Đạo Quân

Chương 564: Đồng tâm hiệp lực




Chương 564: Đồng tâm hiệp lực
Edit: Luna Huang
Tư Đồ Diệu trầm ngâm không nói gì, hắn đang suy nghĩ lại về những lời nói này.
Lê Vô Hoa thì bị thuyết phục, mắt nhìn chằm chằm chưởng môn sư huynh, miệng mấp máy muốn nói lại thôi, thấy chưởng môn sư huynh chậm chạp mãi không có biểu lộ thái độ, rốt cục nhịn không được lên tiếng cầu khẩn, “Hắn nói rất có đạo lý, làm như thế thì sẽ có nhiều hi vọng cứu được hai mẫu tử hơn. Chưởng môn, liền làm theo lời hắn nói đi, ta van xin sư huynh!”
Tư Đồ Diệu ngẩng mắt lên, liền giận dữ mắng mỏ: “Hồ đồ!”
“Chưởng môn, xem xét ở mặt tình cảm sư huynh đệ bao lâu. . .”
“Ngươi còn nói nữa? Người đâu!” Tư Đồ Diệu hô một tiếng, lập tức có mấy người chạy vào, hắn chỉ vào Lê Vô Hoa nói: “Bắt đưa xuống trông chừng lấy, chưa được ta cho phép, không được thả hắn ra!”
“Sư huynh!” Lê Vô Hoa giật nảy mình, không đợi hắn kịp nói nhiều, đã bị người ở sau lưng tập kích, xuất thủ chế trụ lại, bị hai người lôi xuống dưới ngay tại chỗ.
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh nhíu mày nhìn.
Tư Đồ Diệu mặt đen thui, đưa mắt nhìn theo, tức giận đến quá sức.
Hắn cũng không phải là phản đối ý kiến của Ngưu Hữu Đạo, mà là do bị thái độ của Lê Vô Hoa làm cho tức giận, phát hiện Lê Vô Hoa đã quá hồ đồ rồi, đặt tình cảm riêng tư của mình còn lớn hơn cả lợi ích của tông môn, phát ngôn bừa bãi, nói bậy nói bạ, những lời đó mà có thể nói ra được? Còn nói thẳng trước mặt người khác nữa? Có một số chuyện, chỉ có thể làm, lại không thể nói ra.
Coi như bên này muốn công khai tin tức, cho dù là có thể kích động Kim Châu sinh nội loạn, cũng là vì lợi ích của Vạn Động Thiên Phủ, mà không phải là bởi vì cứu vợ con ngươi, cũng không phải là bởi vì mối quan hệ sư huynh đệ giữa ta và ngươi mà đưa ra quyết định như vậy!
Nếu không, một khi bởi vì quyết định này mà khiến cho mọi chuyện đổ vỡ, vậy có phải cũng muốn hắn người làm chưởng môn này phải chịu trách nhiệm vì đã đưa ra quyết định bởi vì tình cảm cá nhân chăng?

Bởi vì chuyện cá nhân mà vứt bỏ Kim Châu, trách nhiệm lớn như vậy, chưởng môn như hắn gánh nổi sao? Ngoại trừ tự nhận lỗi thoái vị ra, đã không còn lựa chọn nào khác!
Ở chỗ này là không thể có chuyện vì tình cảm cá nhân mà đưa ra quyết định, hiện tại hết thảy các quyết định đưa ra đều là suy nghĩ cho tông môn, không thể trộn lẫn bất luận tình cảm cá nhân riêng tư nào vào được!
Nói năng bậy bạ, quả thực là nước vào não rồi!
Với trạng thái cảm xúc hiện tại của Lê Vô Hoa, hắn đã không dám cho tên này ở bên ngoài được nữa, nếu không một khi tên này không kiềm chế được, còn không biết là sẽ chọc ra chuyện gì nữa, trước hết cứ khống chế lại đã.
Đúng lúc này, một tên trưởng lão ở bên trong xem bệnh bước đi ra, bẩm báo: “Chưởng môn, tình huống không ổn, chúng ta chưa từng gặp qua loại bệnh trạng này bao giờ, không biết đường nào mà lần nữa. Dựa theo tình trạng hiện nay, coi như chúng ta toàn lực kéo dài, chỉ sợ trưởng công chúa cũng sẽ không kiên trì được quá một tháng, còn đứa bé thì tối đa kéo được mười ngày.”
Mười ngón tay Ngưu Hữu Đạo đang chụp trên chuôi kiếm khẽ nhúc nhích, kết quả này không khác gì so với kết quả hắn nghe được từ Lê Vô Hoa cả.
