác phải chạy trở về, không nghĩ tới lần này lại sắp sửa giao thủ với Ngưu Hữu Đạo lần nữa, hàng ngày hắn vẫn nghĩ tới muốn rửa sạch mối hận này, lần này cơ hội được đưa đến tận tay, hắn không muốn bỏ qua.
Triệu Sâm lý giải ý nghĩ của phía Yến Kinh bên kia, đối với Yến Kinh bây giờ mà nói, Ngưu Hữu Đạo là tồn tại gây vướng tay vướng chân nhất tại Nam Châu, muốn động thủ với Nam Châu, liền phải diệt trừ tai hoạ ngầm này ngay.
Có điều hắn vẫn nhắc nhở: “Ngươi muốn động thủ tại phủ thành này sao? Ta khuyên ngươi nghĩ lại cho thật kỹ, lực lượng của Vạn Động Thiên Phủ ở đây không thể khinh thường được, không dễ dàng đắc thủ như vậy, một khi bị bại lộ, ngươi cho rằng Kim Châu bên này không dám giết ngươi?”
Cao Thiếu Minh: “Ta đương nhiên sẽ không động thủ ở trong phủ thành này, phía Yên Kinh bên kia đã điều nhóm nhân thủ thứ nhất đến rồi, chuyện động thủ không cần làm phiền phủ lệnh ra tay. Nhưng mà không biết ở trong thành Kim Châu này đã được ngấm ngầm bố trí bao nhiêu tai mắt, mà lực lượng của Yến quốc ở trong này hơi yếu kém, người của ta ở chỗ này cũng không tiện phái đi theo dõi, nghe nói, trên tay Ngưu Hữu Đạo còn có phi cầm tọa kỵ nữa. Ta tin tưởng thám tử của ‘Quan Tinh đài’ quý quốc ở bên này cũng sẽ không yếu kém, cho nên khẩn cầu phủ lệnh giúp đỡ ta một chút sức lực, giúp ta tiếp cận Ngưu Hữu Đạo, đừng để cho hắn chạy.”
Cái gọi là Quan Tinh đài Triệu quốc, chính là tổ chức cùng loại với Điệp Báo ti của Yến quốc. . .  . . .
Lưu Phương quán, trong một tòa đình viện khác, một con Kim Sí từ trong màn đêm hạ xuống.
Một lát sau, phó sứ Tấn quốc, Lưu Đức Chính bước nhanh đi vào trong một gian phòng ngủ, trong phòng ngủ, chính sứ Sở Tương Ngọc đang còn ngồi ngâm chân.
Phó sứ đi vào, cho hạ nhân lui ra, sau đó đưa một phần mật tín lên cho Sở Tương Ngọc, rồi thấp giọng nói: “Bệ hạ có chỉ thị, nếu có cơ hội, bảo chúng ta tùy cơ mà diệt trừ Ngưu Hữu Đạo.”
Sở Tương Ngọc hơi nhíu mày, không nghĩ tới sau khi truyền tin tức Ngưu Hữu Đạo đang ở đây về cho Tấn quốc biết, thì sau đó cư nhiên lại nhận được hồi đáp như thế này.
Đưa tay tiếp lấy tin xem xét, xem qua xong than nhẹ: “Bệ hạ đây là đang ra mặt cho vị Thiệu đại công tử kia a, xem ra bệ hạ thật đúng là coi trọng Thiệu Bình Ba này. Đức Chính huynh, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Phó sứ Lưu Đức Chính hơi cân nhắc một lúc, mới từ từ nói: “Bệ hạ cũng đã nói rồi, là nếu có cơ hội, còn có đệm hai từ ‘tùy cơ’ đằng sau nữa, nếu thật sự không tìm thấy cơ hội mà nói, theo cách nhìn của ti chức, chuyện này cũng không cần phải miễn cưỡng, miễn cho làm chậm trễ chính sự của chúng ta. Đương nhiên, nếu là ý chỉ của bệ hạ, thì chúng ta vẫn cần phải hết sức cố gắng tìm cơ hội.”
Sở Tương Ngọc gật đầu, “Đức Chính huynh cao kiến, vậy chuyện này cứ giao cho huynh đi xử lý vậy.”
. . .  . . .

Nam Châu cảnh nội, một con Hắc Ngọc Điêu đang bay vòng quanh một chỗ trong dãy núi rừng, Triều Thắng Hoài đang ngồi cưỡi trên đó lấy ra hai tấm kim phiếu, trên mặt mỗi tấm đều có ghi trị giá 100 kim tệ, chia đều ra cho hai tên đệ tử Vạn Thú môn rồi nói, “Đã làm phiền hai vị sư huynh đưa tiễn, đây là một chút tâm ý, mong rằng không có ghét bỏ.”
