Đạo Quân

Chương 490: Đoạn tuyệt quan hệ




Chương 490: Đoạn tuyệt quan hệ
Edit: Luna Huang
Nói trắng ra, chính là người ta cảm thấy ngươi có giá trị lợi dụng.
Nghe đến đó, Quản Phương Nghi đại khái hiểu, hỏi: “Ngươi muốn an bài Thượng Thanh tông đi Vệ quốc?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Có một số việc, trước kia không có điều kiện giải quyết, bây giờ đã có điều kiện rồi, cũng là nên kết thúc. Đi, đi mời Đường Nghi đến đây nói chuyện một chút.”
Bên này cho mời, Đường Nghi tự nhiên rất nhanh chạy tới.
Trước đó Ngưu Hữu Đạo nói, cho hắn cân nhắc mấy ngày, Thượng Thanh tông bên kia đang một mực chờ đợi, không tiếp tục tới quấy rầy nữa. Bây giờ thấy hắn chủ động cho mời, nghĩ chắc là đã có quyết định cuối cùng, lần này ngay cả Đường Tố Tố cũng cùng chạy đến.
Lúc mấy người đi vào, trong phòng đã nhờ chủ quán chuẩn bị cho một bàn rượu ngon, thức ăn ngon.
“Chư vị, mời!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười mời.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, còn là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương cho bên này cái khuôn mặt tươi cười, càng là lần đầu nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo nhiệt tình khoản đãi như vậy, trước kia gặp mặt, thế nhưng là chưa từng cho sắc mặt gì tốt đẹp cả.
Hắn càng khách khí, mấy người ngược lại càng cảm thấy có hơi bất an.
“Mời ngồi!” Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống trước, sau đó lần nữa đưa tay ra mời.
Quản Phương Nghi lại đặt thêm một bộ đồ ăn trên bàn, trước đó không ngờ là Đường Tố Tố cũng tới.
Đường Nghi khẽ gật đầu với mấy người đi theo, sau khi nàng ngồi xuống, ba vị trưởng lão cũng ngồi vào chỗ.
Quản Phương Nghi chấp bình, rót rượu giúp mọi người, rót trước cho Ngưu Hữu Đạo một chén, còn chưa kịp rót cho những người khác, Ngân nhi lại đoạt mất, trực tiếp giật bình rượu nàng đang cầm trên tay, “Ta biết, để ta, ngươi tránh ra đi.”

Quản Phương Nghi gượng cười, thối lui sang một bên.
Mấy người Thượng Thanh tông nhìn sang Ngân nhi, ai cũng tò mò về thân phận của vị này.
Ngưu Hữu Đạo cũng mỉm cười nhìn Ngân nhi, có thể đem vị Yêu Vương này ra làm hạ nhân sai sử, cảm giác này tựa hồ cũng thật không tệ, xem ra có thể thử từ từ dạy dỗ được đây.
Nhưng một khắc sau, vẻ tươi cười ở trên mặt hắn cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt cũng đen lại.
Ngân nhi bưng bình rượu đưa lên ngửi ngửi, tựa hồ có chút thèm, muốn nếm thử mùi vị.
Nàng đúng là không khách khí thật luôn, muốn nếm liền nếm, cự nhiên cầm bình rượu giơ lên, kề sát miệng tu ùng ục ùng ục trước mấy hớp.
Sau đó còn chẹp chẹp miệng, con mắt cái mũi nhăn nhúm lại, rõ ràng là chê đồ uống không ngon, rồi để bầu rượu xuống, trực tiếp rót cho La Nguyên Công đang ngồi bên cạnh luôn.
Ngươi rót nước bọt cho ta uống? La Nguyên Công mộng rồi, chân tay có chút luống cuống, cản lại, hay là không ngăn cản đây?
Đường Nghi, Tô Phá, Đường Tố Tố cùng trợn mắt há hốc mồm, ngồi đứng hình nhìn xem Ngân nhi đang nghiêm túc rót rượu, phản ứng kia, chân chính là kinh động như gặp thiên nhân vậy.
Viên Cương đang canh giữ ở cửa ra vào, nhìn về phía bên này, thấy vậy cũng sợ ngây người, chiêu này chân chính là khiến cho người ta hốt hoảng không kịp chuẩn bị a!
“. . .  . . .” Đứng một bên Quản Phương Nghi thấy vậy a lên một tiếng, cũng bị kinh diễm, thấy choáng, chưa bao giờ nghĩ đến còn có thể chơi theo dạng này.
