Đạo Quân

Chương 489: Đôi bên cùng có lợi




Chương 489: Đôi bên cùng có lợi
Edit: Luna Huang
Một cái nắm tay lớn bóp lấy cổ Ngân nhi, trực tiếp kéo thẳng ra khỏi cửa, rồi thuận tay đóng cửa.
Ngân nhi bị kéo ra ngoài trừng mắt với Viên Cương, dáng vẻ tức giận thở phì phò.
Viên Cương khoanh tay đứng canh giữ ở cửa ra vào, đối với việc nàng tức giận không thèm để ý.
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương đang lui tới quanh quẩn một chỗ trong hành lang dừng bước, nhìn sang bên này, hai người có thể nói là đổ mồ hôi lạnh cho Viên Cương.
Viên Phương âm thầm chậc chậc miệng, phát hiện Viên gia chính là Viên gia, hoàn toàn dữ dội như trước đây, lại dám làm vậy với vị Yêu Vương này.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, biểu thị không có việc gì.
Triều Thắng Hoài có chút buồn bực, “Nữ nhân này là ai thế?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nàng là ai không quan trọng, mặc kệ nàng, đàm luận chuyện chúng ta đi.”
Triều Thắng Hoài: “Ta nói này Ngưu huynh, rốt cuộc là ngươi có ý gì a?” Chỉ chỉ bình sứ nhỏ được bày ở trước mặt.

Ngưu Hữu Đạo hạ thấp thanh âm, nhắc nhở một chút đơn giản, “Để cho Linh Hóa cốc xảy ra chút ngoài ý muốn, rồi nhân lúc tiêu hủy thi thể đi, ngươi nghĩ biện pháp vớt lấy mấy bộ, sau đó ném nó vào cái nhóm đã thuần hóa tốt ở bên kia cho đủ số lượng, rồi lại đưa một ít con đã thuần hóa tốt kia ra ngoài, xong.”
“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài á khẩu không nói nên lời, sửng sốt, rồi tức giận điên người, “Ngươi điên rồi đi? Cầm chết đi đổi sống, dụ ta đi chết còn tạm nói được!”
“Đừng quýnh thế!” Ngưu Hữu Đạo nhấn nhấn tay, ra hiệu đối phương an tâm chớ gấp, “Đúng là bảo ngươi cầm chết đi đổi sống thật, song đừng để cho người khác biết là người cầm chết đi đổi lấy sống í, nên khi thao tác cần phải để ý một chút. Vừa muốn cho Linh Hóa cốc xảy ra chút ngoài ý muốn, cũng vừa muốn cho những con đã thuần hóa tốt kia cũng xảy ra chút ngoài ý muốn nữa, vì thế liều lượng thuốc sử dụng bao nhiêu cần phải nắm chắc thật tốt, ở Linh Hóa cốc có thể chết, còn thuần hóa tốt có thể bệnh, lại không thể chết.”
Chỉ chỉ bình sứ nhỏ, “Thuốc này cho vào trong thức ăn phi cầm ăn là được, quay đầu ngươi tự cân nhắc xem số lượng thuốc cần hạ là bao nhiêu cho tiện lợi là tùy ngươi.”
Triều Thắng Hoài rốt cuộc cũng đã hiểu được ý của hắn, muốn đem mấy con phi cầm đang được Linh Hóa cốc thuần hóa kia hạ độc chết, vừa muốn cho mấy con đã thuần hóa tốt kia cũng bị bệnh luôn, đằng sau đó nghĩ biện pháp ‘vớt’ lấy thi thể của mấy con bị đem đi tiêu hủy đi, rồi vụng trộm đánh tráo với mấy con phi cầm bị bệnh, ý đây là muốn để cho phía trên hiểu lầm, rằng ở trong đám phi cầm được thuần hóa tốt kia cũng có thể bị bệnh chết, kì thực cũng chưa có chết, đã bị lừa lấy ra.
Kể từ đó, phía trên cho rằng đã chết rồi, liền sẽ không lại đi truy cứu hướng đi của phi cầm bị đem đi tiêu hủy nữa.
Biện pháp này nghe cũng ổn áp thật, thế nhưng Triều Thắng Hoài vẫn là bị hù sợ, nhất là những lời Ngưu Hữu Đạo nói.
Cái gì mà ta tự cân nhắc số lượng thuốc dùng? Ta có đáp ứng sao? Triều Thắng Hoài tức giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có muốn chết cũng đừng đi hại ta, bị hạ độc, tông môn há có thể không điều tra?”