Hai người mới đầu từ chối, sau đó thịnh tình không thể từ chối được nữa mới nhận lấy, một vị sư huynh trong đó dặn dò: “Một mình ở bên ngoài, nên cẩn thận một chút, có chuyện gì kịp thời liên hệ với sư môn, tranh thủ thời gian về sớm một chút.”
“Vâng ạ, đã nhớ kỹ. Hai vị sư huynh, xin cáo từ.” Triều Thắng Hoài chắp tay.
“Đi đường cẩn thận.” Hai vị sư huynh chắp tay đáp lễ.
Triều Thắng Hoài quay người, tung mình bay vút đi, lướt vào sâu trong màn đêm mênh mông.
Bay ra khỏi rừng núi về sau, bay lượn ven đường cái, tìm tới một tòa dịch trạm dọc đường, mua con ngựa, một đường mau chóng phi đi.
Hắn lần này đi ra ngoài là muốn tới Thanh Sơn quận tìm Ngưu Hữu Đạo, vì thế không tiếc tìm cái cớ đi ra ngoài du lịch, cưỡi phi cầm tọa kỵ của Vạn Thú môn ra ngoài làm việc.
Chuyện bốn vị đồng môn kia nếu Ngưu Hữu Đạo không cho hắn một câu trả lời xác thực mà nói, hắn ăn ngủ không yên, cả ngày cứ hoảng sợ không thôi, lần này rời đi xem như không thèm đếm xỉa gì nữa. . .  . . .
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cũng khó có thể xua tan không khí âm u vô hình bao phủ trong phủ thứ sử Kim Châu.
Ngưu Hữu Đạo thì trái lại, thong dong bình tĩnh, ngồi trong phòng tĩnh tâm tu luyện.
Quản Phương Nghi gõ cửa đi vào, nhìn thấy hắn lúc này còn có thể an tâm tu luyện được, cũng thực bội phục tâm tính của hắn, đao không đặt đến trên cổ của vị này mà nói, vị này từ trước đến nay từng làm cái gì thì làm cái đó.
Nàng đi theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, mặc kệ là ở trong nhà hay là ở bên ngoài, chỉ cần có thời gian, thì phát hiện Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ buông lỏng việc tu luyện qua bao giờ, biết rất rõ ràng hắn có không ít việc, nhưng nhìn qua thì trông như đang rất thảnh thơi.
“Có chuyện gì.” Ngưu Hữu Đạo vẫn nhắm mắt lên tiếng hỏi.

Quản Phương Nghi: “Phía bên kia gửi tới tin tức, căn cứ triệu chứng và quá trình trúng độc bên này cung cấp, bên kia đoán chừng hai mẹ con đã bị là trúng loại độc gọi là ‘Hồng Hài Nhi’.”
Tây Du Ký? Ngưu Hữu Đạo mở mắt, sửng sốt một chút, trong phút chốc có loại cảm giác bị rối loạn, chợt lấy lại tinh thần hỏi: “Nếu đã biết là độc gì, vậy có có biện pháp cứu chữa hay không?”
Quản Phương Nghi lắc đầu: “Bên kia nói, loại độc này không giống với những loại độc bình thường khác, nói đó là kỳ độc trời sinh đất dưỡng, ở trong khu vực đầm lầy đầy độc chướng, có điệu kiện đặc thù mới có thể thai nghén sinh trưởng, tương tự như nhân sâm vậy, toàn thân đỏ thẫm. Vật này trước khi hình thành linh tính là thứ đại bổ, cũng không có độc tính gì, sau khi có linh tính thành tinh rồi mới sinh ra độc tính này, có thể hóa thành tiểu nhi toàn thân hồng nộn chơi đùa ở trong đầm lầy, người không biết lại thân cận, một khi để nó vồ cho bị thương, chắc chắc sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bởi vậy mới có xưng hô là ‘Hồng Hài Nhi’.”
“Sau có người căn cứ độc tính kỳ lạ của vật này mà ra tay săn giết, dùng để bào chế độc vật, từng có tiền lệ phi tử trong hoàng cung dùng qua vật này để mưu hại đối thủ nhằm tranh giành tình cảm, còn ở bên ngoài thì trái lại có rất ít người sử dụng, cũng khó tìm thấy. Bởi vì độc này khi gặp phải máu huyết đã mới có thể sinh ra hiệu quả kỳ độc, đối với người bình thường thì chẳng có tác dụng gì, trừ phi đối phương đã bị thương trước đó. Nhưng nữ nhân thì có kinh nguyệt, có thể lợi dụng được vật này, cho nên vật này bình thường đều là dùng để nhằm vào nữ nhân. Thứ này rất hiếm thấy, bên kia cũng chỉ là nghe nói qua, chưa từng thấy qua, nói đã bất lực.”
