Đạo Quân

Chương 451: Gặp gỡ ở Vạn Tượng thành




Chương 451: Gặp gỡ ở Vạn Tượng thành
Editor: Luna Huang
Tống quốc, quốc gia nằm ở phía cực Đông trong thiên hạ thất quốc, cảnh nội Tống quốc do tam đại thế lực nắm giữ quốc vận, theo thứ tự là Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện, Liệt Thiên cung, còn có một đại thế lực tương đối siêu nhiên nữa, đó chính là Vạn Thú môn!
Không phải Vạn Thú môn không muốn cầm nắm Tống quốc, mà là do tam đại phái như Lăng Tiêu các đại loại không cho phép, may mắn Vạn Thú môn có tài lực hùng hậu, có thể thu hoạch được đầy đủ tài nguyên tu luyện, không cần nhờ cậy vào những cái khác.
Linh Thú hội, là một loại thịnh hội do Vạn Thú môn tổ chức mười năm một lần, mục đích là giới thiệu cho tu hành giới những con linh thú mà Vạn Thú môn thuần hóa mới trong mười năm qua, mở đường cho hoạt động chính thức bán ra ngoài.
Thịnh hội như vậy, nên có người đến cổ động cho Vạn Thú môn, cũng có người đến xem náo nhiệt, mở mang kiến thức.
Mỗi dịp này, Vạn Tượng thành ở dưới chân núi Vạn Thú môn liền sẽ dần trở nên náo nhiệt hơn mỗi ngày.
Vạn Tượng thành ở Vạn Thú môn không nằm trong khu vực triều đình quản hạt, có quy củ của riêng mình, bình thường rất quạnh quẽ, chỉ có người thế tục dưới trướng Vạn Thú môn sinh sống. Thí dụ như đệ tử trong môn sinh ra hậu duệ, thì sẽ ở đây sinh sống phát triển.
Lúc này khách khứa từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, những người trong thế tục này liền mở cửa kinh doanh buôn bán, cũng coi như là đang giúp Vạn Thú môn chào hỏi khách quý các phương, về phần những khách quý chân chính, thì Vạn Thú môn tự có biệt viện giành riêng để chiêu đãi khách.
Sở dĩ gọi là Vạn Tượng thành, là bởi vì ở trong thành, có không ít bức tượng điêu khắc to lớn sừng sững, đều là các loại phi cầm tẩu thú được ghi ở trên « Dị Thú lục », trải rộng khắp các nơi ở trong thành, sinh động như thật, nhìn sống động như thật.
Những bức tượng điêu khắc này được dựng lên cũng là để cho những khách quý ở bên ngoài tới xem, hoặc có thể nói là để cho tân khách đến đối chiếu so sánh, dù sao thì tranh vẽ trên giấy cũng sẽ có khoảng cách so với vật thật, người không biết rõ, sẽ dễ dàng bị nhìn nhầm, thế nên Vạn Thú môn cố ý kiến tạo ra những bức tượng điêu khác này. Dù gì một môn phái thì lực lượng cũng có hạn, nên hi vọng mượn nhờ lực lượng của tu sĩ thiên hạ đi tìm kiếm thu nạp kỳ cầm dị thú khan hiếm đem về gây giống.
Nếu như ai phát hiện được kỳ cầm dị thú tương tự như các bức tượng điêu khác trên, bắt về đưa cho Vạn Thú môn, Vạn Thú môn tất sẽ có trọng thưởng.
Mặc dù Vạn Thú môn là coi đây là thủ đoạn để bản phái mở rộng tài nguyên, nhưng ở góc độ nào đó mà nói, thì một chút kỳ cầm dị thú vốn sắp sửa tuyệt chủng cũng là do được Vạn Thú môn gầy giống nuôi dưỡng sinh sôi trở lại, tránh khỏi bị tuyệt chủng. . .  . . .
Vạn Tượng thành, trên đường phố, nhóm người Ngưu Hữu Đạo vừa mới đến, đang ngồi trên lưng ngựa nhìn ngắm chung quanh, dò xét từng bức tượng điêu khắc sừng sững trong thành, bắt đầu cảm thấy loại thành trì như này không khỏi thật hiếm có.
“Đạo gia, phía sau có người theo dõi chúng ta.” Viên Cương thúc ngựa tới gần bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Đang chậm rãi ngồi trên lưng ngựa lắc lư Ngưu Hữu Đạo không tỏ ra biểu cảm gì, cũng không có quay đầu nhìn lại, hắn tin tưởng vào ánh mắt điều tra của Viên Cương, nếu Viên Cương nói có người theo dõi, vậy liền khẳng định là chắc chắn có, không cần phải hoài nghi, bèn thuận miệng hỏi: “Tình huống thế nào?”