Ngưu Hữu Đạo: “Sao ta có thể đi tìm phiền toái cho chính mình cơ chứ, cũng sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện, một khi ngươi xảy ra chuyện, ta há có thể không bị liên luỵ. Ngươi yên tâm, thuốc này là do ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, không tính là độc dược gì, chỉ khi nào tích tới số lượng thuốc nhất định thì mới có thể làm cho trong cơ thể những phi cầm kia bùng lên một loại phản ứng nào đó rồi đột tử. Ngươi hãy nghe cho kỹ, là đột tử, mà không phải là bị trúng độc chết, tra không ra độc tính gì.”
Hắn nói rồi cầm bình sứ nhỏ kia lên, mở nắp bình, cho ngón tay út vào dính chút bột màu xám đưa ra, rồi cứ trực tiếp cho vào trong miệng mút rồi nuốt xuống sạch sẽ.
Triều Thắng Hoài nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cho dù người bình thường ăn vào cũng sẽ không có việc gì, chỉ là tim đập rộn lên chút, miệng đắng lưỡi khô, muốn uống nước, chỉ cần uống nhiều nước vào chút liền sẽ hóa giải. Đối với tu sĩ mà nói, thì càng dễ dàng, tuỳ tiện vận khí là có thể thi pháp cân bằng, dược tính căn bản không gây chết người. Nhưng những con phi cầm kia thì không giống, nó không giống như người biết làm sao đi cân bằng, nhất là những con bị nhốt ở trong lồng kia, lượng thuốc nhẹ sẽ chỉ gây khó chịu, lượng thuốc nặng thì trong thời gian ngắn sẽ nhanh chóng đột tử. Ngươi không tin có thể nếm thử, thật sự không phải là độc dược gì, chỉ là thứ làm thân thể phản ứng tăng nhanh lên mà thôi.” Ngưu Hữu Đạo đẩy bình sứ nhỏ lại tới trước mặt hắn.
Triều Thắng Hoài hơi ngửa thân thể ra sau, e sợ tránh không kịp, liên tục khoát tay, nào dám tùy tiện thử bậy, đồng thời từ chối thẳng thắn, “Không được! Ta không có khả năng làm loại chuyện này, làm đông làm tây, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hoài nghi cái gì? Người khác khó nói, còn ngươi sợ cái gì? Không có chứng cớ, ai dám chụp mũ lung tung lên đầu tôn tử Triều trưởng lão? Giết chết những phi cầm kia ngươi có chỗ tốt gì? Chỉ cần đồ không mất, sẽ không ai hoài nghi, cũng không dám hoài nghi bậy đến trên đầu ngươi, nếu không gia gia ngươi là người thứ nhất không đồng ý.”
Triều Thắng Hoài: “Đó căn bản không phải là chuyện một mình ta có thể làm được, ta cũng không dám đi làm, ta khuyên ngươi vẫn là nên từ bỏ ý đồ không chính đáng này đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Một người làm không được, có thể đi tìm người hỗ trợ. Người khác khó làm, bằng bối cảnh của ngươi, ngươi chắc có thể sẽ có biện pháp, cũng không tính là chuyện gì quá khó khăn a.”
“Quá mạo hiểm, xảy ra chuyện ai cũng không cứu được ta, việc này ta không có khả năng đáp ứng.” Triều Thắng Hoài đứng dậy, “Nếu không có chuyện gì khác, tha thứ ta không thể phụng bồi tiếp.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ dựa lưng vào thành ghế, hững hờ nói: “Hà Hữu Kiến rất muốn báo thù cho đệ đệ của hắn a, Triều huynh, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”
Rầm! Triều Thắng Hoài nện một quyền lên trên bàn, thấp giọng cả giận nói: “Ngươi bớt lấy cái này ra áp chế ta, làm ta khổ sở, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn, ta cùng lắm thì tung mưu đồ của ngươi ra, lấy công chuộc tội! Ta tình nguyện chịu chút trừng phạt, cũng không thể bị ngươi hố chết được.”
