Đạo Quân

Chương 450: Bái sư




Chương 450: Bái sư
Edit: Luna Huang
Đường Nghi khẽ liếc nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói: “Những năm này, được đại công tử thu nhận cùng chiếu cố, Thượng Thanh tông ngồi chơi không ăn bám, thật sự xấu hổ, nếu lại tiếp tục như vậy nữa, e rằng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với lịch đại tiên sư của Thượng Thanh tông, cũng thẹn với đại công tử. . .  . . .”
Mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, những năm nay ở gần, chẳng biết tại sao, một tu sĩ như nàng lại có chút sợ tên phàm nhân Thiệu Bình Ba này. Nàng một mực lo lắng, nếu như Thiệu Bình Ba không cho đi mà nói, thì nàng nên làm gì giờ.
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe, lập tức ý thức được nàng ta muốn nói tiếp cái gì, lúc này bèn cười rồi nói ngắt lời, “Chỉ cần Thượng Thanh tông tiếp tục ở lại, đó chính là báo đáp tốt nhất đối với ta rồi. Trước mắt hơi có ủy khuất cho Thượng Thanh tông, có điều ta đã có kế hoạch lâu dài rồi, về sau còn có rất nhiều chỗ cần đến Thượng Thanh tông ra sức hỗ trợ, đến lúc đó Thượng Thanh tông sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, ta cam đoan với nàng!”
Tình cảnh của Thượng Thanh tông trước mắt như vậy cố nhiên là do nhân tố Đại Thiền sơn, nhưng cũng có nhân tố do hắn tạo áp lực nữa, hắn vốn tính âm thầm không hay biết từ từ bức cho Thượng Thanh tông rơi vào tuyệt cảnh, ý đồ cuối cùng là bức Đường Nghi thỏa hiệp gả cho hắn. Chỉ có điều Thượng Thanh tông không cảm giác được ác ý của hắn, chỉ cho rằng nguyên nhân là do Đại Thiền sơn, hắn cũng sẽ không để cho Đường Nghi thấy ác ý của hắn mà phản cảm, toàn bộ xấu xa để Đại Thiền sơn gánh hết đi.
Hắn sẽ không để cho Đường Nghi với Thượng Thanh tông rời đi, hắn nhận định rằng Triệu Hùng Ca vẫn còn tình cảm với bên này, vẫn chưa dứt hết.
Đường Nghi lặng yên một chút, nếu như sớm được nghe nói như thế này trước, thì vì chưa biết cân nhắc Thượng Thanh tông nên đi con đường nào, có lẽ nàng sẽ còn hỏi thăm hắn sau này có kế hoạch gì, cùng những lợi ích tương quan đến Thượng Thanh tông. Nhưng mà Triệu Hùng Ca xuất hiện, lại tận lực chỉ điểm, chỉ cho bên này đường đi, vì thế nàng đã hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục cân nhắc đến việc lưu lại chờ đợi mõi mòn cái tương lai không xác định kia nữa.
Đường Nghi từ chối, nói: “Hảo ý của đại công tử ta xin tâm lĩnh, nhưng đó là quyết định của tất cả mọi người trên dưới Thượng Thanh tông, lúc này đến đây, chính là muốn nói lời chào từ biệt với đại công tử.”
Thiệu Bình Ba không tiếp cái chủ đề chào từ biệt này, mỉm cười nói: “Nếu đó là quyết định của tất mọi người trên dưới quý phái, vậy để ta đi gặp mặt chư vị pháp sư quý phái một chút, việc thuyết phục ở lại cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho nàng phải khó xử.” Nói rồi đứng dậy, đưa tay ra hiệu mời Đường Nghi cùng đi tới chỗ ở của Thượng Thanh tông.
Đường Nghi đứng dậy theo, có chút khó xử nói, “Đại công tử. . .”
Nàng vừa mở miệng gọi, thì cùng lúc, từ phía ngoài đình cũng có một tiếng gọi “đại công tử” truyền đến, Thiệu Tam Tỉnh vội vã đi vào, đứng ở phía ngoài đình khẽ gật đầu ra hiệu. 
“Xin đợi một chút.” Thiệu Bình Ba khách khí nói, biết ở loại tình huống này Thiệu Tam Tỉnh sẽ không vô duyên vô cớ đi quấy rầy hắn, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Nghi, quay người đi qua.
Đi qua một bên tránh né, hai người chủ tớ chạm mặt, Thiệu Tam Tỉnh ghé vào bên tai Thiệu Bình Ba thì thầm một trận.

Nghe được báo cáo tình huống, sắc mặt Thiệu Bình Ba hơi biến đổi, mắt liếc nhìn bóng hình thướt tha đang đứng ở trong đình, ý thức được cái gì, khóe miệng hơi mím lại một chút.