Ngưu Hữu Đạo nổi giận, gầm thét: “Hầu Tử, đuổi nàng ra khỏi ngay!”
Viên Cương bước nhanh chạy đến, trực tiếp bắt giữ Ngân nhi, giải đi ngay tại chỗ.
“Làm gì vậy? Ngươi làm gì vậy? Chán ghét, thả ta ra, thả ta ra mau!”

Ngân nhi tức giận bất bình, khó có được một lần gặp được một nhóm người tới chơi như vậy, tựa hồ còn chưa biết rằng mình đã làm sai cái gì, làm như rất ủy khuất, tiếp tục ồn ào la lối.
La lối không ngừng cũng vô dụng, bị Viên Cương cưỡng ép kéo đi.
Mặt đen như đít nồi Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Quản Phương Nghi lập tức bước tới lấy công chuộc tội, thu lại chén rượu cho La Nguyên Công uống, bầu rượu Ngân nhi đã uống qua cũng cất luôn, lần nữa đổi lại bình mới, một lần nữa rót cho mấy vị khác.
“Cũng không phải là vô lễ lãnh đạm, người phía dưới không hiểu chuyện, để mấy vị chê cười rồi, ta tự phạt một chén, chịu nhận lỗi với chư vị.” Ngưu Hữu Đạo nâng chén ngang đầu kính một chén.
Tô Phá khách khí nói, “Một chút chuyện nhỏ, không cần như vậy. Cô nương này nhìn ngây thơ hồn nhiên, trái lại là đáng yêu vô cùng.”
“Đáng yêu thì chưa hẳn, nhưng đầu óc thiếu muối ngược lại là có thật.” Ngưu Hữu Đạo bồi thêm một câu, lại rót rượu đầy, nâng chén mời, “Cũng coi như là đã cùng chư vị quen biết nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên cùng ngồi uống, là ta thất lễ, mời! . . . Làm sao vậy? Lo lắng trong rượu có độc?” Thấy mấy người chần chờ, bèn mở miệng truy hỏi.
Đường Nghi cầm chén nâng lên trước, ba vị kia mới hưởng ứng, cùng Ngưu Hữu Đạo nâng uống một chén.
Kỳ thật trong lòng mấy người cũng có biết chắc, người ta nói chỉ là nói khách khí, nếu  như vị này mà còn tại Thượng Thanh tông, thì nào có tư cách bình khởi bình tọa* cùng bọn hắn. (* ngồi uống ngang hàng)
Dùng ngôn ngữ khách khí với nhau vài câu về sau, Đường Nghi trực tiếp hỏi thẳng: “Gọi ta đến đây, không biết có chuyện gì cần phân phó?”
Ngưu Hữu Đạo: “Phân phó thì không dám, chỉ muốn hỏi Đường chưởng môn một chút vấn đề, không biết có thích hợp hay không nữa.”
Đường Nghi: “Cứ nói đừng ngại.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi ta đã cùng bái thiên địa, trải qua động phòng, nhưng là phu thê hữu danh vô thực, điểm ấy chắc hẳn Đường chưởng môn không có phủ nhận chứ?”
Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biết vị này đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, Đường Nghi nhìn thẳng hắn khẽ gật đầu, “Không sai.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đều nói là gả chó theo chó, gả gà theo gà, như vậy mới có chút điểm giống với phu thê, nếu như thuận theo ý tứ này, để Đường chưởng môn từ bỏ Thượng Thanh tông đi theo ta luôn, không biết Đường chưởng môn có nguyện ý hay không?”
Mấy người nghe vậy đồng thời sửng sốt, Đường Nghi nhìn thật kĩ hắn, bộ ngực chập trùng, rồi hít sâu một hơi hỏi: “Có phải ta đi với ngươi, ngươi liền có thể cố gắng hết sức suy nghĩ cho Thượng Thanh tông? Nếu là như vậy, ta có thể từ bỏ Thượng Thanh tông đi theo ngươi, xem ngươi là giường cột, ngươi nói như thế nào liền nghe theo như thế đó, không một câu oán hận.”
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, “Đường chưởng môn đã hiểu lầm ý của ta, ý của ta là, mặc kệ tương lai Thượng Thanh tông có chết hay sống, dưới tình huống ta mặc kệ Thượng Thanh tông, mời người đưa ra lựa chọn giữa ta và Thượng Thanh tông, ngươi muốn Thượng Thanh tông hay là muốn ta?”