Ngưu Hữu Đạo giang hai tay ra, “Ta có mưu đồ nào? Đi vào Vạn Thú môn ta một mực không thừa nhận, ngươi nói ta có mưu đồ liền có mưu đồ à, ngươi có chứng cứ gì, ta nói ngươi cố ý bịa chuyện hãm hại trả thù ta không được chắc? Ai, nói cái này chẳng có ý nghĩa gì, ta thật ra là muốn nhắc nhở ngươi một chút, có thể nói Triều trưởng lão là vì tôn tử của mình, hoặc cũng có thể nói là vì muốn rũ sạch trách nhiệm, lừa trên gạt dưới, làm cho trên trăm tên đệ tử phải uổng mạng, trách nhiệm này Triều trưởng lão gánh nổi không? Ta không tin sự tình bị chọc ra, gia gia ngươi còn có thể giữ được vị trí trưởng lão, một khi gia gia ngươi thất thế, ngươi lại gánh chịu chuyện lớn như vậy, kết quả của ngươi rất đáng lo nha!”
Nói xon hơi nghiêng thân thể về phía trước, hai khuỷu tay đặt tựa lên trên bàn, “Ngươi nói coi, sẽ có có một loại khả năng khác nữa hay không, là có thể còn chưa kịp chờ đến chuyện bị mở rộng, gia gia ngươi đã vì tự vệ, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người ngươi, nói cái gì mà bị ngươi che dấu lừa gạt. Ngươi nói coi, Triều trưởng lão có thể vì tự chứng minh trong sạch, ra cái ‘quân pháp bất vị thân’ không nhỉ, chính tay ‘tiễn’ đứa cháu của mình đi, nói khó nghe chút chính là diệt khẩu a. Còn ta nha, ta không muốn gây phiền toái, ta biết khó mà lui, gia gia ngươi cũng không nguyện ý làm lớn chuyện, ta còn có thể có chuyện gì nào?”

Triều Thắng Hoài đỏ cả mắt, hai tay chống trên bàn, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.
Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, lúc ở trong Huyễn Giới đối phương vì cái gì không ra điều kiện luôn, chính là vì đang chờ đợi xem, xem lão gia tử của hắn có thể bãi bình được chuyện đó hay không, một khi bãi bình được, thì lão gia tử liền bị kéo xuống nước, mà thời cơ đối phương ra điều kiện cũng càng chín muồi hơn!
Vừa nghĩ tới việc đối phương cho 10 vạn kim tệ, còn nói cái gì kết giao bằng hữu gì kia, hắn tức đến ói máu.
“Tiểu nhân âm hiểm!” Triều Thắng Hoài nghiến răng nghiến lợi, phun ra từng chữ từng chữ, tựa hồ nhự hận không thể lôi Ngưu Hữu Đạo ra cho thiên đao vạn quả.
Ngưu Hữu Đạo ôn hoà nhã nhặn, chầm rãi bưng trà uống, “Tiểu nhân âm hiểm? Sự tình là do ta khơi mào hả? Đến tột cùng là do ai tìm ai phiền phức, là ai muốn làm hại ai trước, là ai tự tìm, nhiều lời vô ích, cũng không có ý nghĩa.”
Buông chén trà xuống, nói tiếp “Quá khứ đều đã đi qua, chúng ta ai cũng muốn nhìn tới tương lai. Hợp tác cùng có lợi, phân ra đều thua thiệt, rất dễ lựa chọn. Không nói những cái khác, ngươi nghĩ coi, chỉ cần làm ngươi xong việc này, chỉ cần ta lấy được phi cầm, sau này ta cũng không dám lấy chuyện này ra uy hiếp ngươi được nữa, ta đạt được chỗ tốt, ngươi cũng được an toàn.”
Lời này ngược lại làm cho ánh mắt Triều Thắng Hoài có hơi chút chớp lóe.
“Ngươi yên tâm, ta không có bạc đãi bằng hữu, ta có được chỗ tốt, cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi, sẽ không để cho ngươi bận rộn toi công. Dạng này đi, mỗi một con phi cầm ta cho ngươi 100 vạn, ngươi ‘làm’ một nhóm đem ra cho ta.”
“Một nhóm? Làm một con lẻ cũng khó khăn nữa, ngươi còn muốn một nhóm? Ngươi coi đó là trái trên cây, muốn hái là có thể hái xuống liền hay sao?”
“Chính ngươi tự xem tình huống mà quyết định, có thể làm nhiều liền làm nhiều. Ranh giới cuối cùng của ta là ba con, mỗi con 100 vạn, ngươi làm càng nhiều, ngươi lấy được cũng càng nhiều, đôi bên cùng có lợi, không ai phải thiệt thòi.”
“Một con phi hành tọa kỵ, giá thị trường ít nhất hơn ngàn vạn, ngươi một con mới chi cho ta 100 vạn. Ta chịu bốc lên phong hiểm lớn như vậy, ngươi còn nói là ta không thiệt thòi?”