Tư Đồ Diệu bình tĩnh trở lại, trước tiên thử đứng ở lập trường của Ngưu Hữu Đạo mà ngẫm nghĩ, suy xét xác nhận Ngưu Hữu Đạo chắc hẳn sẽ không hại bên này, Ngưu Hữu Đạo có lẽ cũng không muốn nhìn thấy Kim Châu bị xảy ra chuyện, nếu không Nam Châu cũng sẽ gặp phải bất lợi.
Có được phán đoán này rồi, hắn mới đưa ra quyết định cuối cùng, quay sang nói với trưởng lão đứng bên cạnh: “Ngưu lão đệ nói cũng có lý, không thể để triều đình nắm mũi dắt đi được, nhất định phải xáo trộn tiết tấu động thủ của triều đình, lấy lui làm tiến, để cho bất ổn nội bộ bị bại lộ ra trước, tranh thủ thời gian cho chúng ta xây dựng đoàn kết nội bộ. Lập tức đưa tin tới các nơi giao dịch buôn bán lớn, chiếu theo lời Ngưu lão đệ nói xử lý, lập tức đi làm, không được chậm trễ!”
Cũng đích xác là không kéo dài được nữa, với tình trạng thân thể của Hải Như Nguyệt hiện tại, đã không kéo dài được quá lâu, sau khi bên này truyền tin tức ra xong, còn không biết Quỷ Y có thể nghe được hay không nữa, coi như nghe được rồi chạy đến, cũng không biết người ta đang ở nơi nào, không biết trên đường đến đây cần phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngưu Hữu Đạo muốn cùng lúc thực hiện nhiều biện pháp cũng chính là có ý như vậy, nhất định phải tranh thủ thời gian.
“Vâng!” Một tên trưởng lão lĩnh mệnh rời đi.
Sự tình đã an bài xong xuôi, có thể tìm được Quỷ Y tới hay không cũng chỉ có thể là phó thác cho mệnh trời, nhưng có thể tranh thủ được thời gian thì vẫn cần phải tranh thủ, sắc mặt Tư Đồ Diệu giãn ra lại, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Song phương chúng ta đã là liên minh, thấy Kim Châu gặp nạn, chắc hẳn Nam Châu cũng sẽ không ngồi yên không lo đến chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không phải ta đã đến rồi sao?”
Tư Đồ Diệu lắc đầu: “Đại quân chém giết, đầy khắp núi đồi, cuồn cuộn như dòng nước lũ, ngươi có thể khiến trời long đất lở, hay là có thể dời non lấp bể? Đây không phải chuyện ngươi đến liền có thể ngăn trở. Ý của ta là, Nam Châu có thể điều động được bao nhiêu nhân mã đến giúp ta?”
Ngưu Hữu Đạo nghe một đằng, trả lời một nẻo, thình lình phun ra một câu, “Thương Kiến Hùng muốn động thủ với Nam Châu!”
Mấy vị cao tầng bên phía Vạn Động Thiên Phủ nghe vậy hơi giật mình, như thế chẳng phải có nghĩa là Nam Châu cũng đã rơi vào tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, đã không có cách nào điều viện binh đến sao?
Tư Đồ Diệu phản ứng cũng không chậm, ý thức được cái gì, híp mắt nói: “Ý của ngươi là, Hải Vô Cực ra tay với Kim Châu, rồi Thương Kiến Hùng ra tay với Nam Châu, là do hai bên đã dự mưu trước cùng liên thủ hành động?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Tám chín phần mười chính là như vậy. Thoạt đầu ta chỉ cho rằng Thương Kiến Hùng muốn động thủ với Nam Châu thôi, nên mục đích ta tới đây cũng chỉ là để phòng ngừa chuẩn bị, lỡ như có gì thì sẽ thương lượng mượn binh, một khi thế cục lên đến tình trạng nhất định phải cứng đối cứng, thì hi vọng phía các ngươi bên này có thể xuất động nhân mã tới viện trợ, ai ngờ lại gặp phải sự tình như thế này.”
“Phiền phức mà Nam Châu cùng Kim Châu gặp phải, chắc hẳn có liên quan đến nhau, nếu không thì thật sự quá trùng hợp rồi, có lẽ Thương Kiến Hùng cùng Hải Vô Cực đã âm thầm thông đồng với nhau xong xuôi hết cả rồi, một bên canh giữ một bên, không để cho chúng ta có cơ hội liên thủ, đồng thời lại có thể giúp bọn hắn giảm bớt được phiền toái, còn có thể đạt được như ý muốn. Tư Đồ chưởng môn, những người như ngươi hay ta ở trong tu hành giới này, cũng không thể không thừa nhận rằng, để chơi loại thủ đoạn đại cách cục như thế này, thì tốc độ phản ứng của chúng ta so với những kẻ chìm đắm trong đạo này, vẫn là chậm hơn một chút.”
Tư Đồ Diệu sắc mặt ngưng trọng, “Hai nước cùng đồng thời xuất thủ, ngươi ta sợ là phiền phức rồi.”