Thiệu Tam Tỉnh báo cáo, chính là cấp báo từ trú quân ngoài thành gửi tới, nói là có quân sĩ trêu chọc phải một con mãnh thú ở trong rừng núi phụ cận, bị mãnh thú đuổi vào tận quân doanh, mãnh thú đao thương bất nhập, đã làm cho không ít sĩ tốt bị thương, đệ tử Đại Thiền sơn tiến đến xử lý, cũng chỉ có đuổi mãnh thú kia đi mà thôi, không dám làm gì con mãnh thú đó, chỉ nói con mãnh thú này, tên là Kim Mao Hống, chủ nhân phía sau nó bất phàm, không nên đắc tội!
Nghe được là Kim Mao Hống, Thiệu Bình Ba lập tức liên tưởng đến người nào đó, hắn lưu tâm để ý đến Triệu Hùng Ca, làm sao có thể không biết tọa kỵ của Triệu Hùng Ca tên là Kim Mao Hống cơ chứ. . .  . . .
Bắc Châu phủ thành, cửa Đông, có một nhóm mấy trăm người đi ra khỏi thành, cưỡi ngựa tung vó đi xa.
Thượng Thanh tông đã rời đi, rốt cục toàn bộ cũng được rời đi khỏi Bắc Châu phủ thành, rời khỏi chỗ đã mắc kẹt mấy năm qua.
Trên đầu tường thành, trong lầu các, Thiệu Bình Ba lấp ló ở phía sau rèm cửa sổ, kéo lấy tấm áo choàng trên vai, yên lặng nhìn chằm chằm vào một nhóm đang còn đi xa kia.
Không phải hắn muốn thả cho Thượng Thanh tông rời đi, cũng không phải hắn không có cách nào giữ Đường Nghi ở lại, mà là hắn không dám không thả, cũng không dám giữ lại.
Đường Nghi vừa vào trong phủ thứ sử chào từ biệt cái, ở bên ngoài thành liền xuất hiện Kim Mao Hống của Triệu Hùng Ca, cái này là trùng hợp sao? Kim Mao Hống xông vào quân doanh, lại làm bị thương nhân mã dưới trướng của hắn, cái này tuyệt đối không phải là thiện ý, hắn cảm nhận được ý cảnh cáo ở đằng sau chuyện này.
Triệu Hùng Ca cũng không phải là Đường Nghi, cũng không phải là người hắn có thể đối phó với thực lực hiện tại, ngay cả Đại Thiền sơn cũng không dám trêu chọc Triệu Hùng Ca nữa là, đối mặt với thực lực tuyệt đối, mấy năm chủ mưu của hắn trong nháy mắt hóa thành hư không.
“Khụ khụ. . .” Thiệu Bình Ba đang nhìn theo phương xa, đột nhiên liên tục ho khan, nắm tay đưa lên che miệng.
Thiệu Tam Tỉnh lập tức tiến lên, vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn.
Sau khi hơi thở đều đặn trở lại, đang cong lưng ho khan Thiệu Bình Ba ưỡn thẳng lưng lên, rồi nói: “Bảo Lục Thánh Trung đi theo nhìn chằm chằm, xem coi Thượng Thanh tông này muốn đi đâu.”
Hắn hiếu kỳ không biết Thượng Thanh tông còn có thể đi đâu được, với loại thân phận xấu hổ của Triệu Hùng Ca kia, lại có thể giúp Thượng Thanh tông đi được đâu.
“Vâng.” Thiệu Tam Tỉnh dạ.

Trên đường cái, một đường khói bụi, Đường Nghi cưỡi ngựa chạy phía trước, trong lòng cảm khái vạn phần, rốt cục cũng đã rời khỏi địa phương khiến người ta không thể làm gì được này, giống như được thoát khỏi đầm lầy vậy, con đường phía trước dù không rõ, nhưng cả người vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chuyện quân doanh ngoài thành bị mãnh thú tập kích, nàng trở về sau đó cũng đã có nghe nói, sau khi biết được là do Kim Mao Hống làm về sau, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hôm qua thái độ của Thiệu Bình Ba lại đột nhiên chuyển biến, không còn ép bên nàng ở lại nữa, là do sư thúc đã ra tay!
Điều này khiến cho nội tâm của nàng có chút hưng phấn, đệ tử đã từng ưu tú nhất của Thượng Thanh tông kia, cũng không có từ bỏ Thượng Thanh tông, cũng không có để mặc Thượng Thanh tông lâm vào tuyệt cảnh.
Năm đó Lưu Tiên tông tập kích, lúc sắp sửa bị diệt môn, thì Kim Mao Hống xuất hiện lui địch!
Bây giờ lại lấy Kim Mao Hống ra dẫn nàng tới gặp, chỉ đường cho nàng!
Ngay sau đó lại để cho Kim Mao Hống hiện thân, chấn nhiếp Thiệu Bình Ba!