Ba vị trưởng lão gần như đồng thời nhíu mày lại, bờ môi Đường Nghi hơi mím chặt, hỏi lại: “Ý của ngươi là chỉ để ý ta còn mặc kệ Thượng Thanh tông?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cũng có thể hiểu như vậy.”
Đường Nghi: “Đây chính là câu trả lời chắc chắn sau khi ngươi đã cân nhắc?”
Mấy người Thượng Thanh tông đều cho rằng bản than đã minh bạch ý nghĩ của Ngưu Hữu Đạo, lôi Đường Nghi đi hoàn toàn chính xác được bớt việc, có thể giảm bớt đi không ít phiền phức, không cần lưng đeo cái gánh nặng kia.
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Phải bồi ta cả đời, ta hy vọng ngươi có thể một lòng với ta, mà không phải như năm đó, ngươi chỉ muốn nghĩ cho Thượng Thanh tông, lại không để ý đến sống chết của ta. Nếu còn như vậy mà nói, ngươi nói nguyện ý theo ta thì cũng có khác gì so với lợi dụng ta đâu nào?”
Đường Nghi một mặt đầy khổ sở nói: “Ta cũng không phải là không để ý đến sống chết của ngươi! Cha ta với mẹ ta đều vì Thượng Thanh tông mà chết, cô gia gia và biểu thúc ta cũng là vì Thượng Thanh tông mà chết, Thượng Thanh tông còn có rất nhiều người cũng vì phục hưng Thượng Thanh tông mà chết, liền ngay cả sư phụ của ngươi, Đông Quách sư thúc cũng là như thế, bao nhiêu người đặt kỳ vọng vào, ngươi nói sao ta có thể từ bỏ được?”
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Hiện tại không nói thị thị phi phi với ân oán gì đó, ta cũng có thể từ bỏ cừu hận trước kia, chỉ cùng ngươi đàm luận tình cảm phu thê, ngươi có nguyện ý hay không?”
Không khí hiện trường nặng nề, đôi mắt Quản Phương Nghi sáng lấp lóe, nhìn người này lại nhìn người kia, quan sát phản ứng của mọi người.
Nàng hiện cũng không rõ ràng lắm, nếu như là đã quyết định muốn giúp người ta, đã muốn làm người tốt thì làm cho trót, cần gì lại náo ra một màn này.
Đường Nghi lắc đầu: “Thật xin lỗi, ta không làm được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là như thế, ngươi cảm thấy ngươi ta danh phận phu thê này còn có cần thiết phải tiếp tục kéo dài sao? Vừa vặn mấy vị trưởng lão đều ở đây, mọi người không ngại cùng làm chứng, kết thúc mối quan hệ không cần thiết tồn tại này. Các ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để cho Đường chưởng môn khó làm, nhất định bảo toàn danh dự cho Đường chưởng môn, Đường chưởng môn có thể viết thư ly dị, bỏ ta. Nguyên do cùng cách nói công khai ra ta cũng đã nghĩ giúp cho Đường chưởng môn xong rồi.”
Hắn đưa tay ra chỉ Quản Phương Nghi, “Liền nói phát hiện chuyện ta cùng Hồng Nương cẩu thả, Đường chưởng môn không chịu nổi, tức giận mà bỏ ta.”
Quản Phương Nghi im lặng, hai con mắt trắng liên tục lườm, rất muốn hỏi hắn, chuyện đâu có liên quan gì tới ta? Hà cớ lôi ta vào làm hỏng thanh danh của ta?
Bất quá cũng chỉ vẻn vẹn là phàn nàn ở trong lòng, thật sự cũng không quá coi đây là chuyện gì, biết Ngưu Hữu Đạo khẳng định là đang dự mưu cái gì đó, dù sao thanh danh của nàng sớm cũng đã xấu từ lâu, có thể dùng để giải quyết vấn đề cũng không có gì, cùng lắm thì hồi nữa nắm đầu tên Ngưu Hữu Đạo này ra mắng một trận đòi chút bồi thường là được.

Tại trong mắt mấy vị Thượng Thanh tông xem ra, Ngưu Hữu Đạo đây là muốn triệt để chặt đứt quan hệ với Thượng Thanh tông.
Sặc mặt Đường Tố Tố có chút giận dữ, trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, nói đến được tình trạng này, ta không ngại nói rõ ra luôn, lần này chúng ta tới tìm ngươi, là ý của Triệu Hùng Ca, ngươi có từng suy nghĩ qua, phải đối mặt với Triệu Hùng Ca như thế nào hay không?”