“Bất lực?” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên là đã quen làm chuyện ám sát mà, vừa nghe chút triệu chứng liền đã biết là thứ gì, về sau nhớ đề phòng kỹ thêm một chút, trên tay bên kia có khả năng có thứ này.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc, “Làm sao mà biết?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy qua, ngay cả thử cứu cũng chưa có thử, bên kia làm sao biết bọn hắn sẽ bất lực? Theo ta thấy, bọn hắn một là không muốn cứu, hai là trên tay cũng có thứ này, bọn hắn biết có chạy tới cũng cứu không được. Vào lúc này bọn hắn sẽ không làm hư chuyện của ta, vậy nên cái lý do sau sẽ có khả năng xảy ra nhiều nhất.”
Quản Phương Nghi như có điều suy nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa việc này, quả quyết đứng dậy, bắt kiếm cầm trên tay, ra khỏi cửa, trực tiếp đi tìm Tư Đồ Diệu.
“Hồng Hài Nhi?”
Tư Đồ Diệu sau khi nghe nói tới vật này, có chút nghi hoặc.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có thể là bị trúng loại độc này, Tư Đồ chưởng môn hỏi lại xem, người nào có thể giải được loại độc này?”
Tư Đồ Diệu lập tức kêu người gọi những đồng môn am hiểu chữa trị đến, hỏi mọi người xem có ai từng nghe nói qua vật này, kết quả đều đứng đó lắc đầu, đều không có nghe nói qua, vẫn là không có chỗ xuống tay điều trị.
Hy vọng của Ngưu Hữu Đạo với Hiểu Nguyệt các bên kia phá diệt.
Thấy không có giải pháp, Tư Đồ Diệu cho những người khác lui xuống, lưu lại chỉ mỗi mình Ngưu Hữu Đạo, sau đó thấp giọng thông báo, “Sợ bọn kia sẽ sớm rời đi, bên này đã mau chóng chuẩn bị, hai ngày sau, bên này sẽ mở một bữa tiệc chiêu đãi ở tại Lưu Phương quán, đã phát thiệp mời rồi.”

Ngưu Hữu Đạo vừa nghe qua đã biết thâm ý, biết bên này đã chuẩn bị hai ngày sau sẽ động thủ, bèn gật đầu: “Tốt!”
Rời khỏi bên này, vừa về phòng mình không bao lâu, Quản Phương Nghi lần nữa tìm đến báo, “Trong nhà truyền đến tin tức, nói Triều Thắng Hoài có ghé qua tìm ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo đang đi dạo trong phòng suy nghĩ dừng bước, “Bí mật đưa người tới đây.”
Quản Phương Nghi nhắc nhở: “Nhưng Triều Thắng Hoài có nói, hắn có lưu lại di chúc tại Vạn Thú môn, một khi hắn không thể quay về, thì hết thảy những gì ngươi làm đều sẽ bị tung ra.”
Còn uy hiếp nữa! Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Trả lời hắn, khẳng định sẽ để hắn còn nguyên lành trở về, chỉ đưa người tới đây là được.”
Quản Phương Nghi: “Còn có một chuyện, chuyện này chính ngươi tự xem đi.” Đưa một phong mật tín cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo cầm lấy mở tung ra xem xét, là tin tức từ Đại Thiền sơn truyền đến, đại nội Yến Đình Ca Miểu Thủy đã tự mình đi một chuyến tới Đại Thiền sơn, đề nghị Đại Thiền sơn phối hợp Yến Đình chỉnh đốn Nam Châu, vừa uy bức vừa dụ lợi.
Hoàng Liệt thông báo cho bên này biết rõ ràng, bọn hắn không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt, chỉ qua loa cho Ca Miểu Thủy rời đi.
Đưa tin này tới, là muốn nói với Ngưu Hữu Đạo, xem ra Yến Đình muốn động thủ với Nam Châu thật rồi, hỏi Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị ứng đối như thế nào.
Quản Phương Nghi nhắc nhở: “Đại Thiền sơn đang còn quan sát.”
Ngưu Hữu Đạo run tay một cái, đốt cháy phong mật tín, nhìn chằm chằm ánh lửa hờ hững nói: “Chuyện nhân chi thường tình*, nếu bên này không có cách nào ứng đối, Đại Thiền sơn sẽ không chịu bồi theo đi chết, thấy gió đảo chiều cũng không phải kỳ quái. Người ta cũng không có một lời đáp ứng luôn, cũng không có sinh sự trong nội bộ Nam Châu, đã là rất tốt rồi.” (*lẽ thường con người)
Quản Phương Nghi: “Vậy Hoàng Liệt bên kia cần trả lời thế nào?”
“Không cần trả lời!”
“Không cần trả lời?”
“Nói một lần là đủ rồi, còn muốn coi hắn là con nít ba tuổi cần dỗ dành hay sao? Chỉ cần ta không chết, thách Hoàng Liệt hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!”
Quản Phương Nghi nhìn hắn trên dưới một chút, ‘chậc chậc’ hai tiếng, đột nhiên cảm giác bá khí trong người hắn bộc lộ ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.