Ý thức được sau lưng Thượng Thanh tông tồn tại một chỗ dựa lớn như vậy, trong lòng Đường Nghi tràn đầy dũng khí, đã có can đảm, có lòng tin đi đối mặt với hết thảy gian nan khốn khó!
. . .  . . .
Trên một ngọn núi, mây mù mờ mịt, có một đám người bay lượn xuống chân núi, hạ xuống con đường bên cạnh, một đám người vừa hạ xuống chính là cao tầng Thiên Ngọc môn, do chưởng môn Bành Hựu Tại cầm đầu.
Trên đường, có mấy chiếc xe ngựa dừng đó, trên xe ngựa chở đầy các chiếc rương.
Phong Ân Thái hộ tống theo đoàn xe, tới mở một chiếc rương ra, lộ ra bên trong là một đống bình rượu bằng sứ trắng, được sắp xếp chỉnh tề. Bành Hựu Tại đưa tay ra cầm lấy một bình, mở nắp ra hít hà, đúng là mùi thơm của rượu.
Phong Ân Thái ở bên cạnh nói: “Đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.” Lại móc từ trong ngực ra một phong thư, dâng lên.
Bành Hựu Tại đặt bình rượu trong tay xuống lại, nhận lấy thư mở ra xem xét.

Rượu này là do phía Ngưu Hữu Đạo bên kia đã cất, rồi truyền tin cho Phong Ân Thái, để vị đại ca kết bái này đi tới địa điểm chỉ định lấy. Thư cũng là của Ngưu Hữu Đạo gửi, lúc Phong Ân Thái đến địa điểm chỉ định nhận hàng, thì nhận được phong thư này.
Trong thư chỉ có chút ít chữ: Quy củ không đổi, chỉ nguyện các bên bình an vô sự!
Bành Hựu Tại hơi nhíu mày lại, từ nội dung mặt chữ trên thư, nhìn ra được có ẩn tàng ý tứ uy hiếp, tựa hồ đang cảnh cáo Thiên Ngọc môn tốt nhất không gây sự lẫn nhau. Cái này khiến trong lòng Bành Hựu Tại có chút nóng nghẹn, nhưng mà đến nay, bên này cũng không hiểu rõ vì sao Ngưu Hữu Đạo lại có thể chi phối được Vạn Động Thiên Phủ bên kia, cùng với đủ loại nhân tố khác, khiến cho Thiên Ngọc môn quả thực là không dám có hành động thiếu suy nghĩ với Ngưu Hữu Đạo.
Đồng thời, cái gọi là “Quy củ không đổi”, còn có rượu bày ở trước mắt, cũng đã chứng minh rằng Ngưu Hữu Đạo đã thỏa hiệp và nhượng bộ, sẽ tiếp tục cung cấp rượu cho Thiên Ngọc môn, miễn cho Thiên Ngọc môn chạy đi khắp nơi tìm hắn, cắn hắn, gây chuyện phiền phức cho hắn.
Tay xoa bóp bức thư trong tay thành tro bụi xong, Bành Hựu Tại nghiêng đầu ra hiệu cho một tên trưởng lão xử lý số rượu ở trước mắt, “An bài bán ra đi!”
Một nhóm người lại quay trở về trên núi.
Vừa trở về bên ngoài chính điện trên núi, thì lại có một tên đệ tử đi tới, dâng lên một phong mật tín đã được dịch sẵn, Bành Hựu Tại tiếp lấy nhìn xem, lần nữa nhíu mày, đằng sau lại chuyển mật tín cho những người khác cùng nhìn xem.
Sau khi mấy vị trưởng lão cùng xem qua mật tín xong, từng người đều kinh ngạc, trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ Lê Vô Hoa thế mà đi cưới Hải Như Nguyệt!
. . .  . . .
Nam Châu, trong phủ thứ sử, Thương Triều Tông đang ngồi ở sau trường án*, cũng nhận được tin tức y như vậy.(* bàn văn thư dài)
“Chuyện này là sao?” Nghe bẩm báo xong, Thương Triều Tông rất là khó hiểu, hỏi: “Trên dưới Kim Châu có phản ứng như thế nào?”
Lam Nhược Đình nói: “Đặt ở trước kia, có thể sẽ khiến thế lực Tiêu hệ bạo động bất mãn một chút, nhưng mà trải qua lần ra tay trước đó của Vạn Động Thiên Phủ, hoặc là đổi hoặc là giết một số người, đã khiến cho thế lực Tiêu hệ người người đều cảm thấy bất an, Hải Như Nguyệt bây giờ tái giá, trái lại lại đạt được thế lực Tiêu hệ ra sức duy trì, bởi vì muốn bảo toàn thế lực Tiêu hệ. Mà nữ nhân Hải Như Nguyệt này cũng thực sự lợi hại, mượn lấy cơ hội này, thế lực ‘Tiêu hệ’ đảo mắt biến thành thế lực ‘Hải hệ’, về sau Kim Châu sợ là không còn tồn tại cái gì gọi là Tiêu gia nữa rồi.”