Ngưu Hữu Đạo giương mắt lên nhìn, thấp giọng quát trách mắng: “Giá tiền cao có cái rắm dùng, đây là giá do Vạn Thú môn các ngươi thổi, khắp thiên hạ người mua còn đếm ra được, một năm Vạn Thú môn các ngươi có thể bán ra ngoài được mấy con? Ngươi bị điên rồi hay là đầu óc bị nước vào rồi? Thứ này ta có thể lấy ra bán kiếm tiền sao? Thứ này ta có thể đưa đi khắp nơi bán loạn không? Nếu ta thật sự muốn làm như vậy, thì Vạn Thú môn chính là cái thứ nhất muốn để mắt tới ta, là ngươi muốn chết hay là ta sống đến hết kiên nhẫn được nữa rồi? Một cái có thể cho ngươi 100 vạn đã là rất tốt rồi! Coi như đem đi bán, có thể bán được theo giá thị trường hay không? Bán theo giá thị trường mà nói, người ta cần gì phải đi mua đồ vật không rõ lai lịch này, trực tiếp tìm của Vạn Thú môn các ngươi mua luôn chẳng phải khỏe hơn sao?”
Triều Thắng Hoài từ từ ngồi lại xuống ghế, ngồi đó chán nản, tinh khí thần cả người tựa như bị rút sạch vậy.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cổ vũ hắn, “Triều huynh, trước mắt chính là cơ hội ngàn năm một thuở, chuyện Điệp Mộng Huyễn Giới xảy ra dẫn tới rất nhiều khách quý chạy đến làm cho Vạn Thú môn cũng phải mệt mỏi ứng phó, không có thời gian rảnh đi chú ý nhiều đến những thứ này, đây chính là thời cơ tốt nhất cho ngươi hạ thủ, cơ hội mất đi là không trở lại a! Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, trên tay ngươi nếu cầm mấy trăm vạn kim tệ, rượu ngon giai nhân hưởng thụ không hết, là cỡ nào khoái hoạt a!”
Triều Thắng Hoài trầm mặc không đáp. . .  . . .
Người ngoài không ai biết giữa hai người đã nói những gì, Triều Thắng Hoài vừa đi khỏi, Ngân nhi lập tức chui vào trong phòng liền, dính ở bên người Ngưu Hữu Đạo không chịu đi.
Sau đó Quản Phương Nghi cũng vào hỏi thăm, “Người này là ai thế?”
Người đến dịch dung, lúc đi cũng dịch dung, nên nàng cũng không biết là ai.
Ngưu Hữu Đạo: “Thời điểm nên biết ngươi tự nhiên sẽ biết.” Hắn hiện tại không muốn nói, nếu không nữ nhân này lại lo lắng đề phòng trách móc mãi không xong.
“Hừ, toàn đi làm chuyện chút lén lén lút lút không dám lộ ra ngoài.” Quản Phương Nghi khinh bỉ nói.
Viên Cương vừa biến mất một hồi xuất hiện, đi đến bên người Ngưu Hữu Đạo, báo, “Ngũ Lương sơn gửi tin tức tới, nói Vệ quốc bên kia đã đồng ý, còn đồng ý rất thống khoái nữa.”
Quản Phương Nghi hồ nghi hỏi: “Vệ quốc? Chuyện gì lại dính đến Vệ quốc rồi?”
Còn có thể là chuyện gì, Ngưu Hữu Đạo đã đáp ứng Triệu Hùng Ca, an bài cho đám người Thượng Thanh tông một đầu sinh lộ, nên bảo Ngũ Lương sơn sai thám tử ở phía Vệ quốc bên kia liên lạc với nữ thừa tướng Vệ quốc Huyền Vi, lấy thân phận Viên Cương có quen biết liên hệ, Ngưu Hữu Đạo cũng chưa từng có lui tới với Huyền Vi lần nào.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ bả vai Viên Cương, “Vẫn là mặt mũi ngươi lớn.”
Viên Cương: “Không phải mặt mũi ta lớn, trong lòng ngươi rõ ràng, Huyền Vi cũng không ngốc, nhìn thấy Thượng Thanh tông cái là biết chuyện của ai liền, Huyền Vi là vì nể mặt ngươi. Người ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi giúp loại chuyện này, phần nhân tình này, đến lúc cần người ta là muốn ngươi trả lại.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.