Ngưu Hữu Đạo thực sự không biết nên nói như thế nào với lão thái bà này, ân oán của vị này với Triệu Hùng Ca khi xưa hắn cũng có chỗ nghe thấy, bình thường cả đời không qua lại với nhau, y như cừu nhân vậy, hôm nay ngược lại là không thèm đếm xỉa đến.
Hắn cũng không muốn dây dưa vấn đề này, không có ý nghĩa, bình tĩnh nói: “Không dối gạt Đường trưởng lão, trước đó vài ngày ta đã có gặp mặt Triệu Hùng Ca, có nói chuyện qua rồi, đã đồng ý nên xử trí như thế nào là tùy ý ta. Ta cũng đáp ứng hắn, giúp Thượng Thanh tông tìm một đầu sinh lộ. Bất quá điều kiện tiên quyết của ta là, có một số chuyện, nhất định phải bỏ ra một chút đại giới*, nếu không ta cũng không cần thiết phải đi tìm phiền toái cho chính mình.” Khi nói ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào mặt Đường Nghi. (* giá lớn)
Mấy người đều đã rõ ràng, cái gọi là ‘đại giới’, chính là thư ly dị người ta vừa mới nói tới, phải đoạn tuyệt mối quan hệ cá nhân với Đường Nghi.
Cảm xúc của Đường Nghi có chút kích động: “Có phải ngươi vẫn còn đang canh cánh trong lòng bởi vì chuyện ta bị Vạn Thú môn bắt phải không? Ta lặp lại một lần nữa, trong sạch của ta không bị tổn hao gì, nếu như ngươi không tin. . .” Nàng cắn răng, “Đêm nay ta có thể lưu lại. . .”
Có thể làm cho một nữ nhân bảo thủ như nàng nói ra những lời như thế, đã xem như là xưa nay chưa từng thấy.
“Đường chưởng môn, ngươi suy nghĩ nhiều.” Ngưu Hữu Đạo cắt ngang ngay, “Ta đã liên lạc với nữ tướng Vệ quốc Huyền Vi rồi, nàng ta đã đáp ứng. Ngươi và ta căn bản cũng không có tình cảm phu thê, không cần thiết tiếp tục dây dưa nữa, ân oán trước kia cũng không đề cập đến nữa, coi như là ta có lỗi với ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện, Thượng Thanh tông tùy thời có thể đi sang Vệ quốc.”
Ba vị trưởng lão nghe xong có chút giật mình, Vệ quốc là nhà giàu nhất trong thất quốc, vị nữ tướng kia thì càng là nổi tiếng khắp thiên hạ.
Hoàng đế Vệ quốc hoang đường, gần như không để ý đến triều chính, toàn bộ đại quyền Vệ quốc cơ hồ đều nằm ở trong tay vị tỷ tỷ của hoàng đế, cũng chính là trong tay vị trưởng công chúa Huyền Vi kia.
Nếu có thể đi Vệ quốc, được Huyền Vi trông nom, tự nhiên là không phải một Bắc Châu Thiệu Bình Ba có thể so sánh. Đối với sự phát triển của Thượng Thanh tông trước mắt mà nói, coi như đi theo Ngưu Hữu Đạo, cũng chưa chắc có thể có được hoàn cảnh tốt như vậy để phát triển.
Nhưng nếu nhìn lâu dài mà nói, thì cũng không nhất định là tốt hơn đi theo Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo có thể khiến cho Huyền Vi chịu hỗ trợ, lực ảnh hưởng liền đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn hắn, chí ít bọn hắn chạy đi tìm Huyền Vi mà nói, chỉ sợ ngay cả mặt Huyền Vi cũng không gặp được.
Nhưng mà đã không có lựa chọn khác, Ngưu Hữu Đạo đã nêu điều kiện rất rõ ràng.
“Mặc kệ có đáp ứng hay không, ta và Thượng Thanh tông cũng đều sẽ không còn có bất kỳ mối quan hệ gì. Mà cơ hội cũng chỉ có lần này, bỏ qua lần này, ta sẽ không nhắc tới nữa, chính các ngươi tự lựa chọn đi!” Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt vô tình nói.
Đường Nghi chậm rãi đứng lên, hốc mắt hơi có phiếm hồng, chợt giọng âm vang hữu lực nói: “Được! Ta đáp ứng ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo cụp mắt thuận theo, từ từ nói: “Bút mực giấy nghiên hầu hạ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.