“Ai!” Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn ở một bên nghe vậy bèn buông tiếng thở dài, “Nữ nhân này cũng là người đáng thương, năm đó lúc tuyết lớn, một thân một mình lẻ loi trơ trọi trốn ở trong núi, kém chút bị đông cứng mà chết, tình cảnh khi đó ta còn nhớ rất rõ! Thế sự biến ảo, không nghĩ tới, một nữ tử ngây thơ cuối cùng cũng đi lên con đường tranh đoạt quyền thế này!”
Đối với chuyện này, Thương Triều Tông cùng Thương Thục Thanh đang đứng yên bên cạnh, cũng chỉ có thể giữ yên lặng, chuyện giữa Hải Như Nguyệt với phụ thân của mình, hai huynh muội cũng không tiện đi nói cái gì.
Ngoài cửa, có một tên thân vệ tiến đến bẩm báo: “Vương gia, Lý tẩu đã dẫn theo hai đứa bé tới rồi.”
Người gọi là Lý tẩu này, tên là Lý Hồng Hoa, thê tử của La An, trước đó một mực ẩn cư ở trong cái sơn thôn bí mật kia, lần này được gọi đến đây.

Bờ môi Mông Sơn Minh mấp máy một chút.
Thương Triều Tông lập tức nói: “Mau mời vào!”
Chờ một chút sau, một phụ nhân ăn mặc mộc mạc theo kiểu nông thôn dẫn theo hai đứa bé tuổi tác không chênh nhau mấy, khoảng cỡ thiếu niên tiến vào, nhìn thấy Thương Triều Tông liền quỳ bái.
Thương Triều Tông vội bước đi qua, đưa tay ngăn lại, “Lý tẩu, không cần đa lễ!”
Lý Hồng Hoa chưa thấy qua Thương Triều Tông, có chút khẩn trương, cuối cùng vẫn là Mông Sơn Minh mở miệng nói, “Hồng Hoa, nghe vương gia là được. Hồng Hoa, lần này bảo ngươi mang hài tử tới, là muốn hỏi ý ngươi một chút, ngươi có tính toán gì cho tương lai hai đứa bé sau này.”
Nói đến cái này cái, hốc mắt Lý Hồng Hoa chớp mắt ướt át, tin tức La An chiến tử nàng tự nhiên đã sớm được biết, mặc dù đã qua khỏi thời gian đau khổ nhất, nhưng lúc này nhớ tới, không khỏi lại ảm đạm thương tâm.
Hai đứa thiếu niên cũng lau nước mắt.
Đang ở ngay trước mặt Thương Triều Tông, Lý Hồng Hoa không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Mông Sơn Minh mở miệng gợi ý, “Như vậy đi, hai đứa bé này ta nhìn thấy lớn lên, bản tính ra sao ta cũng biết, chuyện hài tử liền để ta giúp La An làm chủ đi, lão đại đi theo ta, còn lão nhị bái Lam Nhược Đình làm sư phụ, về sau đi theo tiểu Lam, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Lý Hồng Hoa gật đầu, lại kéo tay hai đứa bé, ba mẹ con cùng quỳ gối xuống trước mặt Mông Sơn Minh bái tạ.
Mông Sơn Minh cũng không có ngăn cản, đưa tay ra hiệu cho lão nhị đang quỳ ở trước mặt một chút, chỉ sang Lam Nhược Đình, nói “Đi bái sư đi!”
Lão nhị đứng dậy, đi tới trước mặt Lam Nhược Đình trông rất xa lạ, cảm giác có chút câu nệ , lại quỳ ‘phịch’xuống bái. . .  . . .
Đợi cho ba mẹ con được người dẫn đi nghỉ ngơi rồi, trong sảnh đường yên lặng một hồi, Thương Triều Tông nhìn ba mẹ con lại liên tưởng đến Ngưu Hữu Đạo.
Đám hòa thượng Nam Sơn tự, cùng một ít tu sĩ đột nhiên xuất hiện ở sơn thôn bí ẩn kia, là do Ngưu Hữu Đạo an bài đi qua đó, nhưng lại cũng không thấy đám người Ngưu Hữu Đạo tới đó.
Nghĩ đến đây, Thương Triều Tông chợt thở dài: “Đạo gia đến nay vẫn chưa lộ diện, cũng không biết đã đi đâu rồi.”
Mông Sơn Minh: “Vị kia làm việc nhất quán là thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, vương gia cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, hắn là người biết chuyện, sẽ không đi làm những chuyện không có mục đích, không cần chúng ta quan tâm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.