Viên Cương: “Không rõ nữa, chúng ta vừa mới tiến vào thành, người đó liền đi theo chúng ta, một mực đi theo phía sau, không có hành động gì khác.”
Ngưu Hữu Đạo không có lại nói thêm cái gì, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho Quản Phương Nghi một chút, “Thăm dò tình huống một chút.”
Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, đưa tay ra dấu cho hai bên.
Lúc tới một ngã rẽ trên đường, Trần bá cùng Hứa lão lục âm thầm tách ra khỏi đội ngũ, quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Không bao lâu sau, Hứa lão lục lại đuổi theo kịp Ngưu Hữu Đạo, bẩm báo: “Đạo gia, đã khống chế được người kia.”
Ngưu Hữu Đạo thuận tay xoay chuyển tọa kỵ, một nhóm quay đầu đi trở lại, về tới trong ngõ hẻm kia, thấy Trần bá đang khống chế một người, một tay nhấn lên trên vai người kia, khiến cho người kia không thể động đậy.
Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa tiến tới gần rồi ngừng lại, ngồi ở trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống, giơ roi ra chỉ chỉ, Trần bá lập tức đưa tay kéo lớp ngụy trang trên mặt người kia xuống.
Nhìn thấy được khuôn mặt thật của người kia cái, Viên Cương sửng sốt một chút, lông mày của Ngưu Hữu Đạo cũng giật giật.
Người bị khống chế không phải là ai khác, chính là Ngụy Đa của Thượng Thanh tông.
“Ngươi tới đây làm gì?” Ngưu Hữu Đạo trầm giọng hỏi.
Ngụy Đa ‘ô ô’ hai tiếng, bị chế trụ, không cách nào trả lời.
Ngưu Hữu Đạo nói với Trần bá: “Không có việc gì, giải khai cấm chế đi!”
Trần bá giải khai cấm chế trên người Ngụy Đa xong, cũng buông tay ra.
Ngụy Đa lập tức chắp tay hành lễ, “Chưởng. . .” Đang nói được một nửa, lại sực nhớ Ngưu Hữu Đạo rất ghét gọi hắn là chưởng môn nhất, lúc này bèn đổi xưng hô, “Đạo. . . Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ngụy Đa: “Tìm ngươi!”
Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhíu lại, miệng hơi mấp máy tính nói, ánh mắt sau đó chợt liếc nhìn đám người Quản Phương Nghi ở phía sau một chút, lời vừa ra tới miệng lại nuốt trở vào, xoay chuyển tọa kỵ, lạnh lùng phun ra một chữ, “Lăn!”
Cứ như vậy, một nhóm lại ra khỏi ngõ nhỏ, bỏ lại Ngụy Đa một mình lẻ loi trơ trọi.
Quản Phương Nghi thúc ngựa tiến lên trước, nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”
Ngưu Hữu Đạo không có trả lời nàng, lại ghìm ngựa ngừng lại, Quản Phương Nghi thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía trước, chỉ thấy một nữ tử tư thái thướt tha dẫn theo mấy người đang ngăn cản ở phía trước.
Cũng giống như Ngụy Đa vậy, mấy người kia rõ ràng cũng đang đeo mặt nạ ngụy trang, không phải là ai khác, chính là đám người Đường Nghi Thượng Thanh tông.
Ngụy Đa từ trong ngõ hẻm đi ra, đứng ở phía đằng sau đội kỵ mã, nhìn về phía đám người Đường Nghi trước mặt khẽ gật đầu, biểu thị đó chính là đám Ngưu Hữu Đạo.
Bởi vì mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng dịch dung che giấu.
Sau khi người Thượng Thanh tông hoả tốc đuổi tới Vạn Tượng thành về sau, liệu định rằng Ngưu Hữu Đạo nhất định phải đến Vạn Tượng thành này nghỉ ngơi, lập tức sai người tỏa ra ngoài, đi tìm trong Vạn Tượng thành hoặc đứng trên đường ‘ôm cây đợi thỏ’, Ngụy Đa trùng hợp bắt gặp được nhóm Ngưu Hữu Đạo.
Người khác có lẽ sẽ không nhận ra, nhưng Ngụy Đa lại nhận biết Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Cương, nhất là Viên Cương, với hình thể khác biệt đặc trưng kia, Ngụy Đa liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, bèn bảo đồng môn đi bẩm báo cho đám người Đường Nghi, còn chính hắn thì đi theo sau, thế là có một màn ở trước mắt này.
Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn phản ứng của Ngụy Đa, lại quay đầu về nhìn xem đám người ngăn cản ở phía trước, từ trên thân hình đám người Đường Nghi, dần dần cũng phán đoán ra được, ý thức được một nhóm này là người Thượng Thanh tông.
Quản Phương Nghi lặng yên không tiếng động đưa tay bỏ vào trong ống tay áo, nắm lấy phù triện.
Đám Trần bá cũng cầm vũ khí trong tay, không biết đám người đang cản đường là người phương nào, mặc dù tại Vạn Tượng thành có quy củ của Vạn Thú môn, nhưng ai cũng không dám cam đoan rằng sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Nhóm người Phù Phương viên cũng không nhận ra được đám người đang cản đường là đám người Thượng Thanh tông có gút mắc với Ngưu Hữu Đạo, tự nhiên là duy trì cảnh giác cao độ.

Đường Nghi hiển nhiên cũng đã nhìn ra có chút không đúng, khẽ tay nâng ra hiệu, dẫn đám người né sang một bên, miễn cho phát sinh ra cái hiểu lầm gì đó.
Đám người Thượng Thanh tông cũng đi theo, né sang một bên nhường đường.
Ngưu Hữu Đạo thúc hai gót chân vào bụng ngựa, mắt mũi nhìn thẳng, dẫn cả nhóm không nhanh không chậm đi ngang qua đám người Thượng Thanh tông.
Ngụy Đa tới tụ tập lại với đám người Đường Nghi, sau đó đi theo phía sau đám Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người Phù Phương viên cảm giác tình hình hiện tại có chút quỷ dị, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đám người đang đi theo phía sau.
“Ai vậy?” Quản Phương Nghi thúc ngựa tiến lên trước, tới gần bên cạnh Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Ngưu Hữu Đạo im miệng không nói gì, Quản Phương Nghi lườm trắng mắt, biết tên này nếu không muốn nói, có bu theo hỏi cũng không ra được cái gì.
Một nhóm đi tới một cái khách sạn thì dừng lại, cứ như vậy đi vào thuê ở.
Cách đó không xa, dưới mái hiên, đồng dạng cũng có một người dịch dung thành người qua đường, nhìn chằm chằm vào đám người Đường Nghi đang cùng vào khách sạn, ánh mắt lấp loé không yên, có lo nghĩ.
Người này chính là Lục Thánh Trung được Thiệu Bình Ba phái tới.
Hắn một đường theo dõi đám người Đường Nghi, theo tới Vạn Tượng thành này, ở cận đám người Đường Nghi trú chân, cho nên hắn rất rõ ràng đám người Đường Nghi sau khi dịch dung là những ai.
Lần này đám Đường Nghi vừa ra khách sạn, hắn liền để mắt tới, kết quả phát hiện Đường Nghi đi gặp mặt đám Ngưu Hữu Đạo.
Giống như Ngụy Đa vậy, trước kia hắn cũng đã tiếp xúc qua Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương, cũng liếc mắt liền nhận ra Viên Cương ngay, tiến tới đoán ra được kẻ cầm đầu chính là Ngưu Hữu Đạo.
Cái này khiến hắn thật bất ngờ, không nghĩ tới Đường Nghi chạy thẳng đến đây lại là do đang đi tìm Ngưu Hữu Đạo.
Đối với tên Ngưu Hữu Đạo này, trong lòng Lục Thánh Trung vẫn còn có e ngại, biết thủ đoạn của vị này cũng không kém cạnh gì vị đại công tử kia. Thêm nữa, những năm gần đây có nghe nói tới một ít sự tích của Ngưu Hữu Đạo, càng khiến hắn thêm kiêng kị, biết vị này là một nhân vật hết sức nguy hiểm, cho nên càng duy trì cẩn thận cao độ, nếu không không cẩn thận, liền sẽ bị rơi vào trên tay của đối phương.
Hắn làm thế nào đi theo Thiệu Bình Ba, chính hắn rõ ràng, đó là phản bội sư môn, phản bội Ngưu Hữu Đạo, chẳng khác gì là đầu hàng địch cả, một khi rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, hạ tràng ra sao là có thể nghĩ. . . . . .
Khách sạn, hành lang, tiểu nhị mở cửa, phục vụ đám Ngưu Hữu Đạo nhận phòng.
Tiểu nhị ân cần một phen, sau khi thối lui ra khỏi gian phòng chưa đầy một lát, thì Hứa lão lục gõ cửa đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, có người đến tìm, tự xưng là chưởng môn Thượng Thanh tông!” Lúc nói lại vụng trộm dò xét xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Cái ‘sự tích’ giữa Ngưu Hữu Đạo với vị chưởng môn Thượng Thanh tông kia, hắn ít nhiều cũng có chút nghe nói.