Thực lực cách xa, nếu hai nước không có cố kỵ gì, muốn nhất định phải động đến bọn hắn, thì căn bản không phải là bọn hắn có thể ngăn cản được.
“Tư Đồ chưởng môn, mượn một bước nói chuyện đi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời.
Lúc này, cũng không có gì hay ho để già mồm, Tư Đồ Diệu theo lời hắn bước đi đến một bên, rồi cùng nhau tiến vào trong một ngôi đình ở phụ cận.
Người Vạn Động Thiên Phủ liếc nhìn nhau.

Vào trong đình, Tư Đồ Diệu nghiêng đầu về phía bọn hắn, hỏi “Có chuyện gì mà cần phải tránh đi đồng môn của ta?”
“Không phải là muốn trốn tránh bọn hắn, mà là vì việc can hệ trọng đại, không muốn bị rò rỉ phong thanh. Nơi này là địa bàn của ngươi, có một số việc cần Tư Đồ chưởng môn hỗ trợ. Theo ta được biết, Yến sứ cùng Tống sứ đều đã đến bên này, ta hi vọng giữa hai phe bọn họ có thể phát sinh chút xung đột.” Thanh âm Ngưu Hữu Đạo chợt hạ thấp xuống, thì thầm bên tai Tư Đồ Diệu một trận.
Tư Đồ Diệu không hiểu: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tư Đồ chưởng môn không nên hỏi nhiều, cứ việc nhìn kết quả là được.”
Tư Đồ Diệu: “Ngươi không nói rõ ràng, ta há có thể mơ hồ giúp ngươi làm việc được?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ là để cho bọn hắn phát sinh chút xung đột mà thôi, châm ngòi xong liền thu tay lại, sẽ không để cho Vạn Động Thiên Phủ phải tiêu tốn lực lượng, cũng như sẽ không để cho Vạn Động Thiên Phủ bị dính phiền phức gì.”
Tư Đồ Diệu: “Nhưng ta vẫn là muốn biết rõ tường tận, ta không có khả năng u mê không rõ đi làm loại chuyện này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Những liên quan trong đó, đối với bản thân ta rất là to lớn, ta không có cách nào nói tường tận với chưởng môn được. Ta chỉ muốn nhắc nhở chưởng môn một chút, chuyện Kim Châu ta có một số suy nghĩ, nghe nói Tề quốc với Vệ quốc đang còn tăng binh lực tới biên cảnh phía Tấn quốc, Hàn quốc thì lại đang giằng co với Yến quốc, lại thêm Yến quốc muốn động thủ Nam Châu nữa. Vậy là xung quanh Triệu quốc đã không có cái gì cản trở, cái này chỉ sợ mới chính là nguyên nhân Hải Vô Cực dám vọng động, cho nên kiếp nạn của Kim Châu lần này có muốn tránh cũng không thể tránh, Hải Vô Cực tất nhiên sẽ xuất binh tiến đánh Kim Châu.”
“Chỉ có giải quyết nguy cơ của Nam Châu xong đã, Nam Châu mới có thể rảnh tay, điều nhân mã giết vào cảnh nội Triệu quốc, trợ một chút sức lực giúp giải vây cho Kim Châu!”
Ánh mắt Tư Đồ Diệu lấp lóe, tựa hồ đã có chỗ suy đoán, “Ngươi muốn kéo Tống quốc vào tạo áp lực cho Yến quốc?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên, khoa tay chỉ bốn phía Đông tứ quốc: “Trên Hàn, dưới Yến, trái Triệu, phải Tống. Bắc Châu phía bên kia đang giằng co cùng Hàn quốc, Thương Kiến Hùng không quan tâm, vẫn cứ muốn động thủ với Nam Châu, có thể thấy được quyết tâm đến cỡ nào. Cho nên một khi tình huống có biến, chúng ta nhất định phải cho Tống quốc một cái cớ không nhịn được phải xuất binh!”
“Một khi Tống quốc và Yến quốc cãi vã nhau rồi, nếu như nội bộ Yến quốc vẫn còn muốn đụng binh với Nam Châu, Triệu quốc lại phải động thủ với Kim Châu, Hàn quốc mất đi sự cản trở của Triệu quốc bên này, tình thế đang giang co tại Bắc Châu bên kia liền có thể sẽ đùa giả thành thật, mất như chơi.”
“Không nói Hàn quốc có thể liên thủ Tống quốc tiến đánh hay không, chỉ cần nhìn thấy Hàn quốc thừa dịp loạn lạc tấn công Yến, có cớ tốt đẹp trên tay, Tống quốc há có thể nhịn không xuất thủ kiếm một chén canh hay sao?”