Quản Phương Nghi đang ở trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây nghe được chợt sửng sốt, từ từ quay đầu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, hơi có chút kinh ngạc, đôi mắt sáng lấp lóe, khóe miệng dần dần lộ ra vẻ ác thú. Nàng có nghe nói qua mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo với nữ nhân Thượng Thanh tông kia, một mực luôn hiếu kỳ, không nghĩ tới thế mà gặp được, lúc này trái lại thật sự muốn gặp một lần xem coi đó là hạng người gì.
Kiếm trong tay từ từ chống xuống sàn nhà, Ngưu Hữu Đạo lãnh đạm “ừ” một tiếng.
Hứa lão lục lập tức đi ra ngoài, rất nhanh dẫn ba người tiến vào, là Đường Nghi, La Nguyên Công cùng Tô Phá. Còn Đường Tố Tố, thì không có tới, nàng không muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, mấy người Đường Nghi cũng sợ nàng ta không kiềm chế được, hỏng chuyện mất, liền để cho Đường Tố Tố ở lại tọa trấn.
Ba người quan sát Ngưu Hữu Đạo một chút, liền nhìn ra phương thức chống kiếm đặc trưng kia, Đường Nghi dẫn đầu bóc lớp hóa trang trên mặt ra, lộ ra dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào mắt Ngưu Hữu Đạo, rồi lại liếc qua người Quản Phương Nghi đang đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
La Nguyên Công cùng Tô Phá cũng đưa tay lên, lần lượt kéo lớp ngụy trang trên mặt xuống.
Gặp lại Ngưu Hữu Đạo, tâm tình hai người cũng cực kỳ phức tạp, đã không còn tâm thái như năm đó, lấy thân phận trưởng lão nhìn xem tiểu đệ tử trong môn nữa, khí thế từ trên cao nhìn xuống cũng hoàn toàn chẳng còn.
Không nghĩ tới thế mà là một đại mỹ nhân! Trong lòng Quản Phương Nghi thầm nhủ, hai tay vô ý thức khoanh ở trước ngực, ánh mắt ngó Đường Nghi trên dưới thật kỹ, trông hơi có vẻ moi móc.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Hồi lâu không thấy ba vị, không nghĩ tới có thể gặp lại ở chỗ này, không biết ba vị tìm tại hạ có chuyện gì?”
Đối diện, ba người đều nghe được chất giọng của hắn đã trở nên thành thục, không còn có vẻ non nớt như năm đó, cùng với khí độ kia, trông càng có phong phạm.
Chờ không thấy Ngưu Hữu Đạo lộ ra chân dung thật, Đường Nghi chỉ có thể nói tiếp: “Dù sao ngươi vẫn là đệ tử của Thượng Thanh tông, trở về đi! Với ngươi, chức chưởng môn kia tùy thời để sẵn.”
Nghe được là mấy câu này, trong lòng Ngưu Hữu Đạo liền chán ngấy, hắn tự nhiên biết vì cái gì muốn kéo hắn trở về, Thượng Thanh tông chịu hết nổi, muốn kéo hắn trở về ra mặt. Lúc này hắn bèn không khách khí chút nào cự tuyệt, nói: “Ta đã sớm nói rõ ràng rồi, ta với Thượng Thanh tông đã không còn bất kỳ quan hệ gì, đều đã qua, không cần nhắc lại. Còn có chuyện gì khác nữa không?”
Đường Nghi: “Chẳng lẽ ngươi không nhớ tới ân tình của Đông Quách sư thúc chút nào sao?”
Ngưu Hữu Đạo nhấc kiếm, quay người, lại chống kiếm xuống sàn, đưa lưng về phía đám người, phất ống tay áo một cái, “Hồng Nương, giúp ta tiễn khách!”
Bị đối đãi như vậy, Đường Nghi cũng ý thức được, tựa hồ nàng đã có chút nóng vội, đối mặt với Quản Phương Nghi cưỡng ép tiễn khách, cũng không có cự lại, đành phải tạm thời rời đi.
Trong phòng, tạm thời không có những người nào khác, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn sang Viên Cương, “Liên lạc với Bắc Châu bên kia một chút, hỏi xem coi bọn họ rời khỏi Bắc Châu từ khi nào.”
Đi theo Ngưu Hữu Đạo nhiều năm, Viên Cương lập tức từ trong lời nói của hắn nhận ra được cái gì, một nhóm bên này đến đây trong bí mật, lại bị Thượng Thanh tông vây gọn, đã khiến cho Đạo gia hoài nghi, minh bạch vừa rồi Đạo gia là cố ý đẩy Quản Phương Nghi tách ra, bèn khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.