“Yến quốc đơn đấu với Hàn quốc, còn có thể liều mạng khô máu một trận, nhưng một khi cả hai nước Hàn, Tống cùng đồng thời công phạt, Yến quốc liền có nguy hiểm bị diệt quốc, hậu quả nghiêm trọng như vậy, Thương Kiến Hùng gánh không nổi! Không nói Thương Kiến Hùng còn dám tiến đánh Nam Châu nữa hay không, tam đại phái Yến quốc là người thứ nhất nhảy ra mạnh mẽ ngăn cản đầu tiên.”
“Chỉ cần Thương Kiến Hùng không còn dám động thủ với Nam Châu nữa, Nam Châu liền có thể thong dong điều động nhân mã đi tiếp viện cho Kim Châu. nhân mã Nam Châu vừa đến, có viện binh xuất kích, sĩ khí Kim Châu liền có thể ổn định, đối mặt hai châu liên thủ, chỉ sợ Hải Vô Cực cũng phải suy tính lại hậu quả của trận chiến này, một khi để chiến sự kéo dài, xen vào đó là tình thế giương cung bạt kiếm chờ chực xúc nhau giữa Yến quốc và Tống quốc, khi đó Hàn quốc liền có khả năng thong dong bứt ra, giết vào Triệu quốc kiếm tiện nghi.”

“Lúc này mặc dù Triệu quốc không có ai cản trở, đồng dạng cũng không có trợ lực của các nước khác, Hải Vô Cực sợ là cũng không dám động loạn Kim Châu, nguy cơ tự nhiên được hóa giải!”
Tư Đồ Diệu nghe xong hưng phấn không thôi, nhịn không được lấy quyền đấm chưởng, mở miệng khen, “Hay!”
Phất tay áo ra phía sau lưng, đi qua đi lại một trận, kể từ đó, coi như không cứu chữa được hai mẫu tử Hải Như Nguyệt, cũng có khả năng bảo trụ được Kim Châu, có thể cho bên này thời gian thong dong chỉnh đốn Kim Châu.
Những người đứng cách đó không xa đều nhìn ra chưởng môn đang hưng phấn, đều cùng quay mặt nhìn nhau.
“Khó trách lão đệ có thể đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu.” Tư Đồ Diệu nhịn không được vỗ vỗ bả vai Ngưu Hữu Đạo, “Kế này rất hay! Chỉ là. . .”
Thần sắc đang hưng phấn bỗng nhiên cứng lại, có nghi vấn hỏi: “Chỉ hơi chút châm ngòi liền có thể cho được Tống quốc một cái cớ không nhịn được phải xuất binh dễ vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo đưa một tay nhấn nhấn xuống, “Vạn Động Thiên Phủ khó giữ bí mật nếu để cho quá nhiều người biết, việc này quyết không thể để lộ ra nửa điểm phong thanh, Tư Đồ chưởng môn cần tìm người đáng tin làm việc. Chỉ cần giữ bí mật, việc còn lại tự ta sẽ thao tác, không cần Vạn Động Thiên Phủ hao tâm tổn trí.”
“Tốt, lần này ngươi ta cùng đồng tâm hiệp lực, chung tay độ qua kiếp nạn này. . .  . . .” Tư Đồ Diệu bắt lấy cổ tay hắn, vô cùng thân mật, hai người ở trong đình thì thầm bàn bạc thật lâu.
. . .  . . .
Lưu Phương quán, đêm yến tĩnh người không yên tĩnh, sứ thần chư quốc đi vào thành, chuyện thăm viếng lẫn nhau cũng là bình thường.
Yến sứ Cao Thiếu Minh dẫn một đám người đi tới bên ngoài chổ Triệu Sâm tạm ở, thủ vệ đi vào thông báo, còn đám người Cao Thiếu Minh thì chờ ở bên ngoài.
Yến sứ đời trước bị giết, cuộc tranh cãi mồm giữa hai nước Yến Triệu lắng lại về sau, Cao Thiếu Minh liền tiếp nhận lấy chức sứ thần Yến quốc đi tới Triệu quốc bên này.
Vị này cũng không phải xa lạ gì với Triệu quốc cả, hắn vốn chính là người của Điệp Báo ti Yến quốc, từng lấy thân phận thương nhân Toàn Thiếu Khang tiềm ẩn tại Triệu quốc nhiều năm. Năm đó khi Yến quốc truy sát Ngưu Hữu Đạo, hắn từng từ xa giao thủ với Ngưu Hữu Đạo qua. Sau đó bởi vì thất thủ, khiến cho Điệp Báo ti Yến quốc gặp phải tổn thất cực lớn mà rút lui về lại Yến quốc.
Có thể lần nữa quay lại Triệu quốc làm sứ, có chút ít liên quan tới việc hắn quen thuộc tình huống Triệu quốc hơn nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.